Một bữa cơm trưa, cả chủ và khách đều trọn niềm vui. Sau khi ăn xong, Tần Sâm bưng tách trà ngồi trên sô pha, ánh mắt
đảo qua chút nắng chói chang bên ngoài ô cửa sổ sát đất trước mắt và đề
nghị: "Có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?".
Cảm giác ở trong nhà cô tất nhiên rất tuyệt, nhưng dù sao thì cũng không thể ở lại lâu,
chi bằng ra ngoài đi dạo cùng cô nhân lúc thời tiết đẹp.
Sau khi Hướng Vãn trở lại thành phố H, không phải tất bật mở cửa hàng, thì cũng vội vàng bổ sung hàng hóa cho cửa hàng trực tuyến. May là bây giờ cơ
thể cô khỏe hơn một chút, nếu không thì sẽ không chịu được sự mệt mỏi
này. Trước đó mỗi ngày cô đều cố ý để dành một mớ bánh a giao và trà lá
sen, bây giờ trong nhà cũng xem như là có một mớ hàng tồn. Cho dù có
nghỉ ngơi vài ngày, cửa hàng trực tuyến cũng không đến mức gián đoạn
buôn bán. Hôm nay thời tiết đúng là rất đẹp, Hướng Vãn nghe anh đề nghị, không do dự mà đồng ý ngay.
"Vậy anh chờ tôi một lát".
Hướng Vãn nói xong, đứng dậy đi vào phòng. Vài phút sau, cô mặc một chiếc áo
khoác màu đỏ đi ra. Đó là quần áo mới mà mẹ Hướng đã mua cho cô hồi Tết
nguyên đán, kiểu dáng xinh đẹp, màu sắc không quá chói, làm cho nước da
trắng ngần của cô càng sáng hơn. Trước kia cơ thể của cô thật sự quá yếu ớt nền màu môi rất nhạt, thỉnh thoảng còn trở nên tím tái. Nhưng từ sau khi ăn bánh a giao, có lẽ là do khí huyết được bồi bổ, sắc môi biến
thành màu hồng tự nhiên, cho dù không tô son cũng rất xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên Tần Sâm nhìn thấy cô mặc quần áo màu sáng, không khỏi
nhìn nhiều hơn. Cảm nhận được ánh mắt của anh, Hướng Vãn cúi đầu tự nhìn bản thân một cái, không phát hiện ra có gì là không ổn, nói: "Tôi xong
rồi, chúng ta đi thôi!".
Sau khi hai người xuống lầu, Tần Sâm hỏi: "Muốn đi đâu?".
Hướng Vãn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nay ở sân vận động bên kia
hình như có hoạt động triển lãm, anh có muốn đi dạo không?".
Tần Sâm không ý kiến, hai người lên xe và đi thẳng đến sân vận động. Trong
lúc tài xế đang tìm chỗ đậu xe, Hướng Vãn đã nhìn thấy xung quanh sân
vận động rất náo nhiệt thông qua cửa sổ xe từ phía xa. Nói là hoạt động
triển lãm, thực ra chính là những thương buôn kinh doanh các loại hàng
hóa đến đây trao đổi bán hàng. Trên quảng trường ở gần sân vận động, có
rất nhiều gian hàng tạm thời được dựng lên, bày đủ các loại hàng hóa.
Tần Sâm cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, trước khi xuống xe thì lấy một
cái khẩu trang ra và đưa cho cô gái bên cạnh. Trước kia trên xe anh tất
nhiên là không có những thứ như khẩu trang, nhưng từ khi biết được khả
năng miễn dịch của cô không tốt, đến những chỗ đông người đều phải mang
khẩu trang, nên anh đã chuẩn bị sẵn.
"Cảm ơn!". Hướng Vãn không
mang khẩu trang ra ngoài. Cô vốn cho rằng dạo này khả năng miễn dịch của bản thân đã được tăng cường, cứ đi như thế cũng chẳng sao cả. Không ngờ Tần Sâm lại chu đáo chuẩn bị khẩu trang ở trên xe.
