“Thẻ tín dụng? Hạn mức là bao nhiêu?” Kiều Tâm vừa nghe đã hứng thú.
“Mỗi tháng mười vạn.” Tô Lam trả lời.
Đầu dây bên kia lập tức hét lên, làm cho Tô Lam phải đưa điện thoại ra xa.
“Có nhất thiết phải kích động như vậy không?” Tô Lam buồn cười nói.
“Mười vạn đó, một tháng có thể tiêu tùy tiện.” Kiều Tâm cười ha ha nói.
“Làm sao tớ có thể tiêu nhiều như vậy?” Tô Lam nói. Từ trước đến nay cô đều
tiết kiệm, thật ra mấy ngày nay mua chăn màn rèm cửa và đồ trang trí đã
tiêu không ít. Đây là lần tiên trong đời cô tiêu nhiều tiền nhất, bởi vì cô biết Quan Triều Viễn là người rất sang trọng, cho nên đều mua đồ xa
hoa, hơn nữa căn nhà này cũng không phải loại thấp kém gì, ngựa tốt phải phối yên tốt.
“Cậu ngốc à? Cậu có thể tùy ý mua quần áo, giày
dép, đồ trang điểm và túi xách, cậu không biết dùng tiền sao? Hay là mua trang sức đi, về sau trang sức còn có thể đổi ra tiền, tiêu không hết
nữa thì rút tiền mặt ra! Loại thẻ tín dụng có mười vạn này có thể rút
được năm vạn.” Kiều Tâm không ngừng đưa ra chủ ý.
Tô Lam cười thâm trầm: “Được, hiện tại tớ đang giám sát, không rảnh nghe cậu lải nhải, tớ cúp đây?”
“Đừng, tớ còn chuyện rất quan trọng chưa nói với cậu.” Đầu dây bên kia nhanh chóng nói.
“Còn chuyện gì?” Tô Lam kiên nhẫn hỏi.
“Hôm nay tin tức cậu và nhà tư bản kết hôn đã bùng nổ ở Thịnh Thế, may
mắn cậu đã từ chức, không cần đến làm, nếu không ánh mắt của đám phụ nữ có thể giết chết cậu!” Kiều Tâm nói.
Trách không được hôm nay có vài đồng nghiệp trung niên đã thêm tài khoản
wechat, nam nữ đều có, còn có hai cuộc gọi xa lạ. Bởi vì không biết, Tô
Lam đều không chấp nhận, còn tưởng rằng cuộc gọi quấy rầy, thì ra bởi vì chuyện cô và Quan Triều Viễn kết hôn đã được đưa ra ngoài ánh sáng.
Dựa vào kinh nghiệm công tác vài năm, Tô Lam hiểu được, hiện tại nhóm viên
chức trẻ tuổi trong công ty đều đang hâm mộ và ghen tị với cô. Mà viên
chức lớn tuổi một chút nhất định vì mục đích trèo cao mà lôi kéo làm
quen với cô, nghĩ đến đây, cô không khỏi than phiền.
“Như vậy
xem ra nhà tư bản không cho tớ đi làm là đúng.” Vừa rồi trong lòng Tô
Lam còn luẩn quẩn chuyện bản thân nghỉ việc, xem ra dù cô có trở lại
cũng không làm việc được.
“Nhà tư bản nhìn xa trông rộng, làm
sao cậu có thể tính toán được với anh ấy. Cậu nhân dịp lúc anh ấy đang
vui vẻ hung hăng khoét cho anh ấy một nhát, nếu không sau này nhất định
sẽ hối hận!” Giọng nói trêu chọc của Kiều Tâm truyền đến bên tai, Tô Lam mỉm cười.
Ba ngày liên tiếp, không có một chút tin tức nào của Quan Triều Viễn, Tô Lam không chịu được mà nhớ về anh.
Vào ngày thứ ba, cô không nhịn được nhắn một tin, bởi vì gọi điện sẽ ảnh hưởng đến chuyện công tác và nghỉ ngơi của anh.
