Đột nhiên, có hai bóng đen xuất hiện từ trong góc tối!
Tô Lam sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đợi đến khi thấy rõ là hai người say rượu, cô xoay người bỏ chạy.
Nhưng Tô Lam vừa chạy được một bước, hai người đàn ông kia đã đứng một trước một sau, chặn đường của cô.
“Em gái, đi vội như vậy làm gì?” Một tên mập mạp nhìn không có ý tốt đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới.
Lúc này Tô Lam vô cùng hoảng sợ, cô rất ít khi ra ngoài vào lúc muộn như
vậy, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải tình huống này, trong lòng
hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào?
Người đàn ông còn lại gầy như khỉ sờ sờ môi, cười dâm đãng: "Muộn như vậy mà
còn ra ngoài, chắc ở nhà cô đơn lắm nhỉ? Có phải người đàn ông của em
không thỏa mãn được em đúng không? Không sao, hai anh em bọn anh có thể
giúp đỡ người đàn ông của em!"
Nghe được lời nói đáng sợ như vậy, Tô Lam lùi lại một bước, lớn tiếng quát: "Các anh muốn làm gì?"
Nhưng mà cô trực tiếp đụng phải người đàn ông mập mạp phía sau, tay của người đàn ông chạm vào áo khoác của Tô Lam, giọng nói của Tô Lam cũng bắt đầu run lên: "Mấy người đừng có lộn xộn, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Tên mập và tên gầy nhìn nhau, cười khà khà nói: "Em gái, giờ này đến cảnh
sát cũng đi ngủ, đến đây, chơi với hai anh em bọn anh đi. Chỉ cần em
ngoan ngoãn, bọn anh nhất định sẽ không nỡ làm tổn thương em!"
Sau đó, tên gầy cùng tên béo tiến lên, một người ôm eo, một người ôm chân, bế Tô Lam đi vào một con hẻm tối bên cạnh.
"Cứu..." Tất nhiên, Tô Lam dùng lực phản kháng, hô lên.
Không biết là tên gầy hay tên béo lấy một miếng giẻ chặn miệng Tô Lam lại,
nhất thời cô không thể kêu ra tiếng được, hơn nữa, dù cố hết sức cũng
không thể lay chuyển được cánh tay cường tráng của hai người đàn ông.
Lúc này, mặc dù Tô Lam đang vô cùng sợ hãi, nhưng trong đầu vẫn rất bình
tĩnh, cô nhất định phải tìm cách thoát thân, không thể chịu sự sỉ nhục
này được, cô biết nếu bị xúc phạm như vậy, cô chắc chắn sẽ không thể
sống tiếp nữa!
Tô Lam cố gắng dùng lực từ cả tay và chân để phản kháng, nhưng sự phản
kháng của cô không hề có tác dụng, tên gầy còm xé áo khoác của cô, sau
đó kéo áo len và quần của cô.
Tô Lam nâng mắt, nhìn thấy tên mập kia thật đang cởi quần mình, miệng không ngừng dùng những từ ngữ bẩn thỉu chửi bới.
Lúc này, da đầu Tô Lam tê dại, cô nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?
Quần áo trên người Tô Lam đã bị kéo ra, rách rưới không chịu nổi, nhưng cô
vẫn chống cự, chỉ có điều lực chống cự càng ngày càng nhỏ, gần như cô đã kiệt sức.
Cuối cùng, tên mập bổ nhào lên người cô, gặm nhấm cổ và mặt cô, Tô Lam cảm
ghê tởm đến buồn nôn, hai tay của tên kia sờ soạng loạn xạ trên người
CÔ.
Tên gầy ở một bên giúp đỡ, nắm lấy cánh tay Tô Lam, kéo xé chiếc quần sắp
rơi khỏi chân cô, tất nhiên, tên gầy kia vẫn không quên lau một chút
dầu, xoa loạn lên người có một cái.
Tô Lam gấp đến độ rơi nước mắt, cô biết hôm nay mình không chạy thoát
được, chắc chắn sẽ bị hai tên đàn ông kinh tởm này chà đạp.
Nghĩ đến đây, nước mắt Tô Lam không tự chủ được chảy ra, sao cô lại xui xẻo
như vậy? Những năm này cô đã đắc tội ai chứ? Tại sao số phận lại luôn
trêu đùa cô như thế này? Cô mất việc, mất con, mất tình yêu, khó khăn
lắm mới bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố núi này, nhưng cô lại sắp bị
hủy hoại hơn nữa, tại sao ông trời lại đối xử bất công với tôi như vậy?