Kim Tử Tuyên đã dốc hết sức mình, hắn đã trượt bằng trạng thái tốt nhất, thế nhưng vẫn cứ thất bại trước Trương Giác 10 điểm.
Khi điểm số của Trương Giác xuất hiện trên màn hình, trong mắt hắn lướt qua một cảm giác mất mát và bối rối sâu sắc.
Thiếu niên nhìn về phía huấn luyện viên: "Tại sao con lại thua? Rõ ràng con
chỉ bị ngã một cú 3S trong nửa sau, mà cậu ấy lại bị ngã 4T ở nửa đầu,
tại sao điểm kỹ thuật của cậu ấy lại có thể cao hơn con 3 điểm?"
Điểm biểu diễn không bằng người ta, Kim Tử Tuyên nhận, nhưng điểm kỹ thuật không bằng người ta thì thật sự hắn nghĩ không ra.
Huấn luyệ viên Kiều lắc đầu: "Thua chính là thua, con không hề thua oan, bây giờ, Tiểu Tuyên, sửa đổi vẻ mặt của con một chút, đây là thành tích
tốt nhất của con trong cuộc thi trong nước, con hãy vui lên."
Ý của hắn là ngay cả khi bị thua vì không giành được chức vô địch, cũng không cần thất thố trước ống kính.
Nhưng nói thì nói như thế, Kim Tử Tuyên khi bắt đầu lễ trao giải, viền mắt đã hơi hồng hồng.
Trương Giác liếc nhìn hắn, Phàn Chiếu Anh nhận huy chương đồng suýt nữa cho vị đại lão này muốn đi an ủi Kim Tử Tuyên, kết quả thế nhưng một lần nữa
Trương Giác lựa chọn cách đối xử lạnh lùng, căn bản không để ý tới người ta.
Trong dòng máu của
cá sấu, chỉ là cầm giải á quân mà thôi, cho dù không cam lòng, nhưng
phần không cam lòng này cũng có thể được vận dung để thúc đẩy các vận
động viên bước đến vị trí cao hơn trong tương lai, cho nên để Kim Tử
Tuyên tự mình tiêu hóa phần cảm xúc này là tốt rồi.
Cậu đá đá vào cẳng chân, khẽ nhíu mày.
Chậc, bị ngã kia tuy rằng tính là tốt được một chút, nhưng có vẻ nó đã tạo thành một kết quả không mấy tốt đẹp.
Lúc cậu lên bục lĩnh thưởng thì hơi vấp ngã một chút.
Phàn Chiếu Anh vội vã đỡ lấy Trương Giác, Kim Tử Tuyên cũng đưa tay ra, chỉ
là phản ứng không nhanh như Phàn Chiếu Anh, Trương Giác nhìn họ nở nụ
cười, rồi dựa vào Phàn Chiếu Anh bước lên bục lĩnh thưởng.
Một fan nam trượt băng nhìn cảnh này, chà chà lên tiếng: "Dù sao cũng là
nhất ca, cho dù bị thương không phát huy tốt, nhưng trọng tài vẫn ra sức bảo vệ, trâu bò quá mà, từ hôm nay tôi phải gọi cậu ấy là Giác Hoàng
(Hoàng trong to, lớn, vua)."
Một cô gái có mặt trên khán đài thắc mắc: "Cắt, có phải trọng tài chấm điểm không công bằng không? Tôi cảm thấy rằng Trương Giác trượt tốt hơn Kim
Tử Tuyên rất nhiều đấy chứ?"
Fan nam trượt băng rung đùi đắc ý, một bộ biểu tình khoe khoang: "Bạn không hiểu đúng không? Điểm biểu diễn của Giác hoàng là cao không sai, nhưng
cậu ấy đã không hoàn thành được cú nhảy với số điểm cao nhất lúc đầu,
kết quả điểm kỹ thuật lại cao hơn Kim Tử Tuyên 3 điểm, trọng tài khi
chấm điểm chắc là ấn bạo máy tính đi? Thật tiếc, cái đầu của Giác hoàng
lớn lên quá mạnh, đoán chừng chắc là không thể vượt qua rào cản phát
triển này, cuối cùng vẫn là Kim ca có hy vọng gánh lấy nội dung này."
