Vài phút sau cửa phòng họp mở ra, những người mặc âu phục đi giày da từ bên trong nối đuôi nhau ra ngoài.
Quan Triều Viễn là người cuối cùng đi ra, vẻ mặt anh lạnh lùng, môi mím chặt.
Tim Tô Lam lập tức nhảy lên tới cổ họng. Cô thầm nghĩ: Xem ra không trúng
thầu rồi, lúc này vẫn nên tỏ ra ngoan ngoãn một chút, tuyệt đối không
được chọc con hổ già này, nếu không chắc chắn sẽ không có kết cục tốt
đẹp gì.
“Đi thôi.” Quan Triều Viễn liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.
Tô Lam giẫm lên giày cao gót vội vàng đi theo phía sau anh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Người đứng chờ thang máy rất nhiều, Quan Triều Viễn đứng phía trước, Tô Lam
đứng sau anh, vì cô thật sự không biết nên nói gì để an ủi anh.
Có lẽ chờ thang máy quá nhàm chán, Quan Triều Viễn đột nhiên xoay người
nhìn Tô Lam hỏi: “Tại sao cô không hỏi kết quả đấu thầu? Cô không quan
tâm tới Thịnh Thế sao?”
Nghe được câu hỏi không hiểu ra làm sao
này, Tô Lam thật sự cảm thấy khổ không nói nên lời. Nếu hỏi thì sợ chọc
giận anh, nếu không hỏi lại thành không quan tâm tới công ty, cô biết
tìm ai để nói lý lẽ đây?
Trên mặt Tô Lam cố nặn ra nụ cười.”Tôi… Tôi cũng đang định hỏi cái này mà! Kết quả như thế nào?”
Mặc dù ngoài miệng hỏi, nhưng kẻ ngốc cũng biết lần này Thịnh Thế chắc chắn không được trúng thầu rồi, dù sao trước mặt cấp trên vẫn nên thể hiện
quan tâm tới công ty một chút thì hơn.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam một cái.”Thịnh Thế trúng thầu rồi!”
“Cái gì?” Tô Thanh lập tức ngơ ra.
Đã trúng thầu? Chuyện vui thế này sao anh còn trưng ra vẻ mặt như nhà có tang thế?
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày, tiến lên một bước
nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô không muốn Thịnh Thế trúng thầu?”
“Không có! Tôi ở nhà ngày ngày cầu nguyện Thịnh Thế thiên thu vạn đại, vạn thọ vô cương.” Tô Lam thuận miệng nói ra.
Sau khi nói xong, cô mới cảm thấy mình dùng từ không đúng nhưng đã muộn rồi.
Tô Lam cúi thấp đầu trước cái nhìn chằm chằm của Quan Triều Viễn, sau khi
học kế toán, ngữ văn của cô đã trả lại hết cho giáo viên rồi.
Ting. . .
Lúc này thang máy tới.
“Tổng giám đốc Quan, thang máy tới rồi.” Tô Lam nhìn thấy thang máy tới cứu cánh, ngẩng đầu cố gắng nở nụ cười.
Quan Triều Viễn liếc cô một cái, xoay người đi vào thang máy, Tô Lam theo sát phía sau cùng đi vào trong.
Người đi thang máy thật sự quá nhiều, thế nên sau khi cửa thang máy cố gắng
khép lại, mọi người đều nín thở, vì dường như cơ thể mọi người đều dính
sát vào nhau.
Tô Lam đứng trong một góc thang máy, hai người đàn ông bên cạnh đều tiếp xúc với cơ thể cô.
Bây giờ ngày xuân nắng ấm, cô cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, cô xấu hổ
nhưng chỉ có thể xoay người lại để ngực mình dính vào vách thang máy.
Cô rất cố gắng dán sát vào vách thang máy nhưng những người phía sau vẫn
ép về phía cô như cũ, cô cảm thấy mông của mình tiếp xúc với cơ thể của
người khác.
Ngay khi Tô Lam đang cảm thấy xấu hổ, đột nhiên cảm
thấy một thân hình nào đó nhích lại gần, chóp mũi lập tức ngửi thấy một
mùi hương nam tính quen thuộc.
Tô Lam quay đầu nhìn thấy một
gương mặt đẹp trai, hóa ra là Quan Triều Viễn dùng cơ thể mình tách hai
người đàn ông kia ra, hơn nữa hai tay còn chống lên vách thang máy tạo
cho cô một không gian riêng.
Chẳng qua tư thế này hơi mập mờ, cô gần như ở trong vòng ngực anh, dường như Tô Lam có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Đáng chết, thế mà ngực cô như có một con nai con đang không ngừng nhảy loạn, cô đưa tay vỗ ngực, trong lòng liên tục tự nhủ: Tô Lam, sao mày lại
không có tiền đồ như vậy? Chẳng qua là người ta lại gần một chút, mày
lại đỏ mặt tim đập là sao?
