Sau khi mẹ Trần đặt điện thoại xuống mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Thư ký
Ngải Liên của cậu chủ nói rằng tình hình khẩn cấp sợ phải xe tới không
kịp, vậy nên sẽ phải máy bay trực thăng của cậu chủ tới đón cháu, khoảng hơn hai mươi phút nữa là đến.”
Nghe vậy, Tô Lam cũng thở phào
nhẹ nhõm. Không ngờ Quan Triều Viễn còn sở hữu cả máy bay trực thăng tư
nhân, đúng là nghèo khó đã hạn chế sức tưởng tượng của cô.
Quả
nhiên, nửa giờ sau, một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ đã đậu ở trước
biệt thự, Ngải Liên và phi công tự mình đến đón Tô Lam, mẹ Trần cầm túi
đồ cần cho sinh đẻ rồi đỡ Tô Lam lên máy bay.
Máy bay chậm rãi
bay lên giữa trời xanh mây trắng, ánh mắt của Tô Lam mờ mịt nhìn xuống
biệt thự càng ngày càng nhỏ, trong lòng không khỏi hoang mang.
Bình thường có không có phản ứng choáng váng sợ độ cao, không biết tại sao
hôm nay lại đau đầu cực kỳ, trong lòng cũng hốt hoảng, liệu có phải là
phản ứng trước khi sinh hay không.
Thấy Tô Lam căng thẳng, Ngải
Liên nắm chặt tay cô an ủi: “Cô yên tâm, tôi đã liên hệ với khoa phụ sản của bệnh viện tốt nhất Giang Châu, bây giờ bác sĩ đã chuẩn bị xong, lát nữa khi hạ cánh đã đưa cô vào phòng sinh luôn!”
“Cảm ơn.” Tô Lam cảm kích nói.
Nếu không có Ngải Liên sắp xếp ổn thỏa, cô không biết nếu thật sự đợi thêm mấy tiếng nữa sẽ xảy ra tình huống thế nào.
Ngải Liên lại cười nói: “Đây là chuyện tôi nên làm, hơn nữa trước khi lên
máy bay Tổng giám đốc Quan còn gọi điện thoại dặn dò tôi rằng nếu như
bên cô có việc thì lập tức phái máy bay trực thăng tới, tôi chỉ là một
thư ký nho nhỏ, không có quyền sử dụng máy bay tư nhân của Tổng giám đốc Quan”
Nghe vậy, trong lòng Tô Lam đã có được sự an ủi nhất
định. Suy cho cùng Quan Triều Viễn cũng coi như có trách nhiệm với đứa
con trong bụng cô.
“Anh ấy… bao giờ trở lại?” Mặc dù người anh
yêu không phải cô nhưng Tô Lam cũng muốn để anh chứng kiến đứa trẻ ra
đời, như vậy trong lòng cô còn có một chút điểm tựa.
Ngải Liên
nhanh chóng trả lời: “Hội nghị ở Singapore lần này đã được quyết định từ lâu, Tổng giám đốc Quan nhất định phải có mặt, kéo dài khoảng ba đến
bốn ngày.”
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu, sau đó bèn nhắm mắt lại.
Trong lòng bỗng nhiên trào dâng vô vàn thất vọng, ba đến bốn ngày thì
chắc chắn con đã chào đời, anh không thể ở bên cô lúc sinh.
Sau
khi mẹ Trần đặt điện thoại xuống mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Thư ký Ngải Liên của cậu chủ nói rằng tình hình khẩn cấp sợ phải xe tới không kịp,
vậy nên sẽ phải máy bay trực thăng của cậu chủ tới đón cháu, khoảng hơn
hai mươi phút nữa là đến.”
Nghe vậy, Tô Lam cũng thở phào nhẹ
nhõm. Không ngờ Quan Triều Viễn còn sở hữu cả máy bay trực thăng tư
nhân, đúng là nghèo khó đã hạn chế sức tưởng tượng của cô.
Quả
nhiên, nửa giờ sau, một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ đã đậu ở trước
biệt thự, Ngải Liên và phi công tự mình đến đón Tô Lam, mẹ Trần cầm túi
đồ cần cho sinh đẻ rồi đỡ Tô Lam lên máy bay.
Máy bay chậm rãi
bay lên giữa trời xanh mây trắng, ánh mắt của Tô Lam mờ mịt nhìn xuống
biệt thự càng ngày càng nhỏ, trong lòng không khỏi hoang mang.
Bình thường có không có phản ứng choáng váng sợ độ cao, không biết tại sao
hôm nay lại đau đầu cực kỳ, trong lòng cũng hốt hoảng, liệu có phải là
phản ứng trước khi sinh hay không.
Thấy Tô Lam căng thẳng, Ngải
Liên nắm chặt tay cô an ủi: “Cô yên tâm, tôi đã liên hệ với khoa phụ sản của bệnh viện tốt nhất Giang Châu, bây giờ bác sĩ đã chuẩn bị xong, lát nữa khi hạ cánh đã đưa cô vào phòng sinh luôn!”
“Cảm ơn.” Tô Lam cảm kích nói.
Nếu không có Ngải Liên sắp xếp ổn thỏa, cô không biết nếu thật sự đợi thêm mấy tiếng nữa sẽ xảy ra tình huống thế nào.
Ngải Liên lại cười nói: “Đây là chuyện tôi nên làm, hơn nữa trước khi lên
máy bay Tổng giám đốc Quan còn gọi điện thoại dặn dò tôi rằng nếu như
bên cô có việc thì lập tức phái máy bay trực thăng tới, tôi chỉ là một
thư ký nho nhỏ, không có quyền sử dụng máy bay tư nhân của Tổng giám đốc Quan”
Nghe vậy, trong lòng Tô Lam đã có được sự an ủi nhất
định. Suy cho cùng Quan Triều Viễn cũng coi như có trách nhiệm với đứa
con trong bụng cô.
“Anh ấy… bao giờ trở lại?” Mặc dù người anh
yêu không phải cô nhưng Tô Lam cũng muốn để anh chứng kiến đứa trẻ ra
đời, như vậy trong lòng cô còn có một chút điểm tựa.
Ngải Liên
nhanh chóng trả lời: “Hội nghị ở Singapore lần này đã được quyết định từ lâu, Tổng giám đốc Quan nhất định phải có mặt, kéo dài khoảng ba đến
bốn ngày.”
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu, sau đó bèn nhắm mắt lại.
Trong lòng bỗng nhiên trào dâng vô vàn thất vọng, ba đến bốn ngày thì
chắc chắn con đã chào đời, anh không thể ở bên cô lúc sinh.