Sau khi cô
đeo khẩu trang vào, hai người mới cùng nhau xuống xe. Nói chung là đã
biết ở chỗ này đông người, nên có rất nhiều quầy bán thức ăn tập trung ở đây. Lúc Hướng Vãn xuống xe đã ngửi ra mùi khoai tây sốt cay*, đậu hủ
chiên và khoai lang nướng, đột nhiên cảm thấy hơi thèm. Những vừa mới ăn cơm trưa xong, cũng không phải đói lắm, cuối cùng cô cũng chỉ nhìn
thoáng qua mấy quầy hàng kia và tiếp tục đi về phía trước.
(*Khoai tây chiên cay - 狼牙土豆: món ăn vặt mang hương vị Tứ Xuyên, chúng còn được gọi là khoai tây nanh sói vì miếng khoai tây được cắt như hình nanh
sói.)
"Đông vui quá!", Hướng Vãn không khỏi thốt lên một câu.
Tần Sâm thấy có nhiều người tới lui ở đây, kéo cô vào phía trong, tránh cho người khác đụng vào cô. Hướng Vãn không để ý đến động tác nhỏ của anh,
chọn những quầy hàng mà cô quan tâm và đi dạo xung quanh. Điểm đầu tiên
cô ghé vào là gian hàng sách, gian hàng sách cũng đang có hoạt động nên
mua sách sẽ có ưu đãi. Cô phát hiện ở đây trùng hợp có quyển sách mà cô
đang định mua trước đó, Hướng Vãn cầm lên, vừa nói chuyện với Tần Sâm
vừa lật xem. Cho dù trên giá sách không có đến mấy ngàn cuốn, nhưng mấy
trăm cuốn vẫn có. Hướng Vãn chọn sách và cầm lên xem, không hay biết đã
tốn khá nhiều thời gian. Tần Sâm đi theo bên cạnh cô, mà cũng chẳng cảm
thấy nhàm chán. Bất kể là cô cầm quyển sách nào lên, anh cũng có thể nói mấy câu, khiến cho Hướng Vãn phải nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái. Trong gian hàng sách còn có những khách hàng khác, khi Tần Sâm mới bước vào
thì mấy khách hàng nữ trẻ tuổi bất giác liếc nhìn anh một cái. Sau khi
phát hiện anh không chỉ đẹp trai, mà còn bác học đa tài, trong lòng
không khỏi hâm mộ cô gái bên cạnh.
Hướng Vãn chọn hai quyển sách và đi tính tiền, một khách hàng nữ trẻ tuổi cũng đang chờ tính tiền
nhịn không được mà nói với cô: "Bạn trai của cô quá đẹp trai, cô tìm ra
anh ấy ở đâu vậy?".
Hướng Vãn nhận thấy cô ấy đang nói chuyện
với cô, khuôn mặt sau lớp khẩu trang nháy mắt đỏ ửng. Sau đó bất giác
quay đầu lại và nhìn Tần Sâm, hình như anh không nghe thấy, vậy cô mới
yên lòng. Khách hàng nữ trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi thôi, không đợi Hướng Vãn trả lời và cũng không để trong lòng, mang theo sách của cô ấy và đi khỏi rồi. Nhưng câu hỏi của cô ấy lại làm cho lòng
Hướng Vãn hơi gợn sóng, cho đến khi ra khỏi gian hàng sách mới dần dần
bình tĩnh.
Hai quyển sách gộp lại cũng không nhẹ, lúc Hướng Vãn
trả tiền thì Tần Sâm rất thản nhiên nhận lấy chúng. Ở đây còn có rất
nhiều đồ dùng xinh xắn, giá cả phải chăng, nên có đông khách hàng đến
mua sắm. Sau đó, hai người lại đi ghé vào vài gian hàng nữa, nhưng không mua thêm gì, cho đến khi đi đến một gian hàng bán hoa. Nói chung là con gái nhìn thấy hoa cỏ xinh đẹp đa phần đều sẽ bị thu hút, Hướng Vãn cũng không ngoại lệ.
