Hai Bước Đuổi Tới Bộ Lạc Tương Lai Thủ Lĩnh
Nhiều ngày lặng lẽ trôi qua, nô lệ nhỏ vẫn không có động tĩnh, Lạc Đề
cũng dần dần quên đi. Điều quan trọng là, sức khỏe của Lạc Phong càng
ngày càng kém, dẫn tới quan hệ giữa nàng và Lạc Vi càng thêm khẩn tương.
Hai người con gái của Lạc Phong đều rất xuất sắc, chưa kể trong tộc còn có một đối thủ là Darren nhớ mãi không quên vị trí thủ lĩnh
này, Lạc Đề đã sớm ngửi thấy hơi thở của cuộc chiến.
Nàng đang
chuẩn bị cho cuộc chiến giành chức thủ lĩnh không sớm hay muộn này, thì
bộ lạc bị sói đồng tập kích. Vọng dũng sĩ* không kịp thời phát hiện tung tích của dã thú, chờ đến khi người đầu tiên trong bộ lạc bị cắn, mọi
người mới phát hiện nguy hiểm ập đến.
*Vọng dũng sĩ: là người đứng gác trên cao.
Khi bị tập kích, Lạc Đề đứng mũi chịu sào, nàng đánh lui nhiều sói đồng
nhất, bảo vệ nhiều tộc nhân nhất, ngay lúc nàng đang vung đao đá giằng
co với sói đầu đàn, trong lúc hỗn loạn có người chém một cái vào chân
nàng.
Lạc Đề nhịn đau nhìn thoáng qua phía sau, đều là đồng bọn
nàng có thể yên tâm giao phó tính mạng, nàng nghĩ, có lẽ chỉ là ngoài ý
muốn. Nhưng năm lần bảy lượt, thì chắc chắn không phải là trùng hợp.
Có người muốn nàng chết ở trong trận tập kích này, là Lạc Vi, hay là Darren?
Máu tươi, âm mưu, bủa vây lấy Lạc Đề, sau khi bị sói đầu đàn cắn một cái,
nàng ngã vào vũng máu, thấy được Lạc Vi nở nụ cười ác ý nhìn về phía
nàng.
Khi tư tế Minh Không tới cũng chỉ lắc đầu, nàng đặt tay ở
trên trán Lạc Đề, bi thương lại ôn nhu nói: "Con à, chỗ của Thần Vạn Vật không có hắc ám."
Lạc Đề biết, mình sống không nổi nữa.
Chỗ của Thần Vạn Vật không có hắc ám, thiếu nữ trước mắt mang đến ánh sáng cho nàng.
Lạc Đề nắm tay Tống Phỉ, muốn được nàng tặng hoa dại, muốn nàng ôm lấy mình nói ngươi sẽ không chết. Lạc Đề chưa bao giờ mềm yếu như vậy, nàng phát hiện mình bắt đầu lo lắng, sợ hãi thiếu nữ sẽ rời đi mình, sợ hãi tình
yêu thiếu nữ dành cho mình cũng chỉ là sự say mê nhất thời, sợ hãi nàng
sau khi gặp qua bản thân mình yếu đuối như này, sẽ phát hiện dũng sĩ đệ
nhất, Lạc Đề, cũng chỉ như vậy.
Một khi có nhược điểm, nàng sẽ không còn là một dũng sĩ bách chiến bách thắng.
Lạc Đề rũ mắt xuống: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy, có phải ta làm ngươi cảm thấy không thoải mái không?"
Thoát cuộc trò chuyện với Tiểu Ngải, Tống Phỉ kỳ quái phát hiện cảm xúc của
Lạc Đề không đúng, nghe thấy câu hỏi, nàng kinh ngạc mở to hai mắt: "Tại sao ngươi lại cảm thấy như vậy?"
Lạc Đề nhìn về phía nàng, vuốt ve một chút xúc cảm tinh tế trong tay, thật sự luyến tiếc buông ra,
hỏi: "Vậy ngươi vừa mới suy nghĩ cái gì?"
Do cảm thấy lời nói của ta quá đường đột sao, do động tác của ta làm ngươi không thoải mái sao, hay là......
Tống Phỉ có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ hồng, bàn tay mà
Lạc Đề nắm lấy xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay còn lại cuốn cuốn tóc mái của mình: "Chỉ là, ta vừa nghĩ là, ta, ta có thể ôm ngươi một
cái hay không......"
Lạc Đề:......
Nàng có chút không
thể tin được, nhìn gương mặt ửng đỏ của thiếu nữ, phát hiện giọng nói
của bản thân có chút run run: "Thì ra là như vậy, không sao, ôm một chút đi."
