Sau đó Quan Triều Viễn trả điện thoại di động lại cho Tô Lam, quả nhiên
là hết lòng tuân thủ lời hứa, không hề xóa ảnh chụp, nhưng anh lại nói
thêm một câu: "Bức ảnh này không tồi, rửa ảnh ra rồi lồng khung để giữ
kỷ niệm giúp anh."
Nghe thấy lời này, Tô Lam không khỏi sửng sốt. Cô nghĩ thầm: Sao Quan
Triều Viễn lại đổi tính rồi? Anh chính là kiểu người rất chú ý đến hình
tượng, ghét nhất là mấy động tác và tư thế quái dị này.
Thấy Tô Lam nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Quan Triều Viễn bèn nghiêm trang hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Không... Không có. Chắc chắn em sẽ đến tiệm chụp ảnh rửa cho anh một
bức ảnh thật lớn, sau đó lồng cho anh một cái khung cực to." Tô Lam cười nói.
"Không được xuyên tạc ý của anh, kích cỡ cứ như bình thường là được
rồi." Nói xong, Quan Triều Viễn đưa giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm
trong tay mình cho Tô Lam.
Tô Lam tò mò nhận lấy.
Quan Triều Viễn rất trịnh trọng nói: "Về nhà bỏ vào két sắt, không thể làm mất được!"
Tô Lam thò tay ra nhận lấy rồi cẩn thận cất vào túi xách của mình, sau
đó rất không sợ chết mà nói một câu: "Cái thứ đồ này em sẽ không làm mất đâu. Em đã có kinh nghiệm từ lần trước rồi. Nếu làm mất giấy chứng nhận kết hôn thì cục dân chính sẽ không cho ly hôn."
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn nhướng mày sau đó thò tay kéo Tô Lam lại: "Em vừa mới nói cái gì cơ?"
"Em... đâu có nói gì đâu? Em nói sẽ cất giấy kết hôn của chúng ta cẩn
thận." Tô Lam ôm túi xách trong ngực, không dám nói nhảm nữa.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô chằm chằm một lúc rồi giơ tay giật cái
túi trong lòng cô ra để sang một bên, sau đó nắm bả vai cô kéo về phía
trước, cúi đầu che miệng cô lại!
"Ôi..." Tô Lam không thể ngờ được rằng mình chỉ nói một câu vui đùa thế
thôi mà anh lại hung hăng hôn cô như vậy, suýt nữa đã cắn rách môi cô
luôn rồi.
Hơn nữa Lâm Minh lái xe còn đang ngồi phía trước khiến Tô Lam thật sự vô cùng xấu hổ. Nhưng cô lại không đẩy anh ra được. Giờ phút này anh rất
dùng sức, cứ như sắp nuốt cô vào bụng đến nơi ấy.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, rất lâu. Đến khi Tô Lam cảm thấy mình sắp nghẹt thở thì cuối cùng Quan Triều Viễn cũng buông cô ra.
Tô Lam hít được không khí mới mẻ thì nhanh chóng có cảm giác như được sống lại.
Cô giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Cô vừa định nói gì đó.
Anh cũng cùng lúc cất giọng khàn khàn: "Đây là trừng phạt dành cho em.
Sau này em mà còn dám nói vớ vẩn trước mặt anh nữa thì anh sẽ không nhân từ như vậy nữa đâu."
Điều này có thể xem như đe dọa không nhỉ? Không nhân từ như vậy thì anh còn có thể làm gì?
Đương nhiên những lời này chỉ là Tô Lam nghĩ trong lòng mà thôi. Bây giờ cô không dám đối kháng với anh.
Quan Triều Viễn rất hiểu Tô Lam, từ ánh mắt của cô cũng nhìn ra được rằng cô không phục.
Sau đó anh bèn tiến tới bên tai cô, đầu tiên là liếm vành tai cô một
cái. Tô Lam lập tức cảm thấy ngứa hết cả người, bèn rụt cổ lại.Anh nhanh chóng cảnh cáo bên tai cô: "Còn dám bằng mặt không bằng lòng nữa thì anh sẽ xử em luôn tại đây!"
Nghe thấy lời này, Tô Lâm ngẩng phắt lên đón nhận ánh mắt anh.
Cô phát hiện giờ phút này ánh mắt anh rất khủng khiếp, cứ như sói sắp ăn thịt người vậy. Tô Lam nhanh chóng trở nên thành thật. Cô biết cái
người Quan Triều Viễn này vốn là người vô liêm sỉ, da mặt còn dày hơn cả tường thành, chuyện gì cũng có thể làm được. Đừng nói là phía trước có
Lâm Minh, cho dù có thêm vài người nữa thì anh cũng sẽ táy máy tay chân
thôi.
Người khôn ngoan biết tiến biết lùi, thế nên Tô Lam nhanh chóng thò tay
sờ lên cà vạt trên cổ anh, cười nịnh nọt nói: "Em sai rồi, em không dám
nữa đâu, anh rộng lượng tha thứ cho em đi!"
Nghe vậy, khóe môi Quan Triều Viễn cong lên thành một nụ cười vừa lòng.
Anh buông bả vai cô ra, còn bản thân thì dựa lại chỗ tựa lưng.
