Chiều thứ sáu, Thịnh Thế nghỉ sớm, bốn chiếc xe buýt du lịch dừng ở gần
trước tòa cao tầng Thịnh Thế, nhân viên của Thịnh Thế tấp nập lên xe.
Tô Lam ngồi trên xe buýt không ngừng nhìn ra bên ngoài, cấp cao của công
ty đều đã đến gần hết, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn.
“Rốt cuộc anh ấy có đến không vậy?” Kiều Tâm ở bên cạnh có chút tức giận.
“Tớ cũng không biết.” Tô Lam cau mày đáp.
“Tớ nghĩ là phí công rồi, chờ thêm năm phút nữa rồi khởi hành, tiền của tớ!” Kiều Tâm mất tinh thần che mặt.
“Được rồi, cùng lắm thì tháng này tớ sẽ mời cậu ăn cơm trưa là được.” Tô Lam
nghĩ thầm: Dù sao thì mỗi buổi trưa, thực đơn của Vọng Giang Lâu một
mình cô cũng không ăn hết, nhân tiện mang một ít trở về chắc Quan Triều
Viễn sẽ không ngại.
“Tổng giám đốc Quan, tổng giám đốc Quan đến rồi!” Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng reo mừng của một người phụ nữ.Nhìn
lên, đúng là bóng người thẳng tắp, cả người mặc một bộ đồ âu phục màu
đen, bước tới từ một nơi không xa, đi theo phía sau là trợ lý Lâm Minh
kéo hành lý và thư ký nữ Ngải Liên.
“Đến thật rồi, chúng ta thắng rồi!” Kiều Tâm phấn khích nắm lấy cánh tay của Tô Lam.
Tô Lam nhìn thấy dường như ánh mắt của Quan Triều Viễn liếc nhìn sang bên
này, lại còn rất dịu dàng. Ánh mắt này nhanh chóng khiến trái tim cô dậy sóng.
Rốt cuộc cô làm sao vậy? Sao lại có cảm giác này? Nhìn thấy
anh lúc này, đột nhiên trong lòng cô trở nên ấm áp, thậm chí cô còn
không quan tâm đến chuyện tiền thắng cược, ngược lại nhìn thấy anh có
thể xuất hiện càng khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
“Tổng giám đốc
Quan và chúng ta sẽ ở cùng nhau hai ngày hai đêm đó, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích!”. Các nhân viên nữ đều cười một cách ngây ngốc.
Kiều Tâm đang dốc sức đếm tiền, vài phút sau, cô ấy đưa ra một xấp tiền giấy dày cho Tô Lam: “Cậu thắng rồi, ôm trọn cả bốn nghìn tệ!” Tô Lam cầm lấy
xấp tiền giấy, đột nhiên trong lòng có chút kỳ lạ, cô như thế này có
tính là đang ăn gian không? Có được tính là lấy chồng mình ra đặt cược
không?
Vào lúc này, chuyện xôn xao nhất xảy ra, đột nhiên Quan Triều
Viễn cùng trợ lý và thư ký nữ lên xe buýt của bọn họ. Nhân viên nữ trên
xe buýt đều trợn tròn mắt, nhân viên nam cũng buông lỏng cà vạt, có chút căng thẳng.
Đương nhiên Quan Triều Viễn và trợ lý Lâm Minh cùng với
thư ký nữ được sắp xếp ngồi ở khu vực VIP trước mặt, bỗng nhiên trên xe
buýt im lặng, không ai dám nói chuyện lớn tiếng.
Vị trí Tô Lam đang
ngồi vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn, cô không
nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút, sau đó quay mặt đi nhìn ra bên
ngoài, trong lòng đang tự nhủ: Trái tim mình hoảng cái gì? Không phải
chỉ là đi chung xe thôi sao? Mình đừng giống như những người phụ nữ mê
trai kia, cũng không phải là chưa ăn thịt của Đường Tăng, mùi vị cũng
chỉ như vậy thôi.
Ngay khi chiếc xe buýt vừa khởi động và chuẩn bị
rời đi, đột nhiên truyền đến tiếng hét của một người phụ nữ.“Đợi tôi!
Đừng lái xe…” Hồ Mỹ Ngọc kéo chiếc vali, đi đôi giày rất cao, vừa hét
vừa chạy đến.
Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, Kiều Tâm cau mày nói: “Sao cô ta lại đến đây? Cô ta cũng không phải là nhân viên của Thịnh Thế.”
“Chắc là có người mời.” Đột nhiên trái tim Tô Lam cảm thấy chua xót.
Chẳng lẽ là Quan Triều Viễn mời cô ta đến? Lẽ ra nếu như không phải là lời
mời của công ty, cô ta cũng không biết Thịnh Thế tổ chức cho nhân viên
đi du lịch nhỉ?
“Tâm trạng tốt hoàn toàn bị phá hủy rồi.” Kiều Tâm bĩu môi nói.
“Chỉ là một bãi phân chó thôi, cậu cứ xem như là chưa từng nhìn thấy cô ta
là được.” Tô Lam cười nhẹ, nói với bản thân đừng để ý, đừng để tâm.
Sau khi Hồ Mỹ Ngọc lên xe, trực tiếp đến ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn, quả là ao ước của tất cả nhân viên nữ trên xe. Sau khi xe khởi động, Hồ Mỹ
Ngọc cũng bắt đầu thể hiện suốt cả chặng đường đi, lúc thì đưa nước cho
Quan Triều Viễn, lúc đi đưa hoa quả cho anh, lúc lại đưa đồ ăn vặt,
nhưng mà Quan Triều Viễn xua tay không ăn. Nhưng mà Hồ Mỹ Ngọc cũng
không nản lòng, cả đoạn đường không phải kể chuyện cười khiến Quan Triều Viễn vui thì không còn gì để nói, đơn giản đó là ranh giới cao nhất của sự nịnh bợ.
“Thật sự buồn nôn chết tớ rồi.” Kiều Tâm nói bên tai Tô Lam.
Tô Lam liếc nhìn bóng dáng của hai người đó rồi nói: “Cố gắng một chút, sắp đến nơi rồi.”
Rất nhanh, hai tiếng chạy xe đã kết thúc, những chiếc xe buýt lần lượt tiến vào khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng Loan.
Khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng Loan là nơi dựa núi kề sông, không những cảnh
đẹp mà còn đầy đủ thiết bị. Vừa xuống xe, lập tức cảm nhận được không
khí trong lành thổi vào mặt.
Một xe sẽ có một trưởng đoàn, Tô Lam và
những người khác đợi lấy được thẻ phòng khách sạn. Đương nhiên Quan
Triều Viễn cùng trợ lý và nữ thư ký không thể ở khách sạn bình thường,
vừa xuống xe đã được dẫn đi đến khu vực VIP ở đây.Còn Hồ Mỹ Ngọc cũng
mặt dày kéo theo vali đi theo sau Quan Triều Viễn, rõ ràng đêm nay cô ta cũng ở khu vực VIP.
“Cái gì? Thật là mất mặt phụ nữ!” Kiều Tâm phỉ nhổ.
“Ngồi xe cả nửa ngày trời cậu có mệt không thế? Mau về phòng thôi.” Tuy rằng
trong lòng Tô Lam thất vọng, nhưng vẫn duy trì trạng thái bình thường.
“À, đúng rồi, bản kiểm điểm của cậu, cậu có muốn tự mình đưa cho tổng giám
đốc Quan không? Dù sao đây cũng là một cơ hội tiếp xúc!” Đột nhiên Kiều
Tâm lấy ra bản kiểm điểm từ trong balo đưa cho Tô Lam, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc.
“Cậu nghĩ tớ là Hồ Mỹ Ngọc kia sao? Tự mình dâng đến cửa nhưng người ta vẫn làm ngơ đấy thôi.” Tô Lam lắc đầu.
Kiều Tâm cau mày: “Nhưng không phải là tổng giám đốc Quan muốn cậu giao bản
kiểm điểm lên trước cuối tuần sao?” Tô Lam nhìn đánh giá nghiên cứu
trong tay, nhất thời lúng túng, cô thật sự không muốn tới khu vực VIP
chủ động tìm Quan Triều Viễn, lại còn không muốn nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc
phiền phức kia.
Thấy cô lúng túng, Kiều Tâm cười, chỉ nói: “Hay là tớ giúp cậu đưa lên?”
“Cậu đúng là Quan Thế Âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn.” Vừa nghe lời này, Tô Lam lập tức hai tay chắp ngực với Kiều Tâm.