Vài phút sau cửa phòng họp mở ra, những người mặc âu phục đi giày da từ bên trong nối đuôi nhau ra ngoài.
Quan Triều Viễn là người cuối cùng đi ra, vẻ mặt anh lạnh lùng, môi mím chặt.
Tim Tô Lam lập tức nhảy lên tới cổ họng. Cô thầm nghĩ: Xem ra không trúng
thầu rồi, lúc này vẫn nên tỏ ra ngoan ngoãn một chút, tuyệt đối không
được chọc con hổ già này, nếu không chắc chắn sẽ không có kết cục tốt
đẹp gì.
“Đi thôi.” Quan Triều Viễn liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.
Tô Lam giẫm lên giày cao gót vội vàng đi theo phía sau anh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Người đứng chờ thang máy rất nhiều, Quan Triều Viễn đứng phía trước, Tô Lam
đứng sau anh, vì cô thật sự không biết nên nói gì để an ủi anh.
Có lẽ chờ thang máy quá nhàm chán, Quan Triều Viễn đột nhiên xoay người
nhìn Tô Lam hỏi: “Tại sao cô không hỏi kết quả đấu thầu? Cô không quan
tâm tới Thịnh Thế sao?”
Nghe được câu hỏi không hiểu ra làm sao
này, Tô Lam thật sự cảm thấy khổ không nói nên lời. Nếu hỏi thì sợ chọc
giận anh, nếu không hỏi lại thành không quan tâm tới công ty, cô biết
tìm ai để nói lý lẽ đây?
Trên mặt Tô Lam cố nặn ra nụ cười.”Tôi… Tôi cũng đang định hỏi cái này mà! Kết quả như thế nào?”
Mặc dù ngoài miệng hỏi, nhưng kẻ ngốc cũng biết lần này Thịnh Thế chắc chắn không được trúng thầu rồi, dù sao trước mặt cấp trên vẫn nên thể hiện
quan tâm tới công ty một chút thì hơn.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam một cái.”Thịnh Thế trúng thầu rồi!”
“Cái gì?” Tô Thanh lập tức ngơ ra.
Đã trúng thầu? Chuyện vui thế này sao anh còn trưng ra vẻ mặt như nhà có tang thế?
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày, tiến lên một bước
nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô không muốn Thịnh Thế trúng thầu?”
“Không có! Tôi ở nhà ngày ngày cầu nguyện Thịnh Thế thiên thu vạn đại, vạn thọ vô cương.” Tô Lam thuận miệng nói ra.
Sau khi nói xong, cô mới cảm thấy mình dùng từ không đúng nhưng đã muộn rồi.
Tô Lam cúi thấp đầu trước cái nhìn chằm chằm của Quan Triều Viễn, sau khi
học kế toán, ngữ văn của cô đã trả lại hết cho giáo viên rồi.
Ting. . .
Lúc này thang máy tới.
“Tổng giám đốc Quan, thang máy tới rồi.” Tô Lam nhìn thấy thang máy tới cứu cánh, ngẩng đầu cố gắng nở nụ cười.
Quan Triều Viễn liếc cô một cái, xoay người đi vào thang máy, Tô Lam theo sát phía sau cùng đi vào trong.
Người đi thang máy thật sự quá nhiều, thế nên sau khi cửa thang máy cố gắng
khép lại, mọi người đều nín thở, vì dường như cơ thể mọi người đều dính
sát vào nhau.
Tô Lam đứng trong một góc thang máy, hai người đàn ông bên cạnh đều tiếp xúc với cơ thể cô.
Bây giờ ngày xuân nắng ấm, cô cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, cô xấu hổ
nhưng chỉ có thể xoay người lại để ngực mình dính vào vách thang máy.
Cô rất cố gắng dán sát vào vách thang máy nhưng những người phía sau vẫn
ép về phía cô như cũ, cô cảm thấy mông của mình tiếp xúc với cơ thể của
người khác.
Ngay khi Tô Lam đang cảm thấy xấu hổ, đột nhiên cảm
thấy một thân hình nào đó nhích lại gần, chóp mũi lập tức ngửi thấy một
mùi hương nam tính quen thuộc.
Tô Lam quay đầu nhìn thấy một
gương mặt đẹp trai, hóa ra là Quan Triều Viễn dùng cơ thể mình tách hai
người đàn ông kia ra, hơn nữa hai tay còn chống lên vách thang máy tạo
cho cô một không gian riêng.
Chẳng qua tư thế này hơi mập mờ, cô gần như ở trong vòng ngực anh, dường như Tô Lam có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Đáng chết, thế mà ngực cô như có một con nai con đang không ngừng nhảy loạn, cô đưa tay vỗ ngực, trong lòng liên tục tự nhủ: Tô Lam, sao mày lại
không có tiền đồ như vậy? Chẳng qua là người ta lại gần một chút, mày
lại đỏ mặt tim đập là sao?