Hắn vừa nói vừa chen lấn bên cạnh cô gái, thân là đàn ông, hắn chính là
không ưa cái dạng tiểu bạch kiểm kia của Trương Giác, lần này thật vất
vả hắn mới rủ được một cô sinh viên năm nhất 17 tuổi đi chơi, vốn là
muốn tranh thủ cái khoảng thời gian lạnh giá này xem có nắm bắt được cơ
hội khoác áo cho cô hay không, đều nói là các cô gái trẻ hơi bị dễ dụ,
chỉ cần hắn giả bộ dịu dàng săn sóc một hồi, nói không chừng có thể cua
được cô.
Kết quả là sau
khi đến nơi này, cái cô gái ngốc nghếch này cứ luôn chăm chú nhìn Trương Giác, haiz, con gái chính là nông cạn mà, chỉ biết nhìn mặt.
Mà fan nam hâm mộ trượt băng này không biết, cô gái năm nhất 17 tuổi này
đã trở thành fan cuồng nhiệt của cá sấu nhỏ ngay từ hồi lớp 12, lần này
đến hiện trường xem thi đấu chính là ủng hộ thần tượng của mình, kết quả là cái anh chàng hâm mộ trượt băng này cứ dính theo cô, giống như là
đang quấy rối tình dục vậy, khiến phương diện sinh lý của cô không khỏe
lắm.
Lúc này lại nghe anh ta tiếp tục nói hầm bà lằng khó chịu về Trương Giác, bàn tay cô gái đã
nắm chặt, thiếu điều trực tiếp đấm thẳng vào cái khuôn mặt mập mạp xấu
xí kia .
Đúng lúc này
một chiếc giày thêu tinh xảo ném một phát trúng ngay đầu fan nam trượt
băng, một cô gái nhỏ mặc hán phục bước tới nhặt giày, lộ ra một nụ cười
xấu hổ.
"Ái chà, tôi nghe thấy có ai đó □□ ở đây, nhất thời kinh hãi trượt tay nên giày bay ra, thứ lỗi thứ lỗi cho tôi nha."
Nói xong, cô gái mặc hán phục trực tiếp chen vào giữa người anh ta, khoan
thai nói với cô gái: "Có vài người á, chính là bất mãn một chai nước thì lắc lư hết nửa chai, em gái, để chị giải thích cho em nghe vì sao
Trương Giác có thể lấy điểm kỹ thuật cao như vậy."
Cô khoa tay múa chân: "Có một quy tắc trong trượt băng nghệ thuật, chính
là bước nhảy được thực hiện trong nửa sau của tiết mục thì có thể nhân
số điểm cơ bản cú nhảy đó cho 1.1, em coi Trương Giác, có phải cậu ấy đã thực hiện năm lượt bao gồm cả hai lượt nhảy liên tục trong nửa sau
không, trong khí Kim Tử Tuyên là đem hai cú nhảy đơn và ba cú nhảy liên
tục có độ khó cao nhất vào nửa đầu tiết mục?"
Cô gái vừa nghe thì biết mình đã gặp được người cùng đạo, lập tức hưng
phấn gật đầu: "Ừm! Tôi biết, Trương Giác chính là dựa vào cái này mới
lấy được điểm cơ sở đúng không?"
Cô gái hán phục tán thưởng gật đầu: "Không sai, Trương Giác vẫn luôn là
bậc thấy chiến lược rất lợi hại, tính về số điểm trung thực thì cậu ấy
chính là đứng đầu bảng đơn nam, trước trận chung kết tháng 12, cậu ấy đã thay đổi cú nhảy thành có điểm cơ bản cao hơn, sau một lần hành động đó đã giành được huy chương bạc, điều này có đại lão đã từng phân tích
trong diễn đàn đất trời tràn ngập băng tuyết đó."
"Hơn nữa Trương Giác luôn dùng trì hoãn xoay người và giơ tay, hai thứ này
cũng có thể nâng điểm GOE nhảy, cho nên tính đi tính lại, việc cậu ấy
có được ưu thế về điểm kỹ thuật là phù hợp với quy tắc."
Cô gái hán phục dùng cặp mắt khinh bỉ liếc nhìn fan nam trượt băng kia:
"Cho nên Trương Giác là dùng não để trượt băng, chỉ người thiếu não xem
mới không hiểu, còn muốn tung tin đồn thất thiệt để vu khống người ta,
ngu xuẩn và xấu xa quá mà."