Nhưng mà nửa ngày trôi qua, một câu trả lời cũng không có, Tô Lam nghĩ có lẽ
do anh bận quá, không thì cũng là không rảnh để xem wechat.
Cũng may mấy ngày nay Tô Lam thật sự bận, không ngừng mua đồ này vật nọ,
hoặc là gửi đồ về nhà, vội đến vội đi cô bỏ quên Quan Triều Viễn ra sau
đầu.
Nhưng mà đêm dài đằng đẵng, khi trằn trọc khó ngủ lại nghĩ
đến anh. Tuy nhiên chính cô không muốn thừa nhận, cô chỉ cảm thấy bởi vì phản ứng mang thai quá mạnh mẽ là nguyên nhân cô không ngủ ngon, cho
nên trong đầu mới không ngừng hiện ra bóng dáng của anh.
cửa vừa mở ra, chỉ thấy hai công nhân khiêng chiếc thùng đứng bên ngoài.
Một người đàn ông trong số đó cười nói: “Xin hỏi đây là cô Tô sao? Cô có
phải mua hai tấm thảm trải sàn? Chúng tôi tới giao hàng.”
“Được, được, vào đi.” Tô Lam nhanh chóng né người ra.
Hai công nhân khiêng thùng tiến vào, Tô Lam cười nói: “Hai anh vất vả rồi, tôi giúp các anh rót nước.”
“Không cần phiền toái, chúng tôi không uống.” Hai công nhân liên tục xua tay.
“Trời nóng như vậy, uống chút nước cũng không sao, hai người chờ một chút.” Tô Lam vừa nói vừa xoay người đi vào phòng bếp.
Mới vừa đi đến cửa phòng bếp, Tô Lam không khỏi dừng bước chân, chỉ cảm
thấy đầu váng mắt hoa, sau đó mắt nhắm lại, tiếp theo cả người ngã quỵ
trên mặt đất.
“Cô ơi? Cô ơi, cô làm sao vậy?” Hai người công nhận thấy Tô Lam ngất xỉu, chạy nhanh lại đỡ cô.
“Thẻ tín dụng? Hạn mức là bao nhiêu?” Kiều Tâm vừa nghe đã hứng thú.
“Mỗi tháng mười vạn.” Tô Lam trả lời.
Đầu dây bên kia lập tức hét lên, làm cho Tô Lam phải đưa điện thoại ra xa.
“Có nhất thiết phải kích động như vậy không?” Tô Lam buồn cười nói.
“Mười vạn đó, một tháng có thể tiêu tùy tiện.” Kiều Tâm cười ha ha nói.
“Làm sao tớ có thể tiêu nhiều như vậy?” Tô Lam nói. Từ trước đến nay cô đều
tiết kiệm, thật ra mấy ngày nay mua chăn màn rèm cửa và đồ trang trí đã
tiêu không ít. Đây là lần tiên trong đời cô tiêu nhiều tiền nhất, bởi vì cô biết Quan Triều Viễn là người rất sang trọng, cho nên đều mua đồ xa
hoa, hơn nữa căn nhà này cũng không phải loại thấp kém gì, ngựa tốt phải phối yên tốt.
“Cậu ngốc à? Cậu có thể tùy ý mua quần áo, giày
dép, đồ trang điểm và túi xách, cậu không biết dùng tiền sao? Hay là mua trang sức đi, về sau trang sức còn có thể đổi ra tiền, tiêu không hết
nữa thì rút tiền mặt ra! Loại thẻ tín dụng có mười vạn này có thể rút
được năm vạn.” Kiều Tâm không ngừng đưa ra chủ ý.
Tô Lam cười thâm trầm: “Được, hiện tại tớ đang giám sát, không rảnh nghe cậu lải nhải, tớ cúp đây?”
“Đừng, tớ còn chuyện rất quan trọng chưa nói với cậu.” Đầu dây bên kia nhanh chóng nói.
“Còn chuyện gì?” Tô Lam kiên nhẫn hỏi.