"Mấy chậu xương rồng này đáng yêu ghê, anh có
muốn không? Tôi tặng anh một chậu". Cô quay đầu và nói với Tần Sâm,
không đợi anh kịp trả lời đã ngồi xổm xuống cầm chậu cây lên. Trong nhà
cô đã có một chậu hoa nhài, lan điếu* và nha đam, cho nên cô cũng không
chọn quá nhiều.
(*Lan điếu - thực vật: là cây bản địa của vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới châu Phi, Úc, và châu Á.)
"Anh thích chậu nào?", cuối cùng cô ôm ba chậu xương rồng và đứng dậy. Ba
chậu cây này đều do cô nghiêm túc lựa chọn, với Tần Sâm thì chậu nào
cũng được, anh tùy ý chỉ một chậu trước mặt anh.
"Anh có muốn
chậu hoa nào khác không?", Hướng Vãn hỏi xong, nhận được câu trả lời
"không" mới bảo ông chủ giúp cô đổi cây xương rồng vào chậu hoa nhỏ mà
cô yêu thích. Trong lúc chờ đợi, Hướng Vãn tiếp tục nhìn ngắm hoa cỏ
trên kệ.
"Đó là gì nhỉ?", Hướng Vãn bỗng nhiên nhìn thấy một chậu cây có những bông hoa nhỏ.
Chủ quầy ngẩng đầu nhìn qua, chưa kịp lên tiếng, Tần Sam đã nói: "Là hoa bồng lai, hay còn gọi là Daphne Adora*".
(*Daphne Adora/ thụy hương/ bồng lai/ phong lưu thụ: là một loài cây thuộc chi
Thụy hương. Đây là loài cây bụi thường xanh. Nó hiếm khi ra quả, nhưng
khi ra quả thì nó có quả màu đỏ sau khi nở hoa. Thụy hương là cây bản
địa Trung Quốc và Nhật Bản và mọc tốt nhất trên đất màu mỡ, đất hơi chua một chút, chứa nhiều nước.)
"Sao cái gì anh cũng biết thế?", Hướng Vãn cũng chỉ thuận miệng nói, thấy
anh biết nhiều thứ thì trong lòng có chút khâm phục. Bản thân ông chủ là người bán cây cảnh, cho nên cảm thấy kiến thức này không có gì đặc biệt hơn người, trái lại còn cảm thấy cô là "tình nhân trong mắt hóa Tây
Thi".
"Hướng Vãn?".
Hướng Ván đón lấy cây xương rồng đã
được đổi chậu từ ông chủ, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô, cô thay
đầu lại, hóa ra là Hạ Phong.
"Lớp trưởng, trùng hợp vậy?". Hướng Vãn không nghĩ tới sẽ gặp Hạ Phong ở chỗ này, sau khi chào hỏi xong vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên giới thiệu một câu hay không, đã thấy Tần
Sâm tiến lên một bước.
"Tôi là Tần Sâm".
Hạ Phong nhìn người đang ông đang vươn tay về phía mình, bắt tay với anh rồi nói: "Tôi là Hạ Phong, bạn học của Hướng Vãn".
Tần Sâm gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại quay đầu và nói với Hướng Vãn: "Chẳng
phải em nói là muốn mua thêm giàn hoa sao, chúng ta đi thôi!".
Lúc nãy đúng là Hướng Vãn có nói như vậy, cho nên cũng chẳng nghĩ nhiều,
gật đầu với Hạ Phong và nói: "Chúng tôi đi trước nha!".