Cô gái 17 tuổi dùng sức gật đầu: "Ừ, chị nói không sai."
Nói chuyện rồi hai người trao đổi thông tin liên lạc mà fan nam trượt băng
kia mơ ước mà không có được, cô gái mặc hán phục dẫn cô gái 17 tuổi đến
đội cá giống báo danh.
Sau đó trong một cuộc phỏng vấn, Trương Giác cũng rất thẳng thắn thừa nhận rằng lần chiến thắng này của cậu là nhờ sử dụng chiến thuật.
Cậu khẽ mỉm cười: "Bởi vì mắt cá chân bị chấn thương, tôi cũng biết khả
năng nhảy bốn vòng của mình có thể không ổn định, mà Kim Tử Tuyên và
Phàn Chiếu Anh đều là những vận động viên rất có năng lực, muốn thắng
bọn họ, không động não là không được."
Kim Tử Tuyên thụ sủng nhược kinh quay đầu nhìn cậu.
Trương Giác thế nhưng cảm thấy mình rất có năng lực sao?
Trên thực tế, mọi người đều là cùng một nước, hơn nữa đều là người thi đấu
bằng thực lực một cách quang minh chính đại, Trương Giác không lọt mắt
Angus Joe nhưng không có nghĩa là không lọt mắt bọn họ.
Hơn nữa đời trước cậu đã từng bị Bạch ca xách lỗ tai mắng nhiếc nhiều lần,
Trương Giác cũng biết chỉ cần đối phương không có vấn đề nào về nhân
phẩm, thì hãy nói về những điều tốt đẹp trước giới truyền thông, không
nói đến giao tình có tốt đẹp hay không, nhưng ít nhất cũng không đắc tội người khác.
Cũng chính
là Kim Tử Tuyên, trong lòng hắn có chút sùng bài, kính nể người tỏa ra
hào quang trên vũ đài thế giới như Trương Giác, nhưng cũng cảm thấy
Trương Giác nhỏ hơn hắn 3 tuổi mà lấy được thành tựu thế này, nhất định
là xem thường hắn là một tên động kinh, dưới các loại tâm lý xoắn xuýt
nên mới có thể vô cùng để ý các loại phản ứng của Trương Giác, cũng tiến hành các liên tưởng các kiểu, xoắn xuýt giống như nữ chính trong tiểu
thuyết ngôn tình cẩu huyết.
Nhưng bây giờ Trương Giác nói rằng cậu ấy rất ngưỡng mộ hai đối thủ, có
trật tự khen hai người một lần, Kim Tử Tuyên vui vẻ ngại ngùng đến đỏ
mặt, từ đầu tới chân đều mang theo một nụ cười ngốc nghếch.
Huấn luyện viên Kiều ở dưới đài thở dài che mặt, Thẩm Lưu vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt cũng tràn đầy thương cảm.
Trước đây hắn vẫn luôn cảm thấy cái kiểu người da cá sấu hay da gấu như
Trương Giác vốn đã khó dẫn dắt, thiệt không ngờ rằng cái kiểu trẻ nhỏ
đơn thuần yếu đuối đến ngốc nghếch như Kim Tử Tuyên càng khó dẫn dắt
hơn.
Huấn luyện viên Kiều cười khổ: "Thẩm Lưu, cậu nói xem quá trình trưởng thành tâm lý của đứa
nhỏ này là sao đây? Trương Giác rõ ràng mới 15, nói chuyện hay làm việc
đều giống như người lớn, vậy mà thằng nhỏ ngốc nhà tôi vẫn còn cười ngớ
ngẩn."
Huấn luyện viên Kiều thiệt cảm thấy không thể giải thích nổi rằng hắn đã nuôi dạy một thằng nhỏ ngốc nghếch và rắc rối như vậy.
Thẩm Lưu trả lời: "... Tôi thật cũng không biết em ấy lớn lên như thế nào nữa."
Khi Trương Tuấn Bảo 18 tuổi chính là cái độ tuổi đánh nhau gây họa kia, lúc đó cảnh phim chính của đội tuyển tỉnh chính là Trương Thanh Yến nhận
được điện thoại của huấn luyện viên Tống, mang theo giá phơi quần áo
đến thu thập cái thằng em trai đầu gấu này.
