Quan Khởi Kỳ vội vàng trả lời: "Tôi sẽ đợi cô ở cửa nhà cô lúc sáu giờ rưỡi, chỉ cần cô ăn mặc trang trọng một tí là được, tôi đã chuẩn bị sẵn quà
tặng.”
“Được, vậy tôi đi làm việc trước đây.” Tô Lam mỉm cười gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Quan Khởi Kỳ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Tô Lam, trong lòng dâng
lên một cảm xúc khó hiểu, không khỏi ngây ngẩn một hồi lâu.
Tô Lam vừa tan sở thì vội vã lao về nhà như tên bắn, cô phải quay về tìm
một bộ quần áo thích hợp càng sớm càng tốt, hơn nữa còn phải trang điểm
cho
mình thật xinh đẹp mới được. Dù sao những tiệc tùng trang trọng như thế này, nói thế nào cũng phải ăn diện chỉnh chu một chút để tránh làm Quan Khởi Kỳ mất mặt.
Tô Lam lục tung tủ quần áo mới tìm được một chiếc váy dài màu đen mà cô đã mua để tham dự cuộc họp thường niên ở Thịnh Thế.
Cuộc sống của cô luôn giản dị, vì vậy đây là chiếc váy dạ hội duy nhất của
cô, cô còn nhớ năm ấy cô đã mua nó hết sáu trăm tệ, khiến cô đau lòng
tiếc của một phen.
Tô Lam mặc lại chiếc váy, đứng trước gương chăm chú ngắm nghía bản thân
mình một lúc, khuôn mặt và vóc dáng vẫn hệt như hai năm trước, nhưng
dường như cô đã không còn là chính mình của năm đó.
Kiểu dáng của bộ váy là lộ vai, cô cảm thấy làn da trắng nõn giữa cổ hơi
trống, nên lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim đeo lên, còn cài thêm một
đôi bông tai bạch kim xinh xẻo. Tuy hai món trang sức này cực kỳ đơn
giản nhưng chúng cũng là đồ nữ trang duy nhất mà cô đã sắm sửa cho mình
trong những năm tháng đó. Mang chúng vào cảm giác thật sự rất ổn, chí ít cũng giúp cô toát lên khí chất thanh thuần.
Nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn, cô nhanh chóng chải tóc đuôi ngựa, dùng
một một chiếc kẹp tóc màu bạc khảm kim cương giả cố định sau đầu, thay
một đôi giày xăng-đan cao gót màu bạc, một bóng dáng trẻ trung tươi đẹp
nhất thời xuất hiện trong tấm gương.
Tô Lam hài lòng gật đầu, cầm túi xách màu bạc vội vội vàng vàng đi ra cửa. Lâu lắm rồi cô mới được mặc những bộ quần áo lộng lẫy như vậy, sau khi
bước ra khỏi nhà, dường như tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn.
Quan Khởi Kỳ vốn đã sớm ngồi sẵn trong xe đợi, từ xa nhìn thấy một bóng
người cao gầy tiến lại, hai mắt sáng rỡ! Ngay sau đó, anh ấy vội vã
xuống xe, xoay người đi tới chỗ ghế phụ lái rồi mở cửa ra.
Thấy Quan Khởi Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt mình, Tô Lam nhanh chóng cái đầu
liếc nhìn bản thân, sau đó hỏi bằng giọng điệu có phần nghi ngờ: “Tôi
như thế này có ổn không?”
“Cực kỳ xinh đẹp!” Quan Khởi Kỳ thốt lên lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Chỉ cần không làm sụt giảm hình tượng của anh là tốt rồi.” Tô Lam nhoẻn miệng cười, sau đó bước lên xe.
Tâm trạng hôm nay của Quan Khởi Kỳ có hơi đứng núi này trông núi nọ, sau khi ngồi vào ghế lái, anh ấy lập tức nổ máy xe chạy đi.
Trên đường đi, Quan Khởi Kỳ có vẻ hơi luống cuống một cách kỳ lạ, anh ấy nhiều lần bối rối kéo chiếc cà vạt trên cổ xuống.
Tô Lam cũng nhìn thấy hành động này, nhưng cô nghĩ bữa tiệc hôm nay hẳn là rất quan trọng nên anh ấy bị căng thẳng, nhưng những lúc ra tòa anh ấy
đều ung dung điềm tĩnh, tình huống hôm này quả thực chưa bao giờ xuất
hiện, ít nhất là bây giờ cô mới thấy lần đầu.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà ông cụ Lý, đây là một biệt thự quy mô lớn nằm ngoại ô thành phố, diện tích to bằng vài sân bóng, kiến trúc rộng rãi và
khoáng đạt, đủ để hình dung địa vị của chủ nhân.
Lúc này trời đã về đêm, đèn hoa đã bật, toàn bộ biệt thự bừng sáng trong
ánh đèn rực rỡ trong vườn hoa đầy xe hơi sang trọng, có lẽ hôm nay giới
thượng lưu khắp Giang Châu đều có mặt.
Sau khi xuống xe, Tô Lam hơi hồi hộp, dù sao cô cũng chưa từng tham gia dịp trọng đại như vậy, cũng không hiểu lễ nghi của giới thượng lưu, lo sợ
sẽ tự chuốc xấu hổ vào thân. Thực ra bản thân bẽ mặt cũng chẳng thành
vấn đề, chủ yếu là sợ khiến Quan Khởi Kỳ mất thể diện.
Quan Khởi Kỳ bước đến trước Tô Lam, mỉm cười và chìa cánh tay trái về phía
cô. Tô Lam hơi xấu hổ, nhưng đây là phép xã giao, cô vươn tay khoác lấy
cánh tay của Quan Khởi Kỳ, cùng anh sánh bước đi về phía đèn đuốc
sáng chói.
Có lẽ vì hiểu được lo lắng của Tổ Lam, Quan Khởi Kỳ VỖ VỖ mu bàn tay của
cô đang choàng vào cánh tay mình nói: “Đừng quá căng thẳng, lát nữa cô
cứ tùy ý, tôi sẽ ở bên cạnh cô.” Nghe vậy, Tô Lam ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của anh ấy, đột nhiên trong lòng có cảm giác kỳ lạ xẹt
qua.