"Ờ!", Hạ Phong nhìn theo bóng dáng của họ, nụ cười trên mặt dần dần trở thành
chua xót. Anh ta không ngờ chỉ mới không gặp mặt một khoảng thời gian
ngắn ngủi, bên cạnh Hướng Vãn đã xuất hiện một người đàn ông thoạt nhìn
còn ưu tú hơn anh ta về mọi mặt. Trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy
hối hận, hối hận bản thân đã do dự và không quyết đoán. Anh luôn cho
rằng chỉ cần chưa tốt nghiệp thì vẫn luôn có cơ hội, nhưng thực tế thì
anh ta đã đánh giá thấp Hướng Vãn và cũng đánh giá cao bản thân.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Hướng Vãn cảm thấy hôm nay quá nhiều chuyện tình cờ. Trước đó mới vừa gặp
được lớp trưởng, chẳng bao lâu lại gặp được nhóm Dương Điềm. So với cô,
nhóm người Dương Điềm càng ngạc nhiên hơn. Dù sao thì đây cũng là lần
đầu tiên họ nhìn thấy Hướng Vãn vừa nói vừa cười cùng một người khác
giới.
Trước mặt Hướng Vãn, thái độ của Tần Sâm ít ra còn dịu
dàng, cũng nể mặt mà chủ động chào hỏi bạn bè của cô. Nhưng dù vậy, ở
trước mặt Tần Sâm, nhóm Dương Điềm vẫn không thể nào tự nhiên cho được.
Cuối cùng vẫn phải kéo Hướng Vãn đi trước vài bước, Dương Điềm mới nhỏ
giọng nói:
"Được lắm, mình cứ bảo sao mình mời cơm mà cậu lại không có thời gian, thì ra là trọng sắc khinh bạn!".
"Đâu nào, lúc cậu gọi điện tới thì mình đã ăn cơm rồi", Hướng Vãn giải thích.
"Ăn cùng anh ấy sao?", Dương Điềm hỏi.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, Hướng Vãn gật đầu.
"Vãn Vãn, thành thật đi nào, không phải là cậu đang yêu đương chứ?", Lý Mộc
Di cũng nhịn không được mà hỏi. Mặc dù Hạ Thanh không lên tiếng, nhưng
cũng tò mò nhìn cô.
"Sao ngay cả cậu cũng nói như thế, thật sự
không có mà!". Hướng Vãn cảm thấy thật may mắn khi cô đang đeo khẩu
trang, nếu không cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Cho dù là có quan hệ gì đi chăng nữa thì Hướng Vãn cũng đã có hẹn trước, nhóm Dương Điềm
cũng không tiện giữ cô lại, chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu. Sau khi dặn
dò cô tối nay trở về phải thành thật mới được khoan hồng, ba người cùng
nhau đi trước. Các cô ấy đi rồi, Tần Sâm tự nhiên lại đi sóng đôi với
Hướng Vãn. Thấy anh không hỏi các cô nói chuyện gì với nhau, độ ấm trên
mặt Hướng Vãn lúc này mới giảm xuống một chút. Nhưng khoảng thời gian
sau đó, cô lại nhịn không được mà thỉnh thoảng đưa mắt quan sát anh. Sau đó Hướng Vãn lập tức cho rằng, có lẽ là do anh quá nổi bật cho nên mọi
người mới có thể hiểu lầm.
Ngày hôm đó, Tần Sâm mới bữa tội, lý
do là cảm ơn chậu xương rồng của cô. Hướng Vãn ăn tối xong thì trở về
chung cư, lập tức nhận được tin nhắn thoại của Dương Điềm và mấy cô bạn
gửi đến. Cô chỉ có thể thành thành thật thật kể lại quá trình quen biết
Tần Sâm một lần. Nghe được trước đó cô còn gặp tai nạn xe cộ, mấy cô bạn lập tức sốt ruột: "Tai nạn xe cộ, chuyện lớn như thế mà cậu lại giấu
bọn mình!".
"Chẳng phải là mình không có bị thương sao, cho nên
mới không nói...", Hướng Vãn thấy các cô ấy tức giận, giọng nói mang
theo vài phần làm nũng.
Dương Điềm và hai cô bạn vì chuyện này
là công khai lên án Hướng Vãn một lúc, bảo cô phải cam đoan từ nay về
sau sẽ không lặp lại mới buông tha cô. Nói về Tần Sâm, Hướng Vãn không
đi sâu vào chuyện riêng tư của anh. Dương Điềm và hai cô bạn nghe nói
Tần Sâm đã cứu cô trong tai nạn giao thông, ấn tượng nhất thời đối với
anh cũng không tệ lắm.