Còn về phần Thẩm Lưu, trong trí nhớ của hắn hắn, năm 18 tuổi hắn chỉ tập
nhảy bốn vòng, trở thành dòng độc đinh nhất ca thế hệ mới của Thôn Thỏ,
sau đó chính là thời khắc hắn bị áp lực đến mức mỗi trận đều bị tiêu
chảy.
Mặc dù Trương Giác
chưa đủ 18 tuổi, nhưng chỉ cần cậu không nói năng lảm nhảm, thẳng tính
nói ra những câu khiến người ta đau đầu thì việc ứng phó với giới
truyền thông là không thành vấn đề, Thẩm Lưu suy nghĩ một chút, cuối
cùng quy mọi thứ về việc Trương Giác có EQ cao.
Thực ra hắn cũng không biết EQ của Trương Giác có cao hay không, nhưng hiện tại hắn không có lời giải thích nào khác.
Thật sự, công thần Bạch Tiểu Trân hắt hơi một cái.
Kim Tử Tuyên tuổi còn quá trẻ, có những khiếm khuyết trong tâm hồn là điều
dễ hiểu, Trương Giác với trái tim lớn kia mới là trường hợp đặc biệt.
Theo sự kết thúc của cuộc tranh tài giải vô địch quốc gia, diễn đàn đất trời tràn ngập băng tuyết cũng xuất hiện một số bài đăng.
Bài đăng đầu tiên chính là thiệp liếm nhan sắc do biệt đội cá giống tạo ra, chủ yếu là khuôn mặt của cá sấu nhỏ càng ngày càng nẩy nở và tuấn mỹ,
cùng với các tấm ảnh của cậu, bài đăng đã phát triển đến tận cùng, còn
có người đăng một đường link đặt hàng trước cho áp phích quảng cáo cuộc
thi đấu toàn quốc của Trương Giác.
Bài đăng thứ hai đương nhiên là phân tích chiến lượt và chiến thuật lần này của Trương Giác, một số đại lão đã đăng bảng điểm phụ của Trương Giác
và sự tinh tế trong các bước nhảy của cậu, cuối cùng khen lấy khen để về bộ não của thôn hoa nhà mình.
Bài đăng thứ ba là do anti cá sấu mở ra, chủ đề là cá sấu vô liêm sỉ sao
lại đẹp trai đến như vậy, mơi chỉ nói một câu tiểu bạch kiểm thì đã chia tay với bạn gái dắt theo, không phải cô ấy nói mình là fan mẹ sao? Tại sao tình mẹ còn có thể biến chất như thế.
Hướng đi của bài đăng này là huyền huyễn nhất, bắt đầu là một đám quái đản
haha thương cảm với vị anh em này, sau đó trở thành con đường cá sấu
mắng anti cá sấu, tiếp theo là biệt đội cá giống tràn vào khai chiến với đám anti, sau đó liền mơ mơ hồ hồ biến thành biện luận về việc đơn nam
trượt băng nghệ thuật ai là người có hiệu quả chiến đấu cao nhất.
Hết cách rồi, thẳng nam đều yêu thích chiến đấu xé xác.
Mặc dù Trương Giác có rất nhiều kỹ năng nhưng thanh máu ngắn, cộng thêm
việc debuff của rào cản phát triển, vô số fan nam cho rằng Giác ca rất
điêu, nhưng có thể giải quyết vấn đề trước chấn thương và dậy thì, chỉ
sợ sức chiến đấu của cậu ta còn không bằng hai phần ba thời kỳ đỉnh cao, hiện tại chỉ có thể tính là tuyến một, mà Kim Tử Tuyên ngược lại có cú
nhảy bốn vòng, rất có vốn liếng để ra tiền tuyến.
Cá giống: Phi! Cá sấu nhỏ của chúng tôi mới là tốt nhất!
Hai phe xảy ra đại chiến, trong lúc nhất thời diễn đàn tinh phong huyết vũ, quản trị viên lên cơn nhanh chóng niên phong mười bài đăng liên tiếp
mới khiến cho đám người này yên lặng lại.
Cùng lúc với cuộc chiến trên diễn đàn, một cuộc tranh luận đã nổ ra giữa những nhà lãnh đạo trong bộ môn trượt băng nghệ thuật.
Có hai chủ đề gây tranh luận.
