Phương Ngọc Hoan cúi đầu cười một tiếng rồi nói: “Bề ngoài là do cô
không tuân theo phép tắc, Triều Viễn tức giận, vậy nên đưa cô đến cái
nơi hoang vắng này để tránh cô lại cắm sừng anh ấy.”
Tô Lam
khiếp sợ nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan, ngay cả những chuyện này mà cô ta cũng biết, xem ra giữa Quan Triều Viễn và cô ta đã đến tình trạng
không có gì giấu diếm nhau rồi.
cũng phải thôi, cô ta đã ở trong tim Quan Triều Viễn mười năm, loại đàn ông trên đầu luôn mang theo hào
quang như anh, mười năm lại chưa từng yêu một người phụ nữ nào khác, có
thể thấy được trong mắt anh cô ta quan trọng đến nhường nào.
Nghĩ tới đây, trái tim Tô Lam không khỏi tê tái, ngay sau đó bèn dùng tay
xoa phần bụng đã nhô lên cao, lúc này em bé cũng bắt đầu không nghe lời.
“Thật ra còn có nguyên nhân mà cô không biết, đó chính là cô ở
lại Giang Châu sẽ khiến tôi rất không vui, Triều Viễn không muốn nhìn
thấy tôi không vui nên bèn đưa cô đến đây, không có sự tồn tại của cô,
cô có biết tôi và Triều Viễn ở Giang Châu có bao nhiêu hạnh phúc không?
Chúng tôi có thể sớm chiều ở chung, mỗi ngày đều ở bên nhau nghênh đón
ánh bình minh, cùng nhau tiễn hoàng hôn.” Phương Ngọc Hoan mỉm cười tới
gần Tô Lam.
Nghe thấy những lời này, Tô Lam không khỏi chết lặng.
Cô chưa từng nghĩ rằng Quan Triều Viễn khăng khăng đưa cô đến đây lại còn
có nguyên nhân như vậy, hóa ra là anh chỉ có ở Giang Châu sẽ khiến
Phương Ngọc Hoan chướng mắt.
Nhìn thấy Tô Lam cau mày, Phương
Ngọc Hoan tiếp tục nói: “Cô biết không? Cô vừa đi, Triều Viễn đã đón tôi đến nơi mà ban đầu hai người ở, bây giờ tôi đang ngủ trên chiếc giường
lớn mà cô từng ngủ, chiếc giường kia thật lớn, rất thích hợp để tôi và
Triều Viễn… lăn lộn ở trên đó. Chắc là lúc cô ở bên anh ấy cũng không
thỏa mãn anh ấy đúng không? Mấy tháng nay mỗi tối anh ấy đều quấn lấy
tôi không buông, mỗi sáng tôi đều không dậy nổi…”
“Đừng nói nữa!” Tô Lam không chịu nổi, cảm xúc trở nên kích động hét to.
Rèm cửa của tòa nhà kia, ga giường, loại giường là do cô tốn mất mấy ngày
để chọn mua về, đều là màu sắc mà cô yêu thích, bây giờ cũng đã bị cô ta chiếm.
Đương nhiên, Quan Triều Viễn mà cô yêu cũng trở thành của cô ta, trong lòng Tô Lam rối bời, tay vỗ ngực và cực kỳ khó chịu!
“Ha ha…” Thấy dáng vẻ Tô Lam bị kích thích, Phương Ngọc Hoan ngửa mặt lên trời cười to.
“Hôm nay tôi hơi mệt, hôm nào lại đến nói chuyện phiếm cùng cô tiếp, ngày
khác tôi có thể tâm sự với cô về sở thích của Triều Viễn, nhất là ở trên giường” Phương Ngọc Hoan cười một tiếng đầy dịu dàng đáng yêu với Tô
Lam, sau đó xoay người rời đi.
Phương Ngọc Hoan cúi đầu cười một
tiếng rồi nói: “Bề ngoài là do cô không tuân theo phép tắc, Triều Viễn
tức giận, vậy nên đưa cô đến cái nơi hoang vắng này để tránh cô lại cắm
sừng anh ấy.”
Tô Lam khiếp sợ nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan,
ngay cả những chuyện này mà cô ta cũng biết, xem ra giữa Quan Triều Viễn và cô ta đã đến tình trạng không có gì giấu diếm nhau rồi.
cũng phải thôi, cô ta đã ở trong tim Quan Triều Viễn mười năm, loại đàn ông
trên đầu luôn mang theo hào quang như anh, mười năm lại chưa từng yêu
một người phụ nữ nào khác, có thể thấy được trong mắt anh cô ta quan
trọng đến nhường nào.
Nghĩ tới đây, trái tim Tô Lam không khỏi
tê tái, ngay sau đó bèn dùng tay xoa phần bụng đã nhô lên cao, lúc này
em bé cũng bắt đầu không nghe lời.
“Thật ra còn có nguyên nhân
mà cô không biết, đó chính là cô ở lại Giang Châu sẽ khiến tôi rất không vui, Triều Viễn không muốn nhìn thấy tôi không vui nên bèn đưa cô đến
đây, không có sự tồn tại của cô, cô có biết tôi và Triều Viễn ở Giang
Châu có bao nhiêu hạnh phúc không? Chúng tôi có thể sớm chiều ở chung,
mỗi ngày đều ở bên nhau nghênh đón ánh bình minh, cùng nhau tiễn hoàng
hôn.” Phương Ngọc Hoan mỉm cười tới gần Tô Lam.
Nghe thấy những lời này, Tô Lam không khỏi chết lặng.
Cô chưa từng nghĩ rằng Quan Triều Viễn khăng khăng đưa cô đến đây lại còn
có nguyên nhân như vậy, hóa ra là anh chỉ có ở Giang Châu sẽ khiến
Phương Ngọc Hoan chướng mắt.
Nhìn thấy Tô Lam cau mày, Phương
Ngọc Hoan tiếp tục nói: “Cô biết không? Cô vừa đi, Triều Viễn đã đón tôi đến nơi mà ban đầu hai người ở, bây giờ tôi đang ngủ trên chiếc giường
lớn mà cô từng ngủ, chiếc giường kia thật lớn, rất thích hợp để tôi và
Triều Viễn… lăn lộn ở trên đó. Chắc là lúc cô ở bên anh ấy cũng không
thỏa mãn anh ấy đúng không? Mấy tháng nay mỗi tối anh ấy đều quấn lấy
tôi không buông, mỗi sáng tôi đều không dậy nổi…”
“Đừng nói nữa!” Tô Lam không chịu nổi, cảm xúc trở nên kích động hét to.
Rèm cửa của tòa nhà kia, ga giường, loại giường là do cô tốn mất mấy ngày
để chọn mua về, đều là màu sắc mà cô yêu thích, bây giờ cũng đã bị cô ta chiếm.
Đương nhiên, Quan Triều Viễn mà cô yêu cũng trở thành của cô ta, trong lòng Tô Lam rối bời, tay vỗ ngực và cực kỳ khó chịu!
“Ha ha…” Thấy dáng vẻ Tô Lam bị kích thích, Phương Ngọc Hoan ngửa mặt lên trời cười to.
“Hôm nay tôi hơi mệt, hôm nào lại đến nói chuyện phiếm cùng cô tiếp, ngày
khác tôi có thể tâm sự với cô về sở thích của Triều Viễn, nhất là ở trên giường” Phương Ngọc Hoan cười một tiếng đầy dịu dàng đáng yêu với Tô
Lam, sau đó xoay người rời đi.