"Nói như thế thì anh này cũng không tệ
lắm, cao ráo đẹp trai giàu có hàng thật giá thật, nhân phẩm tốt, cũng
rất xứng đôi với cậu", Lý Mộc Di nói.
Hướng Vãn cho rằng bản
thân cô đã giải thích rất rõ ràng rồi, nghe thấy lời này, không khỏi giơ tay vỗ trán: "Bọn mình thật sự chỉ là bạn bè thôi, sao các cậu cứ luôn
suy nghĩ theo chiều hướng kia vậy chứ!".
Dương Điềm nghe vậy thì bật cười: "Cũng đâu thể nào trách bọn mình được, ai bảo bao nhiêu năm
nay, bọn mình chỉ nhìn thấy cậu đi chơi với một người khác giới duy nhất chứ".
Ngoại hình của Hướng Vãn xinh đẹp, mặc dù sức khỏe không
tốt, nhưng ở trường học vẫn có rất nhiều người theo đuổi. Tuy nhiên đừng nói là bạn trai, ngay cả bạn thân khác giới cô cũng chưa từng có. Thật
sự là do nguyên nhân này, nên khi nhìn thấy Tần Sâm, suy nghĩ đầu tiên
của các cô ấy chính là: Hướng Vãn biết yêu rồi!
Hướng Vãn hừ nhẹ, nói: "Đó là bởi vì trước kia sức khỏe của mình không được tốt, đâu ra sức lực dư thừa cho những chuyện khác".
Cô cũng nói thật lòng. Dù ở bất kỳ giai đoạn nào, bạn bè của cô đều không
có nhiều. Không phải là do tính cách của cô không tốt, cũng không phải
là do cô không thể kết bạn, thật sự là tinh thần và sức khỏe của cô có
hạn.
Dương Điềm và mấy cô bạn lại trò chuyện thêm vài câu với
cô, để tránh cho cô thẹn quá hóa giận, cũng không tiếp tục mượn Tần Sâm
trêu ghẹo cô nữa, mà bắt đầu nói đến bánh mặc ngọc.
"Vãn Vãn,
bánh mặc ngọc nhà cậu lại nổi tiếng trên mạng nữa rồi. Có rất nhiều
người ngoài kia còn nói rằng họ đặc biệt mua vé để đến đây, mình cảm
thấy Cục du lịch thành phố H phải trao thưởng cho cậu mới được đó!".
Dương Điềm nói xong, Lý Mộc Di không hiểu: "Liên quan gì tới Cục du lịch?".
"Cậu thật ngốc mà! Người ta đặc biệt đến đây một chuyến, cũng đâu thể chỉ ăn có mấy cái bánh mặc ngọc rồi đi về, chắc chắn là sẽ sẵn dịp mà đi tham
quan danh lam thắng cảnh..."
Hướng Vãn tán gẫu với các cô ấy thật lâu, cho đến khi điện thoại bắt đầu nóng lên mới chịu cúp máy.
–Editor: Autumnnolove–
Ngày tiếp theo, Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh vừa mở cửa, bên ngoài đã có
một hàng dài đang chờ đợi. Mẹ Hướng nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa, vừa
vui vẻ vừa lo lắng. Vui vẻ vì công việc làm ăn của gia đình tốt như vậy, lo lắng vì nhiều người dễ xảy ra chuyện. Chẳng hạn như mới hai ngày
trước, có người vì xếp hạng mà ỏm tỏi cả lên. May mắn là bảo vệ quảng
trường đến tức thì, mới không lớn chuyện.
Lúc này thật ra còn
chưa đến giờ mở cửa, nhưng mỗi ngày Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh đều
mở cửa sớm hơn, hôm nay cũng không ngoại lệ. Mẹ Hướng bước ra mở cửa,
nói một câu như thường ngày: "Mua bánh mặc ngọc thì xếp hàng bên phải,
mua trà lá sen thì xếp hàng bên trái".