Thứ nhất, Trương Giác đã giành được quán quân giải vô địch quốc gia, dựa
theo thông lệ, tiêu chuẩn dự thi của nửa sau mùa giải bao gồm giải vô
địch Bốn châu lục, giải vô địch thế giới đều thuộc về Trương Giác, nhưng Trương Tuấn Bảo bên kia đã trình lên tư liệu, nói rằng cậu bởi vì thi
đấu giải vô địch quốc gia nên chấn thương dây chằng đã tái phát.
Cho nên hy vọng để Trương Giác từ bỏ suất tham gia giải Bốn châu lục để an
tâm dưỡng thương, cho nên bọn họ cuối cùng là để cho thằng nhỏ vắng mặt
giải Bốn châu lục để dưỡng thương, hay là buộc cậu phải đi thi đấu?
Thứ hai, quá trình dậy thì của Trương Giác rất mãnh liệt, chấn thương của
cậu cũng không phải là nhỏ, mặc dù cậu đã giành chức quán quân giải vô
địch quốc gia lần này, nhưng một thực tế không thể chối cãi chính là cậu đã không thể hoàn thành được cú nhảy bốn vòng trong thi đấu, theo thực
lực của cậu giảm sút, cậu có thể lấy lại được sức mạnh của mình trong
giải vô địch thế giới hay không cũng là một vấn đề, vì chuyện này, những nhà lãnh đạo đã chia thành hai phe.
Phe bên trái cho rằng Trương Giác cần được nghỉ ngơi ở giải Bốn châu lục,
giải vô địch thế giới thì cậu vẫn phải thi đấu, dù sao ngoại trừ Trương Giác, trong nước không có ai khác có thể vững vàng lọt vào top mười vị
trí đầu của giải vô địch thế giới, chắc chắn giành được hai suất tham dự đơn nam trong Thế vận hội mùa đông.
Phe bên phải cảm thấy dứt khoát để Kim Tử Tuyên tham gia toàn bộ giải đấu
nửa sau mùa giải, dù sao thì hắn có cú nhảy bốn vòng, hơn nữa tại giải
vô địch quốc gia có biểu hiện không tệ, thằng nhỏ này vẫn có năng lực
thi đấu all clean, không thấy Trương Giác trong buổi phỏng vấn cũng ra
sức khen ngợi hắn một trận hay sao?
Tôn Thiên ngoài ý muốn là người bên phe muốn Kim Tử Tuyên tham gia toàn bộ giải đấu nửa sau mùa giải.
Theo ý kiến của ông, cho dù Kim Tử Tuyên chỉ giành được một suất tại giải vô địch thế giới, nhưng mà sang năm, chấn thương và cửa ải dậy thì của
Trương Giác cũng đã qua hết, đến lúc đó để Trương Giác ở trạng thái
hoàng kim tham gia Thế vận hội Mùa đông giành huy chương không tốt sao?
Không cần thiết tại phải vắt kiệt sức khỏe của con át chủ bài của chúng
ta trước khi bắt đầu Thế vận hội mùa đông.
Mà những nhà lãnh đạo cũng có những cân nhắc của họ.
Cho tới nay, trong làng thể thao Thôn Thỏ đều tồn tại những chỉ tiêu, ví
dụ như tham gia Thế vận hội mùa đông phải lấy được mấy huy chương vàng
và bạc, một số vận động viên ở mỗi hạng mục nhất định phải thi đấu để
giành được huy chương vàng và phải đảm bảo thấp nhất là huy chương bạc,
v.v.
Thực tế thì ở bất kỳ quốc gia nào cũng vậy, xét cho cùng thì thể thao cạnh tranh là cuộc
chiến trong thời kỳ hòa bình, các vận động viên không chỉ chiến đấu trên sàn đấu vì bản thân mà còn vì danh dự của đất nước.
Trương Giác được coi như là át chủ bài của nội dung đơn nam Thôn Thỏ, nhưng
thanh máu của ace này quá ngắn, cho nên việc đem cậu đánh vào đâu chính
là một vấn đề nan giải.
Bọn họ thảo luận mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Tuấn Bảo chỉ nhận được một tin nhắn từ Tôn Thiên.