Kiều Tâm cầm lấy bản kiểm điểm rời đi, được khoảng mười lăm phút đã quay lại.
“Tô Lam, Tô Lam, cậu không biết khu VIP kia tốt biết bao nhiêu so với chỗ
chúng ta đâu, nào là suối nước nóng, nào là biệt thự, thật sự không thể
diễn tả bằng lời!” Sau khi Kiều Tâm trở về là hoa tay múa chân.
“Đã giao bản kiểm điểm chưa?” Tô Lam không quan tâm đến khu vực VIP như thế nào, dù sao cô cũng không ở bên đó.
“Giao cho trợ lý Lâm Minh rồi, anh ta nói sẽ đích thân giao tận tay cho tổng
giám đốc Quan.” Kiều Tâm trả lời.Nghe vậy Tô Lam cũng yên tâm, dù sao
đây cũng là chuyện công việc, giữa cô và Quan Triều Viễn đều phân biệt
rõ ràng chuyện tư và chuyện công, thật ra giữa hai người họ không có
chuyện riêng tư.
Lúc này, có đồng nghiệp gọi toàn bộ nhân viên xuống lầu để tập hợp, Tô Lam và Kiều Tâm nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống.
Màn đêm buông xuống, các nhân viên của Thịnh Thế đều mặc trang phục lộng lẫy cho bữa tiệc tối.
Tô Lam cũng không ngoại lệ, cô mặc một chiếc váy cổ chữ V màu xanh nhạt,
trên đầu cài một chiếc kẹp tóc màu bạc, mái tóc xoăn nhẹ được xõa ra
phía sau. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tươi tắn tự nhiên giống như
đóa hoa mới nở, thu hút sự chú ý của nhiều đồng nghiệp nam.
Sau đó
Quan Triều Viễn cũng xuất hiện, vẫn là bộ âu phục đen, trăm bộ đồ như
một ấy cũng có thể khiến cho nhân viên nữ có mặt xiêu lòng. Anh bước đi
đến đâu, ánh mắt của phụ nữ theo đến đó.
Chiều thứ sáu, Thịnh Thế nghỉ sớm, bốn chiếc xe buýt du lịch dừng ở gần trước tòa cao tầng Thịnh Thế, nhân viên của Thịnh Thế tấp nập lên xe.
Tô Lam ngồi trên xe
buýt không ngừng nhìn ra bên ngoài, cấp cao của công ty đều đã đến gần
hết, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn.
“Rốt cuộc anh ấy có đến không vậy?” Kiều Tâm ở bên cạnh có chút tức giận.
“Tớ cũng không biết.” Tô Lam cau mày đáp.
“Tớ nghĩ là phí công rồi, chờ thêm năm phút nữa rồi khởi hành, tiền của tớ!” Kiều Tâm mất tinh thần che mặt.
“Được rồi, cùng lắm thì tháng này tớ sẽ mời cậu ăn cơm trưa là được.” Tô Lam
nghĩ thầm: Dù sao thì mỗi buổi trưa, thực đơn của Vọng Giang Lâu một
mình cô cũng không ăn hết, nhân tiện mang một ít trở về chắc Quan Triều
Viễn sẽ không ngại.
“Tổng giám đốc Quan, tổng giám đốc Quan đến rồi!” Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng reo mừng của một người phụ nữ.Nhìn
lên, đúng là bóng người thẳng tắp, cả người mặc một bộ đồ âu phục màu
đen, bước tới từ một nơi không xa, đi theo phía sau là trợ lý Lâm Minh
kéo hành lý và thư ký nữ Ngải Liên.
“Đến thật rồi, chúng ta thắng rồi!” Kiều Tâm phấn khích nắm lấy cánh tay của Tô Lam.
Tô Lam nhìn thấy dường như ánh mắt của Quan Triều Viễn liếc nhìn sang bên
này, lại còn rất dịu dàng. Ánh mắt này nhanh chóng khiến trái tim cô dậy sóng.