Pha trà lá sen rất nhanh, nếu chỉ mua trà lá sen thôi thì hoàn toàn không cần phải chờ đợi. Vì
vậy trong tiệm quyết định chia thành hai hàng, đỡ cho những khách hàng
tới uống trà lá sen phải xếp hàng lâu.
"Bà chủ, cửa hàng của dì
có thể mở cửa sớm hơn một chút được không? Hoặc là đóng cửa muộn hơn một chút, nếu không thì con hoàn toàn không thể nào đến đây mua vào mấy
ngày trong tuần được". Khách hàng đứng trước sau khi thanh toán xong bèn nói. Lời này vừa nói, lập tức nhận được rất nhiều sự tán thành của "phe đi làm" đang đứng ở phía sau.
Mẹ Hướng thì không thành vấn đề
rồi, dù sao hồi trước còn ở quê nhà, vì kiếm thêm chút tiền mà nhà họ đã mở cửa phục vụ cả ba bữa cơm trong ngày, cho nên cứ 6 giờ sáng là mở
cửa. Nhưng sau khi đến đây, con gái không muốn họ quá mệt mỏi, mới quyết định thời gian buôn bán từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Suy cho cùng,
đây cũng là tấm lòng của con gái, mẹ Hướng không thể tùy ý thay đổi, chỉ có thể nói:
"Không nhất thiết phải ăn bánh mặc ngọc mỗi ngày
mới có hiệu quả đâu, chỉ cần tích tụ đủ lượng thì hiệu quả cũng như nhau cả thôi".
Nghe đến đây, có một vài khách hàng đã thoải mái hơn. Họ cảm thấy trước đó không ăn vài ngày và không tốn tiền là đủ tốt rồi, nhưng có vài khách hàng lại nói: "Nhưng mà con muốn ăn đủ ngày nhanh
một chút, móc tóc nhanh một chút!".
Còn có vài khách hàng nhịn không được mà hỏi: "Cháu có thể ăn 18 phần cùng lúc không?".
Mẹ Hướng nghe được, vội vàng trả lời: "Cho dù là đồ tốt cũng không thể ăn như thế".
"Cái gì nhiều quá cũng không tốt", đạo lý này đa phần người ta vẫn biết.
Huống hồ gì trong tiệm còn hạn chế số lượng, muốn mua nhiều như thế cũng chẳng dễ dàng.
–Wattpad: Autumnnolove–
"Cửa hàng
nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" nằm ở cửa số một của Quảng trường Hoa Hưng. Gần
trưa, đội ngũ xếp hàng ở cửa đã xếp dài đến cửa số hai bên kia. Nhìn từ
xa, thật sự khiến cho người ta phải ngạc nhiên. Quảng trường Hoa Hưng là sản nghiệp thuộc tập đoàn Tần thị, tóm lại là Tần Sâm đã dặn dò cấp
dưới rồi, nếu đội ngũ xếp hàng bắt đầu dài thì bảo vệ của quảng trường
sẽ tự động tới đây giúp đỡ duy trì trật tự. Có bảo vệ quan sát bên cạnh, những người có suy nghĩ chen hàng cũng đành phải thành thành thật thật
xếp hàng ở phía sau. Mặc dù đội ngũ xếp hàng rất dài, nhưng cũng không
xảy ra sự cố gì. Mẹ Hướng từ trong tiệm nhìn thấy có bảo vệ giúp đỡ bên
ngoài, trong lòng rất cảm kích bọn họ, cố ý bảo nhân viên nữ đi ra ngoài tặng bọn họ mấy ly trà lá sen. Hai chú bảo vệ vốn dĩ nhận được căn dặn
của cấp trên nên mới đến đây hỗ trợ, sau khi nhận được trà lá sen thì
rất bất ngờ, nhưng ngay sau đó thái độ cũng càng nghiêm túc hơn.
