Còn chưa đợi Lục Trang Đài đáp lại, Tô Lam đã mở lời: “Mẹ, mẹ còn muốn
biết chuyện gì khác nữa không? Mẹ có thể hỏi hết tất cả trong một lần,
con sẽ trả lời từng câu một cho mẹ biết.”
Câu nói này đã trực
tiếp chọc giận Lục Trang Đài, bà ấy vô cùng nóng giận mà nặng nề đặt
chén trà trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Cô có biết cô đang nói
chuyện với ai không? Nói thế nào tôi cũng là bề trên của cô, cô cũng
không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ hai chữ giáo dưỡng này cô không biết sao?”
Đối với sự tức giận của Lục Trang Đài, Tô Lam bình tĩnh đáp lại: “Mẹ, mẹ
nói mẹ là bề trên của con, mẹ nói như vậy có nghĩa là mẹ đã chấp nhận
con làm con dâu rồi sao?”
Câu trả lời đó ngược lại làm cho Lục
Trang Đài mất mặt, ý đồ hôm nay của bà ấy là muốn hỏi han cô vài câu rồi tìm cách làm nhục cô. Sau đó kiếm cớ lấy lý do môn không đăng hộ không
đối để từ chối chấp nhận đứa con dâu này, nhưng không nghĩ đến ngược lại lại bị đối phương thích tướng như vậy.
Quan Triều Viễn ngồi ở
một bên xem trận chiến, vốn dĩ muốn đợi đến khi Tô Lam bại trận rồi sẽ
ra tay giúp đỡ cô. Làm sao biết chỉ dăm ba câu của Tô Lam lại khiến cho
mẹ của mình tức giận gần chết, anh biết mẹ của anh là một người rất ghê
gớm, trước đây biết bao nhiêu người đều bại trong tay bà ấy, vậy mà hôm
nay lại bị một con nhóc dạy dỗ, khiến cho anh cười thầm.
Tiếng
cười của Quan Triều Viễn càng làm cho Lục Trang Đài tức giận, vẻ mặt tái nhợt nói: “Triều Viễn, con xem con đã cưới thứ gì về? Lại dám chống đối
mẹ, nhà chúng ta là gì chứ? Sau này con dẫn loại người như vậy ra ngoài không sợ mất mặt xấu hổ sao?”
“Mẹ, con biết cô ấy không ra hồn nên không định đưa cô ấy đi dự tiệc những
nơi cao cấp nào cả. Chỉ là ba mẹ giục con đưa cô ấy về, cho nên con miễn cưỡng đưa cô ấy về đây ra mắt hai người. Hiện tại Quan Triều Viễn nói
chuyện có chút giễu cợt.
Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn,
sau đó nhìn đến gương mặt Lục Trang Đài đang tái nhợt, cô cảm thấy có lẽ hai mẹ con họ đã có mâu thuẫn từ trước. Chính vì thế mà Quan Triều Viễn mới trở thành một người như bây giờ, chẳng lẽ giữa hai mẹ con họ có
khúc mắc nghiêm trọng gì đó?
“Vậy con hãy ghi nhớ kỹ những lời
con đã nói ngày hôm nay, sau này đừng để cô ấy tham dự tất cả các bữa
tiệc như họp mặt gia đình và các cuộc họp thường niên của công ty!” Lục
Trang Đài xuống giọng.
Quan Triều Viễn không hề để ý lời nói của mẹ mình, ngược lại quay sang phía cô bảo mẫu trẻ ở bên cạnh nói: “Tiểu
Cầm, đưa mợ chủ lên phòng của tôi ở lầu trên để tắm rửa.”
“Vâng.” Tiểu Cầm bước tới trước mặt của Tô Lam, ra hiệu muốn Tô Lam đi theo.
Tô Lam biết nhất định hai mẹ con họ có chuyện riêng muốn nói nhưng không
muốn để cho mình nghe, vì vậy cô vui vẻ đứng dậy đi theo Tiểu Cầm lên
lầu.
Tiểu Cầm đưa cô lên một căn phòng lớn ở tầng trên, phong
cách trang trí và đồ đạc trong phòng cũng giống như tầng dưới, tất cả
đều là gỗ lim cổ xưa.
Giường, tủ, bàn làm việc và tủ sách bằng
gỗ lim rất có khí chất, trong phòng còn treo những bức thư pháp, hình
như không hợp với khí chất của Quan Triều Viễn, cô cũng không ngờ rằng
anh lại lớn lên trong môi trường này.
“Mợ chủ, nhà vệ sinh ở bên trái.” Tiểu Cầm ra hiệu chỉ cho Tô Lam.
Tô Lam nhìn quanh phòng, rồi đi vào phòng vệ sinh trang điểm và rửa tay,
sau đó ma xui quỷ khiến đi ra khỏi phòng, đứng ở trên cầu thang một lát, không biết khi nào Quan Triều Viễn mới lên đây, đột nhiên cô muốn trở
về nhà ngay bây giờ.