Thấy anh buông mình ra, cuối cùng Tô Lam cũng có thể yên tâm ôm ngực.
Giờ phút này, Lâm Minh đang ngồi ở ghế lái vẫn luôn nhìn thẳng về phía
trước một cách nghiêm túc. Thế nhưng anh ta biết hết những gì xảy ra
phía sau, khóe miệng anh ta cũng cong lên. Đàn ông một khi đã rơi vào
lưới tình thì cũng như phụ nữ vậy, chẳng những hành động theo cảm tính
mà chỉ số thông minh cũng biến thành số không.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước tòa nhà Tô Lam đi làm.
"Em đến nơi rồi." Tô Lam cầm túi xách muốn đi trước.
Quan Triều Viễn lại đột nhiên thò tay túm lấy cổ tay cô.
Tô Lam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mặt anh không chút thay đổi nói: "Buổi tối anh tới đón em tan làm."
Nghe anh nói vậy, Tô Lam hé miệng cười sau đó cúi đầu liếc nhìn bàn tay
anh đang nắm lấy cổ tay mình. Cô bèn vươn tay sờ sờ bàn tay lớn của anh
rồi gật đầu.
Có vẻ như Quan Triều Viễn rất vừa lòng với hành động mờ ám này của cô.
Anh nắm chặt sau đó lại buông lỏng cổ tay cô ra, khóe miệng cong lên,
xem như đang cười với cô một cái.
Sau đó Tô Lam xuống xe đi vào tòa nhà phía trước mà chẳng thèm quay đầu.
Bởi vì cô biết chắc chắn anh sẽ nhìn theo bóng dáng cô vào cửa tòa nhà
rồi mới có thể rời đi. Cảm giác có người âu yếm nhìn mình chăm chú như
vậy thật sự khiến cho người ta thỏa mãn.
Mới vừa đi qua cửa của văn phòng luật sư, Tô Lam chợt nghe thấy những
tiếng ồn ào bên trong, giống như tiếng có người đang cãi nhau vậy.
Tô Lam nghi ngờ nhẹ nhàng bước vào, đột nhiên nhìn thấy Tô Mạnh Cương.
Giờ phút này, ông ta đang đứng cãi nhau với Kiều Tâm và Tiểu Ninh.
Đột nhiên nhìn thấy ông ta, Tô Lam không khỏi sửng sốt!
Nhiều ngày không thấy, Tô Mạnh Cương vừa đen vừa gầy đi không ít, hơn
nữa tóc tai lộn xộn, quần áo cũng rất bẩn, nhìn ra được hẳn là ông ta
sống không tốt lắm.
Lúc này Tô Mạnh Cương đang đưa lưng về phía Tô Lam nên không nhìn thấy
Tô Lam đã tới đây. Ông ta chỉ và Kiều Tâm và Tiểu Ninh rồi nói: "Tao nói cho chúng mày biết, tao chính là ba của bà chủ nơi này. Chúng mày nhanh gọi con gái tao tới đây, có nghe không hả?"
Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt Tô Lam nhanh chóng trở nên u ám. Sao ông
ta còn có mặt mũi nói mình là con gái ông ta vậy? Tô Lam cười nhạo trong lòng.
Lúc này, Kiều Tâm nhìn thấy Tô Lam, bèn nhanh chóng nháy mắt với cô để cô nhanh chạy đi.
Chẳng qua Tô Lam lại không làm thế, bởi vì cô rất hiểu Tô Mạnh Cương.
Ông ta là một kẻ khốn nạn, hơn nữa còn thích bắt nạt kẻ yếu. Nếu hôm nay ông ta không tìm được cô thì chắc chắn lần sau còn đến nữa. Chỉ cần ông ta biết được hành trình của mình thì chắc chắn ông ta sẽ không buông
tha cho mình.Hơn nữa cô cũng biết mấy ngày nay Tô Yên và mẹ đi tới viện điều dưỡng
nên ông ta không tìm được hai người họ, thế nên bây giờ ngay cả chỗ ở
cũng không có, chắc chắn là đã rơi vào đường cùng rồi. Ông ta sẽ không
buông tha cho cô đâu.
Kiều Tâm thấy Tô Lam đứng đó mãi không đi thì không khỏi hơi sốt ruột.
"Nếu ông còn không đi nữa thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệ." Tiểu Ninh thấy nói mãi không được thì chỉ có thể hù dọa ông ta.
Chỉ là sao Tô Mạnh Cương lại sợ hãi được chứ. Ông ta thẳng tay đùa giỡn
lại bất chấp: "Cho dù bảo vệ có đến thì cũng làm sao nào? Tao tới tìm
con gái tao, chẳng lẽ ở nơi này chúng mày không cho phép ba đi tìm con
gái à?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Ninh và Kiều Tâm không nói lại được gì, mà Tô Mạnh Cương thì lại đắc ý vô cùng.
Lúc này, Tô Lam nhanh chóng bước tới trước mặt Tô Mạnh Cương rồi bình tĩnh nói: "Chẳng phải ông tìm tôi sao? Tôi ở đây!"
Nhìn thấy Tô Lam, vẻ mặt vừa rồi còn hung ác của Tô Mạnh Cương lúc này nhanh chóng thay đổi thành một vẻ khác.