"Cửa hàng này buôn bán cũng thật tốt". Anh bảo vệ dáng người cao ráo nói,
rồi cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó ánh mắt tức khắc sáng ngời, "Chẳng trách lại buôn bán tốt, trà này ngon như vậy, uống một miếng mà cả
người đều khoan khoái".
Chú bảo vệ uống liên tiếp mấy ngụm, quay đầu nhìn đồng nghiệp bên cạnh: "Sao chú lại không uống đi?".
"Chú mang về cho vợ tôi uống", một ly đồ uống mười mấy đồng, ông cũng không nỡ uống một mình.
Anh bảo vệ còn chưa kết hôn hâm mộ nhìn ông ấy một cái, nói: "Vậy chú mau
đổ trà vào bình giữ nhiệt trước đi, để trà lạnh lại hỏng mất một ly trà
ngon thế này".
"Ừ nhỉ! Chú sẽ đi nhanh về nha, cháu để ý một chút nha".
Hôm đó, đội ngũ xếp hàng ở "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" không hề gián
đoạn, hai người bảo vệ vẫn luôn túc trực không rời. Thời gian dự định
đóng cửa cửa hàng là 5 giờ, bởi vì khách hàng xếp hàng ở cửa quá nhiệt
tình. Đặc biệt còn có khách hàng huyên náo cho biết bản thân đã lái xe
từ địa phương lân cận mất nửa tiếng để đến đây, lại còn xếp hàng hơn một tiếng rồi, làm cho mẹ Hướng cũng không đành lòng để bọn họ đến một
chuyến vô ích. Bắt đầu từ hôm đó, thời gian đóng cửa của cửa hàng bất
giác kéo dài.
–Wattpad: Autumnnolove–
Hơn 6 giờ chiều,
trời đã bắt đầu tối, hai bên đường cũng đã lên đèn. Ven đường, một chiếc xe đang đợi đèn xanh, người phụ nữ ngồi ở ghế phụ nhìn thấy hàng dài
trước Quảng trường Hoa Hưng, hiếu kỳ nói: "Ở đây đang diễn ra sự kiện gì thế? Sao người ta lại xếp hàng dài như vậy?".
Người đàn ông lái xe nhìn thoáng qua quảng trường bên kia, lắc đầu và nói: "Không biết nữa!".
Người phụ nữ vô cùng tò mò, cầm di động lên và chụp mấy bức ảnh để đăng lên
wechat. "Wechat đa-zi-năng không hổ danh là wechat đa-zi-năng", chẳng
mấy chốc đã có người bình luận bên dưới và nói cho cô ấy biết chuyện là
như thế nào.
"Bạn bè của em bảo rằng ở đây có một cửa hàng mỹ thực dưỡng sinh vừa mới khai trương".
Người đàn ông lái xe nghe được cô ấy nói, cũng chẳng để ở trong lòng, chờ đèn đỏ chuyển thành đèn xanh thì dẫm chân ga và chạy thẳng về phía trước.
Nhưng mà ông ấy vừa mới vượt qua cột đèn giao thông, người phụ nữ bên
cạnh đột nhiên la lên: "Quay xe, nhanh quay xe lại!".
Người đàn
ông nghe vậy, nhíu mày: "Không lẽ em cũng định tới cửa hàng đó để xếp
hàng? Hôm nay là sinh nhật của Ninh Ninh, chúng ta đã đồng ý sẽ đón sinh nhật với con bé, không thể trở về trễ đâu đó".
Ninh Ninh là con
gái của hai người họ, nhưng trước giờ họ chỉ lo kiếm tiền, để con gái ở
lại bên cạnh ông bà, cho nên bây giờ con gái và họ không thân thiết chút nào. Hai vợ chồng đột nhiên tỉnh ngộ và muốn bù đắp cho cô bé, cho nên
bữa tiệc sinh nhật này vô cùng quan trọng.