Còn chưa đợi Lục Trang Đài đáp lại, Tô Lam
đã mở lời: “Mẹ, mẹ còn muốn biết chuyện gì khác nữa không? Mẹ có thể hỏi hết tất cả trong một lần, con sẽ trả lời từng câu một cho mẹ biết.”
Câu nói này đã trực tiếp chọc giận Lục Trang Đài, bà ấy vô cùng nóng giận
mà nặng nề đặt chén trà trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Cô có biết
cô đang nói chuyện với ai không? Nói thế nào tôi cũng là bề trên của cô, cô cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ hai chữ giáo dưỡng này cô không
biết sao?”
Đối với sự tức giận của Lục Trang Đài, Tô Lam bình
tĩnh đáp lại: “Mẹ, mẹ nói mẹ là bề trên của con, mẹ nói như vậy có nghĩa là mẹ đã chấp nhận con làm con dâu rồi sao?”
Câu trả lời đó
ngược lại làm cho Lục Trang Đài mất mặt, ý đồ hôm nay của bà ấy là muốn
hỏi han cô vài câu rồi tìm cách làm nhục cô. Sau đó kiếm cớ lấy lý do
môn không đăng hộ không đối để từ chối chấp nhận đứa con dâu này, nhưng
không nghĩ đến ngược lại lại bị đối phương thích tướng như vậy.
Quan Triều Viễn ngồi ở một bên xem trận chiến, vốn dĩ muốn đợi đến khi Tô
Lam bại trận rồi sẽ ra tay giúp đỡ cô. Làm sao biết chỉ dăm ba câu của
Tô Lam lại khiến cho mẹ của mình tức giận gần chết, anh biết mẹ của anh
là một người rất ghê gớm, trước đây biết bao nhiêu người đều bại trong
tay bà ấy, vậy mà hôm nay lại bị một con nhóc dạy dỗ, khiến cho anh cười thầm.
Tiếng cười của Quan Triều Viễn càng làm cho Lục Trang Đài tức giận, vẻ mặt tái nhợt nói: “Triều Viễn, con xem con đã cưới thứ gì
về? Lại dám chống đối
mẹ, nhà chúng ta là gì chứ? Sau này con dẫn loại người như vậy ra ngoài không sợ mất mặt xấu hổ sao?”
“Mẹ, con biết cô ấy không ra hồn nên không định đưa cô ấy đi dự tiệc những
nơi cao cấp nào cả. Chỉ là ba mẹ giục con đưa cô ấy về, cho nên con miễn cưỡng đưa cô ấy về đây ra mắt hai người. Hiện tại Quan Triều Viễn nói
chuyện có chút giễu cợt.
Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn,
sau đó nhìn đến gương mặt Lục Trang Đài đang tái nhợt, cô cảm thấy có lẽ hai mẹ con họ đã có mâu thuẫn từ trước. Chính vì thế mà Quan Triều Viễn mới trở thành một người như bây giờ, chẳng lẽ giữa hai mẹ con họ có
khúc mắc nghiêm trọng gì đó?
“Vậy con hãy ghi nhớ kỹ những lời
con đã nói ngày hôm nay, sau này đừng để cô ấy tham dự tất cả các bữa
tiệc như họp mặt gia đình và các cuộc họp thường niên của công ty!” Lục
Trang Đài xuống giọng.
Quan Triều Viễn không hề để ý lời nói của mẹ mình, ngược lại quay sang phía cô bảo mẫu trẻ ở bên cạnh nói: “Tiểu
Cầm, đưa mợ chủ lên phòng của tôi ở lầu trên để tắm rửa.”
“Vâng.” Tiểu Cầm bước tới trước mặt của Tô Lam, ra hiệu muốn Tô Lam đi theo.
Tô Lam biết nhất định hai mẹ con họ có chuyện riêng muốn nói nhưng không
muốn để cho mình nghe, vì vậy cô vui vẻ đứng dậy đi theo Tiểu Cầm lên
lầu.
Tiểu Cầm đưa cô lên một căn phòng lớn ở tầng trên, phong
cách trang trí và đồ đạc trong phòng cũng giống như tầng dưới, tất cả
đều là gỗ lim cổ xưa.
Giường, tủ, bàn làm việc và tủ sách bằng
gỗ lim rất có khí chất, trong phòng còn treo những bức thư pháp, hình
như không hợp với khí chất của Quan Triều Viễn, cô cũng không ngờ rằng
anh lại lớn lên trong môi trường này.
“Mợ chủ, nhà vệ sinh ở bên trái.” Tiểu Cầm ra hiệu chỉ cho Tô Lam.
Tô Lam nhìn quanh phòng, rồi đi vào phòng vệ sinh trang điểm và rửa tay,
sau đó ma xui quỷ khiến đi ra khỏi phòng, đứng ở trên cầu thang một lát, không biết khi nào Quan Triều Viễn mới lên đây, đột nhiên cô muốn trở
về nhà ngay bây giờ.