Sáng hôm đó, Tô Lam thay đồ xong mượn cớ muốn về nhà một chuyến rồi lập tức
rời khỏi nhà của Quan Khởi Kỳ, Quan Khởi Kỳ tốt bụng muốn tiễn cô, cô đã kiên định từ chối.
Chuyện này khiến Quan Triều Viễn hiểu lầm, cô tuyệt đối không muốn làm cho ai khác hiểu lầm nữa.
Sau chuyện này, nhớ lại chuyện hôm đó Tô Lam cũng rất tự trách, quả thật
cách làm của cô đã cung cấp điều kiện cho người ta hiểu lầm, may mà
không phải bạn gái của Quan Khởi Kỳ đến, bằng không có nhất định sẽ bị
mắng là người thứ ba, nói không chừng còn bị người ta đánh, vậy thì thật sự không thể nói rõ rồi.
Sau lần đó, hình như Quan Khởi Kỳ càng thêm tán thưởng Tô Lam, rất nhiều
chuyện quan trọng trong công ty đều giao cho cô xử lý, thậm chí còn có
chuyện riêng của cô. Dù sao thì Tô Lam cũng là do Quan Khởi Kỳ bỏ tiền
mời đến, không thể từ chối chuyện mà anh ấy sai khiến. Nhưng cô lại cảm
thấy sự tín nhiệm của anh ấy đã vượt quá quan hệ của ông chủ và nhân
viên nữ, cho nên sau khi cố gắng làm xong chuyện, rất nhiều thời gian cô đều cố ý tránh né Quan Khởi Kỳ, lời đồn trong văn phòng thật sự rất là
khủng bố, cô tuyệt đối không muốn lấy thân mình đi thử nghiệm.
Chạng vạng hôm nay, lúc tan làm, Tô Lam vừa ra khỏi cổng của cao ốc liền nhìn có một bóng người chạy đến đón.
“Lam Lam."
Tô Lam ngẩng đầu nhìn rõ đối phương, sau khi ngạc nhiên qua đi thì sắc mặt trầm xuống: “Ông tới đây làm gì?”
“Ba cố tình đến tìm con, con đang làm ở đây à?” Tô Mạnh Cường nhìn tòa cao ốc phía sau Tô Lam.
“Sao ông biết tôi làm ở đây?” Tô Lam nhíu chặt mày.
“Là... là mẹ của con nói, con đổi công việc cũng phải nói một tiếng, tìm thật
không dễ chút nào, điện thoại của con trước giờ ba không gọi được!” Tô
Mạnh Cương tươi cười đầy mặt nói.
Nghe thấy lời nói này, Tô Lam tức giận, sao mẹ lại nói chỗ mình làm việc cho ông ta chứ?
“Đương nhiên ông không gọi được, bởi vì tôi kéo ông vào danh sách đen rồi, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với ông nữa, dù có chuyện gì, ông hiểu chưa?” Tô Lam vừa dứt lời với Tô Mạnh Cường đã xoay người muốn đi.
Tô Mạnh Cương lập tức tiến lên chặn đường Tô Lam, nịnh nọt nói: “Đứa nhỏ
này sao con cứ tức giận với ba vậy? Nhiều năm vậy rồi, quan hệ của chúng ta cũng nên hoà hoãn chứ?”
“Quan hệ của tôi với ông mãi mãi không thể hoàn hoãn nổi, mãi mãi!” Tô Lam
chém định chặt sắt nói ra. Thấy Tô Lam chẳng có chút dấu hiệu hoà hoãn
nào, Tô Mạnh Cường lập tức cũng sầm mặt, thu lại vẻ giả dối vừa rồi,
trực tiếp đút tay vào túi nói: “Hợp đồng một năm của Thịnh Thế với công
ty bảo hiểm của tao đã hết hạn, bây giờ tên đó từ chối gia hạn hợp đồng, bác cả mày ra mặt cũng không được, chỉ bằng mày nhờ vả tên đó, để tên
đó giơ cao đánh khẽ tiếp tục ký hợp đồng với tao.”
Nghe thế, Tô Lam lập tức nhìn Tô Mạnh Cương, cười lạnh nói: “Là công ty bảo
hiểm của ông không đáng tin nhỉ? Loại công ty bảo hiểm gà rừng như các
ông vốn không nên tồn tại, tốt nhất là thuận lợi đóng cửa sớm chút đi!”
Lời nói của cô làm cho Tô Mạnh Cương phẫn nộ, giơ tay muốn tát vào mặt cô!
Tô Lam thấy ông ta dùng hết sức mà đánh thì khiếp sợ trong lòng, lại không tránh kịp.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay vươn ra từ phía sau Tô Lam nắm
lấy cánh tay của Tô Mạnh Cương đẩy ra, đẩy Tô Mạnh Cường đến mức loạng
choạng suýt nữa té xuống đất.
“Mày là thằng nào? Làm gì lo chuyện bao đồng vậy?” Tô Mạnh Cường thấy rõ
người đến là một tên trẻ tuổi, lập tức nổi giận đùng đùng truy hỏi.
“Ông tuỳ tiện đánh người, có tin tôi kiện ông không?”