"Cấp trên đã đồng ý để Trương Giác nghỉ ngơi giải Bốn châu lục, còn đối với
giải vô địch thế giới thì phải phụ thuộc vào phong độ của Kim Tử Tuyên
rồi mới quyết định có để thằng nhỏ lên sàn thi đấu hay không."
Trương Tuấn Bảo nhìn màn hình điện thoại, lộ ra một nụ cười khổ.
Lúc này, Trương Giác ngồi xe lăn rời khỏi phòng chụp MRI, Thẩm Lưu đẩy xe lăn ở phía sau.
Bọn họ lại cùng nhau đi tìm bác sĩ Sài.
Bác sĩ Sài đẩy đẩy mắt kính, nhìn kết quả kiểm tra, lộ ra một thần sắc khổ
não: "Thằng nhóc nhà các cậu cũng chịu đủ tai họa rồi, chấn thương còn
chưa ổn mà đã khôi phục huấn luyện, dây chằng lần này nhất định phải
nuôi một tháng nữa, còn nữa, mấy ngày nay thằng nhỏ bị ngã quá nhiều,
lưng phía bên trái xuất hiện viên màng gân cấp tính, làm vật lý trị liệu đi."
Trương Giác thở
dài: "Một tháng sau đó nhất định con lại phải đổi giày trượt băng nữa,
đôi giày hiện tại của con đã có hơi chật mất rồi."
Đây cũng là lý do quan trọng khiến cậu không thể hoàn thành cú nhảy bốn
vòng tại giải vô địch quốc gia —— ai mà có thể mang một đôi giày không
vừa chân lại thực hiện được cú nhảy bốn vòng có độ khó tầm cỡ thế giới
chứ! Cậu cũng không phải thần tiên!
Nhưng với sự nhảy cảm của mình với việc đi giày không vừa chân, cậu cảm thấy
có điều gì đó không ổn, lần này thay đổi giày trượt, trong thời gian
thích nghi e rằng phải đối mặt với việc chấn thương.
Trương Tuấn Bảo lấy tay xoa xoa đầu cậu: "Dưỡng thương thì dưỡng thương, dây
chằng là nửa cái mạng của vận động viên, cậu thà rằng để con từ bỏ mùa
giải này, còn hơn là để con mang chấn thương đi làm loạn."
Trương Giác hơi cúi đầu, dụi dụi vào lòng bàn tay ấm áp của ông cậu, ồ một tiếng.
"Vậy thì đi về thôi."
Sau đó, Trương nhất ca, người luôn bình tĩnh và thoải mái trên đấu trường
dù gặp phải khó khăn gì bỗng gục mặt xuống, nói ra một câu khiến tinh
thần hai vị huấn luyện viên căng thẳng.
"Lại không về nhà chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, đừng nói con mang chấn thương nên không thể lên sân băng, tới cửa ải của mẹ cũng không vượt qua được
đâu."
Cả người Trương
Tuấn Bảo cứng đờ: Đúng rồi nha... Chị trước đó đã nói, nếu như Trương
Giác bị rớt hạng trong kỳ thi cuối kỳ, vậy thì nhất định phải dừng huấn luyện lại đi đến lớp bổ túc .
Thẩm Lưu sợ hãi kêu lên: "Toi rồi! Hình như tôi đã quên mất việc chuẩn bị
tài liệu ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ môn tiếng Anh của Trương Giác rồi!"
Trương Giác tuy rằng thông minh, nhưng cậu chưa bao giờ là học thần mà có thể
không đọc sách là thi được hạng nhất, tại một ngôi trường tam trung
trọng điểm với học bá chạy đầy đường, nếu như có một môn học không tốt,
thì sẽ dẫn đến thứ hạng bị giảm mạnh.
Trương Tuấn Bảo lắp ba lắp bắp: "Lạnh lùng, bình tĩnh, trước khi về tôi sẽ đến gặp tiểu Tần hỏi một chút ghi chép môn toán cấp ba của cậu ấy, bác sĩ
Sài à, ngài còn việc gì nữa không? Không có chuyện gì nữa thì tôi mang
thằng nhỏ về nhà ôn bài đây."
Bác sĩ Sài nhìn bọn họ sốt ruột hoảng loạn rời đi, không khỏi cảm thán với y tá cùng phòng.
"Thời đại này trở thành vận động viên cũng không dễ dàng mà, cô nhìn thằng
nhỏ Trương Giác rõ ràng là giành được huy chương trong giải đấu đẳng cấp thế giới, sau khi thi đấu rồi mà còn phải phát sầu với kỳ thi cấp ba."
