Sở Thanh niên không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngồi trên sô pha im
lặng khóc, Tô Lam nhìn thấy vậy, cũng cảm thấy có chút không đành lòng,
bước tới ngồi bên cạnh mẹ an ủi nói: “Mẹ, sau này con và Tô Yên nhất
định sẽ hiếu thảo với mẹ, mẹ không cần lo lắng cho cuộc sống sau này.
Nếu như thích hợp, mẹ cũng có thể đi tìm một nửa còn lại.”
Những lời này làm cho khuôn mặt của Sở Thanh Diên ửng hồng. “Con bé đáng ghét này, nói bậy bạ gì vậy? Sang năm mẹ năm mươi tuổi rồi, đất vàng cũng
sắp chôn đến cổ, làm sao mẹ có thể lấy chồng được?”
“Mẹ phải sống đến tám mươi tuổi, còn có thể sống tận ba mươi năm lận” Trái lại Tô Lam rất lạc quan nói.
“Đúng vậy, mẹ, con cũng ủng hộ lời nói của chị” Lúc này Tô Yên mở cửa thò đầu ra ngoài nói.
“Hai con bé đáng ghét này, không nói chuyện với hai đứa nữa” Sở Thanh Diên lập tức xấu hổ trở về phòng của mình.
Tô Lam nhìn bóng lưng của mẹ cười một tiếng, nhanh chóng vẫy tay với Tô
Yên nói: “Tô Yên, đến xem quần áo và đồ ăn ngon mà chị mua cho em nè.”
“Vâng.” Tô Yên vui vẻ chạy tới.
Trong lúc Tô Yên đang thử quần áo, Tô Lam nhìn thấy trên bàn trà có đặt một
giỏ hoa trái cây, không khỏi nhíu mày hỏi: “Đây có phải đồ Tô Mạnh Cường mang tới không?”
“Ừm” Tô Yên gật đầu một cái nói: “Đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên em thấy ông ta mua đồ cho chúng ta.”
Tô Lam nhìn giỏ hoa trái cây tinh xảo trên bàn trà, không khỏi nhớ tới
cuộc sống khó khăn trước đây, cô không kìm được nỗi buồn trong lòng,
vành mắt đỏ hoe mà nói: “Đáng tiếc bây giờ chúng ta đã không cần nó nữa, ném đi đi!”
“Em cũng nhìn nó chướng mắt” Nói xong, Tô Yên cầm lấy giỏ trái cây kia, mở cửa ném vào thùng rác bên ngoài.
Sau khi vứt giỏ trái cây đi, hai chị em Tô Lam và Tô Yên đều im lặng không
nói gì ngồi trước sô pha. Trong lòng cả hai người đều rất khó chịu, ngẫm lại những năm tháng khó khăn từng trải qua trước đây, đều cảm thấy đau
xót trong lòng.
Nhất là Tô Lam, cô thầm thề trong lòng: Sau này
nhất định phải gánh vác trách nhiệm nuôi mẹ và giúp đỡ em gái, không
được để cho Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh chê cười họ.
Tất nhiên, cô
cũng sẽ không để cho Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh nhận được bất kỳ lợi ích
nào thông qua mình. Mặc dù Quan Triều Viễn nể mặt mũi của bác cả đưa bảo hiểm cá nhân của nhân viên Thịnh Thế cho công ty bảo hiểm của Tô Mạnh
Cương và Hồ Tinh.
Nhưng Quan Triều Viễn là một người làm việc rất có nguyên tắc, bảo hiểm tài sản công ty là một dự án lớn, anh tuyệt đối không thể giao bảo hiểm quan trọng như vậy cho một công ty nhỏ như Tô
Mạnh Cương làm đại diện, vậy nên Tô Mạnh Cường đừng nằm mơ
nữa.
Sở Thanh niên không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngồi trên sô pha im
lặng khóc, Tô Lam nhìn thấy vậy, cũng cảm thấy có chút không đành lòng,
bước tới ngồi bên cạnh mẹ an ủi nói: “Mẹ, sau này con và Tô Yên nhất
định sẽ hiếu thảo với mẹ, mẹ không cần lo lắng cho cuộc sống sau này.
Nếu như thích hợp, mẹ cũng có thể đi tìm một nửa còn lại.”
Những lời này làm cho khuôn mặt của Sở Thanh Diên ửng hồng. “Con bé đáng ghét này, nói bậy bạ gì vậy? Sang năm mẹ năm mươi tuổi rồi, đất vàng cũng
sắp chôn đến cổ, làm sao mẹ có thể lấy chồng được?”
“Mẹ phải sống đến tám mươi tuổi, còn có thể sống tận ba mươi năm lận” Trái lại Tô Lam rất lạc quan nói.
“Đúng vậy, mẹ, con cũng ủng hộ lời nói của chị” Lúc này Tô Yên mở cửa thò đầu ra ngoài nói.
“Hai con bé đáng ghét này, không nói chuyện với hai đứa nữa” Sở Thanh Diên lập tức xấu hổ trở về phòng của mình.
Tô Lam nhìn bóng lưng của mẹ cười một tiếng, nhanh chóng vẫy tay với Tô
Yên nói: “Tô Yên, đến xem quần áo và đồ ăn ngon mà chị mua cho em nè.”
“Vâng.” Tô Yên vui vẻ chạy tới.
Trong lúc Tô Yên đang thử quần áo, Tô Lam nhìn thấy trên bàn trà có đặt một
giỏ hoa trái cây, không khỏi nhíu mày hỏi: “Đây có phải đồ Tô Mạnh Cường mang tới không?”
“Ừm” Tô Yên gật đầu một cái nói: “Đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên em thấy ông ta mua đồ cho chúng ta.”
Tô Lam nhìn giỏ hoa trái cây tinh xảo trên bàn trà, không khỏi nhớ tới
cuộc sống khó khăn trước đây, cô không kìm được nỗi buồn trong lòng,
vành mắt đỏ hoe mà nói: “Đáng tiếc bây giờ chúng ta đã không cần nó nữa, ném đi đi!”
“Em cũng nhìn nó chướng mắt” Nói xong, Tô Yên cầm lấy giỏ trái cây kia, mở cửa ném vào thùng rác bên ngoài.
Sau khi vứt giỏ trái cây đi, hai chị em Tô Lam và Tô Yên đều im lặng không
nói gì ngồi trước sô pha. Trong lòng cả hai người đều rất khó chịu, ngẫm lại những năm tháng khó khăn từng trải qua trước đây, đều cảm thấy đau
xót trong lòng.
Nhất là Tô Lam, cô thầm thề trong lòng: Sau này
nhất định phải gánh vác trách nhiệm nuôi mẹ và giúp đỡ em gái, không
được để cho Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh chê cười họ.
Tất nhiên, cô
cũng sẽ không để cho Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh nhận được bất kỳ lợi ích
nào thông qua mình. Mặc dù Quan Triều Viễn nể mặt mũi của bác cả đưa bảo hiểm cá nhân của nhân viên Thịnh Thế cho công ty bảo hiểm của Tô Mạnh
Cương và Hồ Tinh.
Nhưng Quan Triều Viễn là một người làm việc rất có nguyên tắc, bảo hiểm tài sản công ty là một dự án lớn, anh tuyệt đối không thể giao bảo hiểm quan trọng như vậy cho một công ty nhỏ như Tô
Mạnh Cương làm đại diện, vậy nên Tô Mạnh Cường đừng nằm mơ