Rốt cuộc cô làm sao vậy? Sao lại có cảm giác này? Nhìn thấy
anh lúc này, đột nhiên trong lòng cô trở nên ấm áp, thậm chí cô còn
không quan tâm đến chuyện tiền thắng cược, ngược lại nhìn thấy anh có
thể xuất hiện càng khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
“Tổng giám đốc
Quan và chúng ta sẽ ở cùng nhau hai ngày hai đêm đó, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích!”. Các nhân viên nữ đều cười một cách ngây ngốc.
Kiều Tâm đang dốc sức đếm tiền, vài phút sau, cô ấy đưa ra một xấp tiền giấy dày cho Tô Lam: “Cậu thắng rồi, ôm trọn cả bốn nghìn tệ!” Tô Lam cầm lấy
xấp tiền giấy, đột nhiên trong lòng có chút kỳ lạ, cô như thế này có
tính là đang ăn gian không? Có được tính là lấy chồng mình ra đặt cược
không?
Vào lúc này, chuyện xôn xao nhất xảy ra, đột nhiên Quan Triều
Viễn cùng trợ lý và thư ký nữ lên xe buýt của bọn họ. Nhân viên nữ trên
xe buýt đều trợn tròn mắt, nhân viên nam cũng buông lỏng cà vạt, có chút căng thẳng.
Đương nhiên Quan Triều Viễn và trợ lý Lâm Minh cùng với
thư ký nữ được sắp xếp ngồi ở khu vực VIP trước mặt, bỗng nhiên trên xe
buýt im lặng, không ai dám nói chuyện lớn tiếng.
Vị trí Tô Lam đang
ngồi vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn, cô không
nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút, sau đó quay mặt đi nhìn ra bên
ngoài, trong lòng đang tự nhủ: Trái tim mình hoảng cái gì? Không phải
chỉ là đi chung xe thôi sao? Mình đừng giống như những người phụ nữ mê
trai kia, cũng không phải là chưa ăn thịt của Đường Tăng, mùi vị cũng
chỉ như vậy thôi.
Ngay khi chiếc xe buýt vừa khởi động và chuẩn bị
rời đi, đột nhiên truyền đến tiếng hét của một người phụ nữ.“Đợi tôi!
Đừng lái xe…” Hồ Mỹ Ngọc kéo chiếc vali, đi đôi giày rất cao, vừa hét
vừa chạy đến.
Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, Kiều Tâm cau mày nói: “Sao cô ta lại đến đây? Cô ta cũng không phải là nhân viên của Thịnh Thế.”
“Chắc là có người mời.” Đột nhiên trái tim Tô Lam cảm thấy chua xót.
Chẳng lẽ là Quan Triều Viễn mời cô ta đến? Lẽ ra nếu như không phải là lời
mời của công ty, cô ta cũng không biết Thịnh Thế tổ chức cho nhân viên
đi du lịch nhỉ?
“Tâm trạng tốt hoàn toàn bị phá hủy rồi.” Kiều Tâm bĩu môi nói.
“Chỉ là một bãi phân chó thôi, cậu cứ xem như là chưa từng nhìn thấy cô ta
là được.” Tô Lam cười nhẹ, nói với bản thân đừng để ý, đừng để tâm.
Sau khi Hồ Mỹ Ngọc lên xe, trực tiếp đến ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn, quả là ao ước của tất cả nhân viên nữ trên xe. Sau khi xe khởi động, Hồ Mỹ
Ngọc cũng bắt đầu thể hiện suốt cả chặng đường đi, lúc thì đưa nước cho
Quan Triều Viễn, lúc đi đưa hoa quả cho anh, lúc lại đưa đồ ăn vặt,
nhưng mà Quan Triều Viễn xua tay không ăn. Nhưng mà Hồ Mỹ Ngọc cũng
không nản lòng, cả đoạn đường không phải kể chuyện cười khiến Quan Triều Viễn vui thì không còn gì để nói, đơn giản đó là ranh giới cao nhất của sự nịnh bợ.
“Thật sự buồn nôn chết tớ rồi.” Kiều Tâm nói bên tai Tô Lam.
Tô Lam liếc nhìn bóng dáng của hai người đó rồi nói: “Cố gắng một chút, sắp đến nơi rồi.”
Rất nhanh, hai tiếng chạy xe đã kết thúc, những chiếc xe buýt lần lượt tiến vào khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng Loan.
Khu nghỉ dưỡng Nguyệt Lượng Loan là nơi dựa núi kề sông, không những cảnh
đẹp mà còn đầy đủ thiết bị. Vừa xuống xe, lập tức cảm nhận được không
khí trong lành thổi vào mặt.