Hai người đều biết cái ôm này mang ý nghĩa gì, cũng không
phải là cái ôm giữa những người bạn tốt trong bộ lạc, nhưng hai người
đều không có làm rõ.
Tống Phỉ có nghĩ thầm ôm lâu một chút, ôm
chặt một chút, nhưng khi Lạc Đề tới gần nàng, lại phát hiện chân tay
mình luống cuống, không biết nên dùng tư thế gì nghênh đón.
Cái ôm này vừa chạm vào đã buông ra, Tống Phỉ thẹn thùng cúi đầu, không dám dư vị, không phát hiện mặt Lạc Đề cũng đỏ.
"Cái kia, Lạc Đề, ngươi có đói bụng không, nên ăn cơm."
"Có chút đói."
Tống Phỉ ngẩng đầu nhìn Lạc Đề một cái, lại nhanh chóng cúi đầu: "Là ta sai, ta đáp ứng ngươi trở về sớm một chút, lại ở bên ngoài trì hoãn lâu như
vậy."
"Không phải ngươi sai." Ôm xong đôi tay nắm chặt của hai
người liền buông ra, lúc này Lạc Đề có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua
tay phải của Tống Phỉ đang không biết để đâu, nghĩ thầm, không bằng để
vào trong lòng bàn tay của ta, ta giúp ngươi nắm cả đời.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người: "Lạc Đề đại nhân có đó không?"
Hai người đang tình nùng ý mật, đột nhiên bị người quấy rầy, trong lòng Lạc Đề thập phần khó chịu, lạnh nhạt nói: "Ta không ở lều trại thì còn ở
đâu?"
Người bên ngoài tạm dừng một chút, thái độ cung kính như
cũ: "Ngày hôm nay nô lệ của ngài đã làm ra cống hiến cho bộ lạc, thủ
lĩnh bảo ta đưa thịt nướng tới cho ngài."
Nghe thấy có thịt nướng, hai mắt Tống Phỉ sáng lên, nàng chờ mong nhìn về phía Lạc Đề, Lạc Đề cười gật gật đầu với nàng.
Tống Phỉ mở rèm cửa ra, bên ngoài có một nữ nhân đang quỳ. Nữ nhân đưa nhánh cây xiên thịt nướng qua, mùi thịt thơm nức mũi, Tống Phỉ không tự chủ
được nuốt một ngụm nước miếng.
Nhận lấy thịt nướng, nữ nhân vân còn chưa đi, Tống Phỉ không để ý, thuận miệng nhắc nhở nàng: "Ngươi có thể đi rồi."
Nữ nhân lại chần chờ một chút, gật đầu: "Tốt."
Trong nháy mắt lúc đứng dậy Tống Phỉ thoáng nhìn qua một chút, cảm giác nữ
nhân có chút quen mắt, hình như là người hôm nay cùng ra ngoài chặt cây
tre với ànng.
Tống Phỉ để thịt nướng gần mũi ngửi vài cái, thật
sự rất thơm, lớn hơn miếng thịt lần trước Mưa Phùn cho nàng, thịt cũng
mềm hơn, tựa hồ còn cho chút gia vị.
Gia vị? Trong bộ lạc thực
vật có hương vị tương đối ít, bình thường thịt nướng chỉ bôi sơ qua một
lần, xem ra Lạc Phong thật sự rất vừa lòng với sọt tre nàng làm ra, nếu
không cũng sẽ không bôi ít gia vị lên miếng thịt nướng thưởng này.
Bên ngoài trời đã chiều tà, nên trong lều trại có chút tối tăm, khi Tống
Phỉ trở về theo bản năng lại nhìn thoáng qua thịt nướng trong tay, không biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút kì quái.
Nàng lại ngửi
thịt nướng, nhíu mày, vươn đầu lưỡi liếm một cái, nhập khẩu có chút khó
khăn, một lát sau đầu lưỡi có chút tê dại. Tống Phỉ cảm thấy không thích hợp, nàng chọc Tiểu Ngải: "Hình như thịt này có chút không đúng phải
không."
"Ký chủ hiện tại cảm giác của ngươi như thế nào?"
Tống Phỉ cảm thụ: "Còn tốt, trừ bỏ đầu lưỡi có chút tê, không cảm thấy váng đầu hoa mắt."
"Ngươi lại liếm thêm vài cái thì sẽ váng đầu, hoa mắt, mắc ói ngay, chúc mừng ký chủ trúng độc!"
Tống Phỉ:......