Mùa đông, đường phố Đông Bắc đều là gió lạnh thấu xương, trong nhà bật máy
sưởi cũng bị khô quá, Trương Giác dốc hết tinh thần từ thuở ban sơ, dưới ánh mắt gấp gáp bức người của mẹ ruột, cùng với thằng em trai Hứa Đức
Lạp quá trầm mê rock and roll không có cách nào kiềm chế nên lơ là việc
học, liều mạng giao phó tính mạng cho việc học tập.
Đây cũng là kỳ thi kết thúc học kỳ mệt mỏi nhất trong đời cậu, rõ ràng là
không cần tham gia huấn luyện, mà một bên phải kiên trì học tập, một bên phải dạy kèm cho thằng em, khiến cho Trương Giác phải đi thi với bọng
mắt thâm quầng.
À đúng
rồi, cậu vẫn ngồi xe lăn đi thi, cho nên trước khi bắt đầu làm bài thi,
giáo viên chủ nhiệm còn khen Trương Giác "Thân tàn chí kiên" một trận,
kêu bọn học sinh học tập tinh thần của cậu.
Trương Giác: Chờ một lát, sao lại dùng cái thân tàn chí kiên này? Cho dù giáo
viên chủ nhiệm là một giáo viên dạy toán thì cũng không cần dùng thành
ngữ linh tinh nha!
Cậu quay đầu lại hỏi người bạn cùng bàn: "Tớ cảm thấy mình đâu có bị tàn phế đâu, Hầu Thiên Phong, cậu nói xem có đúng không?"
Ai ngờ bạn cùng bàn nhìn cậu, lộ ra biểu tình vi diệu, hỏi ngược lại một câu.
"Thực ra tớ có một vấn đề, muốn hỏi cậu rất lâu rồi."
"Soái ca, cậu thực sự là Trương Giác, đúng không?"
Trương Giác: "Hả?"
Lúc này cậu mới ý thức được một điều, kia chính là cho dù là bạn học của
cậu, cũng không có nghĩa vụ theo dõi cậu thi đấu, cho nên không phải ai
cũng nhìn thấy ngoại hình của cậu biên hóa, thậm chí khi cậu ngồi xe lăn tiến vào lớp, thực ra có rất nhiều người nhìn cậu bằng cặp mắt nghi ngờ không thôi, trong lòng đều có chung một thắc mắc.
Cậu soái ca ngồi xe lăn này là ai thế? Sao mà nhìn quen quen quá vậy? Sao cậu ta lại ngồi ở vị trí hoa khôi của lớp?
"Lúc giữa kỳ, con nằm trong top năm mươi bảy, lần này là top năm mươi sáu,
nhưng tổng điểm giữa kỳ của con là 649 điểm, cuối kỳ chỉ có 635 điểm..."
Trương Thanh Yến lật xem bảng kết quả học tập của Trương Giác, lông mày khẽ
nhíu lại: "Nguyên bản còn tưởng rằng ngươi sau đó trượt nghiêm trọng,
không nghĩ tới thi vẫn được."
Trương Giác nơm nớp lo sợ ngồi trên xe lăn, nghĩ thầm liệu mình có thể chiến
đấu tính mạng cho bài kiểm trong không đây? Nếu không lão nương nhà mình nhấc giá treo đồ xông tới, ngồi xe lăn cũng rất khó mà chạy.
Cậu không tự chủ liếc mắt nhìn Hứa Đức Lạp một cái.
Cậu bạn nhỏ Nhị Đức năm nay mới lên sơ trung đứng thứ năm mươi mốt trong kỳ thi giữa kỳ, cuối kỳ lại rớt xuống vị trí chín mươi, lúc này đang cầm
hai quả tạ trên tay bị phạt đứng, sau lưng nhóc là một vài thành viên
ban nhạc với đầu tóc nhuộm xanh đỏ tím, trên bàn trà là một xấp bài thi.
Trương Giác trong lòng ai oán, cậu thực sự đã rất nỗ lực giúp Hứa Đức Lạp học
thêm, nhưng tuổi tác của cậu bạn nhỏ vốn không lớn, trước đó đã tốn quá
nhiều công sức tập《 đêm nay đầy sao 》với cả ban nhạc, không giống như
Trương Giác có miếng cơm đời trước, kết quả là tạch bài kiểm tra.
