Nghe đến đây, dường như Tô Lam đã hiểu Quan Triều Viễn đã phải dụng tâm lương khổ như thế nào.
Làng du lịch này nằm ở vùng ngoại ô tỉnh thành, sau khi lên đường cao tốc sẽ phải đi suốt gần ba tiếng đồng hồ mới có thể đến được Giang Châu.
Quan Triều Viễn cảm thấy mình mệt rã rời, nên đã lựa chọn chỗ này để đặt
chân một đêm. Anh không muốn mình và anh qua đêm ở nhà cũ, cũng không
muốn mình ngượng ngùng khi đối mặt với ba mẹ của anh, có thể nói anh
luôn nghĩ cho mình ở khắp mọi nơi.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Tô Lam cảm thấy rất vui vẻ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ một giấc thật đẹp.
Sau khi trở về Giang Châu, dường như việc ở chung của Tô Lam và Quan Triều
Viễn càng ăn ý hơn. Tô Lam sẽ chăm sóc chế độ ăn uống và cuộc sống sinh
hoạt hàng ngày của anh, anh cũng sẽ đưa Tô Lam đi khám thai đúng giờ,
hai người sẽ ngồi trước TV cùng nhau xem phim, cùng nhau nói cười, y hệt như một cặp vợ chồng bình thường.
Buổi trưa hôm nay, sau khi
Quan Triều Viễn đi làm về, Tô Lam đến trung tâm thương mại mua túi đồ
túi nhỏ rồi về nhà thăm mẹ và em gái.
Vừa bước vào nhà, Tô Lam vừa đôi giày vừa hét lên: “Mẹ, con về rồi!”
Cất bước vào phòng khách, Tô Lam nhìn thấy Tô Mạnh Cường đang ngồi trên ghế sô pha, Sở Thanh Diên đang ngồi trước mặt ông ta, biểu cảm của cả hai
hơi thiếu tự nhiên.
Nhìn thấy Tô Mạnh Cương, Tô Lam cực kỳ tức giận, lạnh giọng hỏi: “Ông tới đây làm gì?
“Con nhỏ này, nói chuyện với bà con như vậy hả?” Sở Thanh Niên vội vàng tiến lên nhận lấy đồ trong tay Tô Lam, cùng lúc đó nhẹ nhàng đẩy cô một cái, ra hiệu cho cô đừng làm quá lên.
Lần này Tô Mạnh Cường đã thay
đổi sự ngông cuồng của ngày xưa, có chút lúng túng đứng lên, xoa đôi bàn tay, cười nói: “Lam Lam, ba đến thăm mẹ và em gái con”
Tô Lam
ngẩng đầu cười lạnh, sau đó trừng mắt nhìn Tô Mạnh Cương nói: “Chúng tôi đã sống ở đây mười mấy năm, ông không nhìn đến chúng tôi một lần, hôm
nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, tôi thấy ông đang mèo khóc chuột
không có ý tốt thì đúng hơn?”
“Con… Con bé này sao lại nói như
vậy? Ba… Sao ba là người như vậy được? Ba chỉ đang quan tâm đến ba mẹ
con con, nên mới đến thăm thôi.” Không biết có phải Tô Lam đã nói trúng
hay không, sắc
mặt của Tô Mạnh Cương rất tệ, có vẻ ngượng ngùng, nên biết rằng trước giờ ông ta là một người hoàn toàn không biết ngại là gì.
Nghe đến đây, dường như Tô Lam đã hiểu Quan Triều Viễn đã phải dụng tâm lương khổ như thế nào.
Làng du lịch này nằm ở vùng ngoại ô tỉnh thành, sau khi lên đường cao tốc sẽ phải đi suốt gần ba tiếng đồng hồ mới có thể đến được Giang Châu.
Quan Triều Viễn cảm thấy mình mệt rã rời, nên đã lựa chọn chỗ này để đặt
chân một đêm. Anh không muốn mình và anh qua đêm ở nhà cũ, cũng không
muốn mình ngượng ngùng khi đối mặt với ba mẹ của anh, có thể nói anh
luôn nghĩ cho mình ở khắp mọi nơi.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, Tô Lam cảm thấy rất vui vẻ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ một giấc thật đẹp.
Sau khi trở về Giang Châu, dường như việc ở chung của Tô Lam và Quan Triều
Viễn càng ăn ý hơn. Tô Lam sẽ chăm sóc chế độ ăn uống và cuộc sống sinh
hoạt hàng ngày của anh, anh cũng sẽ đưa Tô Lam đi khám thai đúng giờ,
hai người sẽ ngồi trước TV cùng nhau xem phim, cùng nhau nói cười, y hệt như một cặp vợ chồng bình thường.
Buổi trưa hôm nay, sau khi
Quan Triều Viễn đi làm về, Tô Lam đến trung tâm thương mại mua túi đồ
túi nhỏ rồi về nhà thăm mẹ và em gái.
Vừa bước vào nhà, Tô Lam vừa đôi giày vừa hét lên: “Mẹ, con về rồi!”
Cất bước vào phòng khách, Tô Lam nhìn thấy Tô Mạnh Cường đang ngồi trên ghế sô pha, Sở Thanh Diên đang ngồi trước mặt ông ta, biểu cảm của cả hai
hơi thiếu tự nhiên.
Nhìn thấy Tô Mạnh Cương, Tô Lam cực kỳ tức giận, lạnh giọng hỏi: “Ông tới đây làm gì?
“Con nhỏ này, nói chuyện với bà con như vậy hả?” Sở Thanh Niên vội vàng tiến lên nhận lấy đồ trong tay Tô Lam, cùng lúc đó nhẹ nhàng đẩy cô một cái, ra hiệu cho cô đừng làm quá lên.
Lần này Tô Mạnh Cường đã thay
đổi sự ngông cuồng của ngày xưa, có chút lúng túng đứng lên, xoa đôi bàn tay, cười nói: “Lam Lam, ba đến thăm mẹ và em gái con”
Tô Lam
ngẩng đầu cười lạnh, sau đó trừng mắt nhìn Tô Mạnh Cương nói: “Chúng tôi đã sống ở đây mười mấy năm, ông không nhìn đến chúng tôi một lần, hôm
nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, tôi thấy ông đang mèo khóc chuột
không có ý tốt thì đúng hơn?”
“Con… Con bé này sao lại nói như
vậy? Ba… Sao ba là người như vậy được? Ba chỉ đang quan tâm đến ba mẹ
con con, nên mới đến thăm thôi.” Không biết có phải Tô Lam đã nói trúng
hay không, sắc
mặt của Tô Mạnh Cương rất tệ, có vẻ ngượng ngùng, nên biết rằng trước giờ ông ta là một người hoàn toàn không biết ngại là gì.