Một xe sẽ có một trưởng đoàn, Tô Lam và
những người khác đợi lấy được thẻ phòng khách sạn. Đương nhiên Quan
Triều Viễn cùng trợ lý và nữ thư ký không thể ở khách sạn bình thường,
vừa xuống xe đã được dẫn đi đến khu vực VIP ở đây.Còn Hồ Mỹ Ngọc cũng
mặt dày kéo theo vali đi theo sau Quan Triều Viễn, rõ ràng đêm nay cô ta cũng ở khu vực VIP.
“Cái gì? Thật là mất mặt phụ nữ!” Kiều Tâm phỉ nhổ.
“Ngồi xe cả nửa ngày trời cậu có mệt không thế? Mau về phòng thôi.” Tuy rằng
trong lòng Tô Lam thất vọng, nhưng vẫn duy trì trạng thái bình thường.
“À, đúng rồi, bản kiểm điểm của cậu, cậu có muốn tự mình đưa cho tổng giám
đốc Quan không? Dù sao đây cũng là một cơ hội tiếp xúc!” Đột nhiên Kiều
Tâm lấy ra bản kiểm điểm từ trong balo đưa cho Tô Lam, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc.
“Cậu nghĩ tớ là Hồ Mỹ Ngọc kia sao? Tự mình dâng đến cửa nhưng người ta vẫn làm ngơ đấy thôi.” Tô Lam lắc đầu.
Kiều Tâm cau mày: “Nhưng không phải là tổng giám đốc Quan muốn cậu giao bản
kiểm điểm lên trước cuối tuần sao?” Tô Lam nhìn đánh giá nghiên cứu
trong tay, nhất thời lúng túng, cô thật sự không muốn tới khu vực VIP
chủ động tìm Quan Triều Viễn, lại còn không muốn nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc
phiền phức kia.
Thấy cô lúng túng, Kiều Tâm cười, chỉ nói: “Hay là tớ giúp cậu đưa lên?”
“Cậu đúng là Quan Thế Âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn.” Vừa nghe lời này, Tô Lam lập tức hai tay chắp ngực với Kiều Tâm.
Kiều Tâm cầm lấy bản kiểm điểm rời đi, được khoảng mười lăm phút đã quay lại.
“Tô Lam, Tô Lam, cậu không biết khu VIP kia tốt biết bao nhiêu so với chỗ
chúng ta đâu, nào là suối nước nóng, nào là biệt thự, thật sự không thể
diễn tả bằng lời!” Sau khi Kiều Tâm trở về là hoa tay múa chân.
“Đã giao bản kiểm điểm chưa?” Tô Lam không quan tâm đến khu vực VIP như thế nào, dù sao cô cũng không ở bên đó.
“Giao cho trợ lý Lâm Minh rồi, anh ta nói sẽ đích thân giao tận tay cho tổng
giám đốc Quan.” Kiều Tâm trả lời.Nghe vậy Tô Lam cũng yên tâm, dù sao
đây cũng là chuyện công việc, giữa cô và Quan Triều Viễn đều phân biệt
rõ ràng chuyện tư và chuyện công, thật ra giữa hai người họ không có
chuyện riêng tư.
Lúc này, có đồng nghiệp gọi toàn bộ nhân viên xuống lầu để tập hợp, Tô Lam và Kiều Tâm nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống.
Màn đêm buông xuống, các nhân viên của Thịnh Thế đều mặc trang phục lộng lẫy cho bữa tiệc tối.
Tô Lam cũng không ngoại lệ, cô mặc một chiếc váy cổ chữ V màu xanh nhạt,
trên đầu cài một chiếc kẹp tóc màu bạc, mái tóc xoăn nhẹ được xõa ra
phía sau. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tươi tắn tự nhiên giống như
đóa hoa mới nở, thu hút sự chú ý của nhiều đồng nghiệp nam.
Sau đó
Quan Triều Viễn cũng xuất hiện, vẫn là bộ âu phục đen, trăm bộ đồ như
một ấy cũng có thể khiến cho nhân viên nữ có mặt xiêu lòng. Anh bước đi
đến đâu, ánh mắt của phụ nữ theo đến đó.