“Hôm nay tin tức cậu và nhà tư bản kết hôn đã bùng nổ ở Thịnh Thế, may
mắn cậu đã từ chức, không cần đến làm, nếu không ánh mắt của đám phụ nữ có thể giết chết cậu!” Kiều Tâm nói.
Trách không được hôm nay có vài đồng nghiệp trung niên đã thêm tài khoản
wechat, nam nữ đều có, còn có hai cuộc gọi xa lạ. Bởi vì không biết, Tô
Lam đều không chấp nhận, còn tưởng rằng cuộc gọi quấy rầy, thì ra bởi vì chuyện cô và Quan Triều Viễn kết hôn đã được đưa ra ngoài ánh sáng.
Dựa vào kinh nghiệm công tác vài năm, Tô Lam hiểu được, hiện tại nhóm viên
chức trẻ tuổi trong công ty đều đang hâm mộ và ghen tị với cô. Mà viên
chức lớn tuổi một chút nhất định vì mục đích trèo cao mà lôi kéo làm
quen với cô, nghĩ đến đây, cô không khỏi than phiền.
“Như vậy
xem ra nhà tư bản không cho tớ đi làm là đúng.” Vừa rồi trong lòng Tô
Lam còn luẩn quẩn chuyện bản thân nghỉ việc, xem ra dù cô có trở lại
cũng không làm việc được.
“Nhà tư bản nhìn xa trông rộng, làm
sao cậu có thể tính toán được với anh ấy. Cậu nhân dịp lúc anh ấy đang
vui vẻ hung hăng khoét cho anh ấy một nhát, nếu không sau này nhất định
sẽ hối hận!” Giọng nói trêu chọc của Kiều Tâm truyền đến bên tai, Tô Lam mỉm cười.
Ba ngày liên tiếp, không có một chút tin tức nào của Quan Triều Viễn, Tô Lam không chịu được mà nhớ về anh.
Vào ngày thứ ba, cô không nhịn được nhắn một tin, bởi vì gọi điện sẽ ảnh hưởng đến chuyện công tác và nghỉ ngơi của anh.
Nhưng mà nửa ngày trôi qua, một câu trả lời cũng không có, Tô Lam nghĩ có lẽ
do anh bận quá, không thì cũng là không rảnh để xem wechat.
Cũng may mấy ngày nay Tô Lam thật sự bận, không ngừng mua đồ này vật nọ,
hoặc là gửi đồ về nhà, vội đến vội đi cô bỏ quên Quan Triều Viễn ra sau
đầu.
Nhưng mà đêm dài đằng đẵng, khi trằn trọc khó ngủ lại nghĩ
đến anh. Tuy nhiên chính cô không muốn thừa nhận, cô chỉ cảm thấy bởi vì phản ứng mang thai quá mạnh mẽ là nguyên nhân cô không ngủ ngon, cho
nên trong đầu mới không ngừng hiện ra bóng dáng của anh.
cửa vừa mở ra, chỉ thấy hai công nhân khiêng chiếc thùng đứng bên ngoài.
Một người đàn ông trong số đó cười nói: “Xin hỏi đây là cô Tô sao? Cô có
phải mua hai tấm thảm trải sàn? Chúng tôi tới giao hàng.”
“Được, được, vào đi.” Tô Lam nhanh chóng né người ra.
Hai công nhân khiêng thùng tiến vào, Tô Lam cười nói: “Hai anh vất vả rồi, tôi giúp các anh rót nước.”
“Không cần phiền toái, chúng tôi không uống.” Hai công nhân liên tục xua tay.
“Trời nóng như vậy, uống chút nước cũng không sao, hai người chờ một chút.” Tô Lam vừa nói vừa xoay người đi vào phòng bếp.
Mới vừa đi đến cửa phòng bếp, Tô Lam không khỏi dừng bước chân, chỉ cảm
thấy đầu váng mắt hoa, sau đó mắt nhắm lại, tiếp theo cả người ngã quỵ
trên mặt đất.
“Cô ơi? Cô ơi, cô làm sao vậy?” Hai người công nhận thấy Tô Lam ngất xỉu, chạy nhanh lại đỡ cô.