Anh tiến lên hai bước, đến trước mặt cô, trong mắt hiện lên sự tức giận và
khinh thường: "Có phải tôi thấy được chuyện không tốt của cô rồi đúng
không?"
Nghe thấy những lời lẽ khinh thường của anh, sắc mặt Tô Lam trầm xuống, sau
đó cô lạnh lùng nói: "Tôi và anh giờ đã không còn quan hệ gì nữa, chuyện của tôi có tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh!"
Nói xong, Tô Lam cũng không cho anh có cơ hội nói lại, tức giận xoay người
đi vào hành lang. Bước chân của cô hơi nhanh, trong lòng khó chịu, cho
tới bây giờ, anh dựa vào cái gì
mà dám quơ tay múa chân trước mặt cô vậy?
Tô Lam tức giận lên lầu, vừa mở khóa phòng đã nhanh chóng bước vào, quay lại định đóng cửa.
Một chân người đàn ông đã bước vào, thấy anh muốn cưỡng ép xông vào, Tô Lam cố sức dựa cửa muốn đẩy anh ra ngoài.
Nhưng lúc này cô đánh giá quá thấp sức mạnh của người đàn ông, Quan Triều
Viễn vừa dùng sức đã đẩy cửa ra được, Tô Lam cũng lảo đảo lùi về sau một bước.
Thấy anh xông vào, Tô Lam liều mạng gào lên: “Anh muốn làm gì, nếu anh không đi là tôi hét lên đấy!”
Quan Triều Viễn dễ dàng đóng cửa lại, trong phòng chợt tối đen, Tô Lam hơi sợ hãi, lùi về sau hai bước theo bản năng.
“Anh ra ngoài ngay! Ở đây không chào đón anh, anh nghe thấy không?” Trong giọng của Tô Lam đã chứa đựng vẻ chua xót.
Nhưng bóng dáng đen kia vốn không để lời cô nói vào tai.
Sau đó, Tô Lam thấy bóng đen kia bổ nhào về phía mình, cô quay lại chạy vào trong phát ra tiếng thê lương: “Cứu mạng...”
Vừa thốt lên hai từ cứu mạng, một cánh tay lớn phía sau đã nhanh chóng nắm
lấy cánh tay cô, tay còn lại che miệng cô, ép cô nuốt mấy lời còn lại
vào bụng.
Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, Tô Lam nhìn người đàn ông trước mắt này bằng ánh mắt hoảng sợ.
Ánh trăng chiếu trên gương mặt anh, cô thấy rõ tóc anh hơi rối, không giống vẻ gọn gàng sạch sẽ như trước, trên cằm lúng lúng râu, dường như gương
mặt lạnh lùng đẹp trai cũng gầy hơn, bây giờ anh mặc sơ mi trắng trên
người làm lộ ra chút khí chất sầu muộn.
Thấy dáng vẻ của anh như vậy, đáy lòng Tô Lam như bị kích thích.
Anh sao vậy? Vì sao không còn vẻ hăng hái và mặt mày hồng hào như trước? Chẳng lẽ anh và Phương Ngọc Hoan không ổn?
Chẳng phải đây là con đường bản thân anh lựa chọn sao? Hôm nay anh đến tìm mình làm
Thấy dáng vẻ hình như anh tức giận với mình, Tô Lam lờ mờ có chút dự cảm không ổn từ đáy lòng.
“Hu hu..” Tô Lam bị một tay của anh che miệng cố sức phát ra tiếng. Một tay Quan Triều Viễn giữ gáy cô, tay còn lại che miệng cô, trong giọng nói
trầm thấp mang theo sự phẫn uất: “Không ngờ cô sống ở đây ung dung vui
vẻ như vậy, Quan Khởi Kỳ cách mấy trăm kilomet đến đây hẹn hò với em. Tô Lam, cuối cùng cô là người phụ nữ thế nào? Khiến nhiều đàn ông chết mê
chết mệt vì có như vậy?”
“Ừ ư.” Tô Lam thấy trên trán anh đã lộ ra gân xanh, cô hiểu anh, có lẽ sau đó anh sẽ mất khống chế cảm xúc.
Tô Lam ra sức vùng vẫy, nhưng gáy cô bị anh giữ chặt, cô vốn không thể nhúc nhích được chút nào.
“Sao? Cô và Quan Khởi Kỳ em em anh anh thì được? Tôi đụng vào cô một chút cô
đã không vui rồi?” Cô vùng vẫy khiến Quan Triều Viễn càng phẫn nộ hơn.
Nghe thấy anh sỉ nhục mình Tô Lam cũng phát cáu, vùng mạnh nắm đấm lên ngực
anh, chân mang giày cao gót cũng ra sức giẫm lên chân anh.