Thực ra hiện tại Hứa Đức Lạp đang học trường sơ trung trọng điểm thành phố
mà Trương Giác đã học trước đó, có thể lọt vào tóp 100 người đứng đầu đã là điều không tồi rồi, nhưng Trương nữ sĩ không bao giờ dạy con mình
đừng nhìn cào kết quả theo chiều ngang, cô chỉ nhìn kết quả theo chiều
dọc, cũng chính là không so sánh con mình với đứa nhỏ khác mà chỉ xem là nó đang tiến bộ hay thụt lùi.
Xem trong bài thi của hai đứa con trai, Trương nữ sĩ cẩn thận thu bài thi
lại, đưa ra kết luận: "Tiểu Ngọc dưỡng thương cho tốt, chấn thương khôi
phục thi đi huấn luyện, trước đó thì đến lớp thanh nhạc đi, mẹ trả phí
báo danh cho con rồi, nhưng con đã xin nghỉ phép bao nhiêu lần rồi hả?
Ngay cả khi con muốn tập trung vào trượt băng thì tốt xấu gì cũng phải
hoàn thành xong 96 giờ học còn lại."
"Nhị Đức, đến lớp học thêm, trước khi khai giảng thì mẹ sẽ tìm cho con một
giáo viên cho bộ bài thi, nếu như đạt được hơn 600 điểm, mẹ sẽ xem xét
việc cho con quay lại ban nhạc."
Hứa Đức Lạp nghẹn ngào một tiếng.
Mà sang năm tiến vào tổ thiếu niên, Sát Hãn Bất Hoa và Mẫn San lần lượt
lấy được vị trí thứ 7 và thứ 6 trong giải vô địch quốc gia, thi học kỳ
cũng không lật xe, bởi vậy bầu không khí trong đội tuyển tỉnh rất tốt,
Tống Thành còn cố ý đặc biệt đi gặp dì căn tin, nhờ làm thêm nhiều sủi
cảo một chút, để cho mấy đứa nhỏ mang về nhà nấu ăn trong dịp Tết.
Dù thế nào đi nữa, bởi vì thi được thành tích tốt, Trương Giác cuối cùng
cũng coi như có thể an tâm dưỡng thương, trôi qua một năm mới tốt lành.
Ngày 6 tháng 2 , Giải vô địch Trượt băng nghệ thuật Bốn châu lục đã chính thức khai mạc tại Osaka, Nhật Bản.
Lúc này còn ba ngày nữa mới đên giao thừa, Trương Giác ngồi trên ghế sô
pha, trên bụng ôm là một chú hamster trà sữa ú nụ, nhàn nhã xem ti vi,
miệng ngậm một que khoai sọ.
Cậu hàm hàm hồ hồ nói: "Chà, Vasily, Sergei, Ilya, McQueen, Martin chỉ có
thể tham gia giải vô địch châu Âu, trên thực tế giải Bốn châu lục chỉ có Hayato là một nhân vật lợi hại mà thôi."
Kim Tử Tuyên chỉ cần phát huy bình thường, không nói đoạt giải quán quân, lên bục lĩnh thưởng hẳn là không thành vấn đề.
"Chứng kiến màn trình diễn của cậu ấy tại giải vô địch quốc gia thật tốt, trạng thái năm nay cũng không tồi, đúng không, Saori?"
Cậu nhu nhu bộ lông mềm mại của bé hamster, Saori lười biếng nằm nhoài trên cơ bụng của chủ nhân, đôi tai tròn xoe run lên.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Ra ngoài thi đấu trận này, Trương Tiểu Ngọc đã triệt để hoàn thành vỡ
giọng, tiện thể từ 162.5 cm (trước khi di học) cao lên 168.5 cm (sau khi trở về), ngay cả quần áo giày dép cũng thay đổi, tướng mạo cũng từ tiên nữ lúc nhỏ biến thành mỹ nam, chỉ có một thứ không thay đổi chính là
kiểu tóc.
Tuy rằng không đến nỗi hoàn toàn không nhận ra, nhưng vẫn phải xác nhận một chút.
Phía trên, chính là tâm lý các bạn học của Trương Giác.