"Còn cần anh nhắc
sao! Là con gái mới gửi tin nhắn cho em, hỏi em có thể mua cho con bé
một ly trà lá sen của cửa hàng này không. Đây là lần đầu tiên con bé chủ động yêu cầu em một chuyện đó". Giọng nói của người phụ nữ lộ ra vài
phần kích động, đồng thời cũng có một chút chua xót. Lý do cô ấy cảm
thấy chua xót là vì giọng điệu của con gái đầy ý tứ dò xét, rõ ràng là
rất muốn, rồi lại tỏ vẻ không được thì thôi.
Nghe nói là con gái muốn, người đàn ông không nói hai lời đã trực tiếp quay đầu xe lại,
nhanh chóng lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của Quảng trường Hoa Hưng.
"Em mới hỏi vài người bạn kỹ càng hơn rồi. Họ nói trong tiệm có trà lá sen
giảm béo rất hiệu quả, còn có bánh mặc ngọc có thể dưỡng tóc và mọc
tóc".
Nghe bà xã nói vậy, người đàn ông nói: "Ninh Ninh đâu có béo, uống trà giảm béo làm gì!".
Người phụ nữ không trả lời, mà nói: "Tóc của Ninh Ninh từ nhỏ đã rất thưa
thớt rồi, em đang nghĩ có nên mua cho con bé chút bánh mặc ngọc để bổ
dưỡng không đây. Các cô ấy nói ăn bánh mặc ngọc rất tốt cho chuyện mọc
tóc, nhưng mà giá cả hơi đắt".
"Bao nhiêu tiền?".
"188 đồng một phần".
"Cũng được, một tháng anh bớt đi vài gói thuốc là được".
Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến phía sau của dãy
hàng trước "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh". Hơn bảy giờ, cuối cùng
cũng tới lượt đôi vợ chồng này. Đáng tiếc, trùng hợp là mẹ Hướng lộ ra
vẻ mặt áy náy và đi ra:
"Xin lỗi! Nguyên liệu nấu ăn trong tiệm đã hết rồi, chỉ còn mười phần bánh mặc ngọc cuối cùng thôi".
Thực ra mẹ Hướng đã cho nhân viên cửa hàng đi ra và thông báo mấy lần, cho
biết nguyên liệu nấu ăn trong tiện đã dùng hết, các khách hàng đến sau
không cần xếp hàng nữa. Nhưng nhóm khách hàng nói chung là chưa từ bỏ ý
định, nên không chịu đi. Đến lúc này thì không đi cũng không được, những khách hàng xếp sau mười người còn yêu cầu ngày mai cửa hàng phải chuẩn
bị nhiều nguyên liệu nấu ăn một chút. Sau đó cũng không muốn trở về tay
không, mua một ly trà lá sen và vừa đi vừa uống.
Hai vợ chồng kia xếp hạng ở vị trí thứ mười hai, chờ đến khi khách hàng trong cửa hàng
đều đi hết, họ vẫn còn chưa đi. Sau khi mẹ Hướng nhìn thấy bọn họ, chủ
động hỏi: "Xin chào, cho hỏi có chuyện gì sao?".
"Xin chào bà
chủ! Chuyện là thế này, hôm nay là sinh nhật của con gái tôi, lần đầu
tiên con bé nói với tôi rằng nó muốn một thứ gì đó. Tôi thật sự không
muốn làm cho con bé thất vọng, tôi biết chuyện này là làm khó bà, nhưng
không biết có thể giúp đỡ chúng tôi được không? Xin hãy giúp tôi làm một phần bánh mặc ngọc và trà lá sen, tôi có thể trả thêm tiền". Mặc dù con gái không nói thẳng là muốn bánh mặc ngọc, nhưng người làm mẹ này trong khoảng thời gian gần đây cũng xem như đã hiểu con hơn một chút. Cô ấy
biết có lẽ không phải là con gái không muốn, mà là cảm thấy quá đắt nên
không dám yêu cầu.
Mẹ Hướng cũng có con gái, suy bụng ta ra bụng người, thật ra bà cũng có thể hiểu được tâm tình của cô ấy.
"Cô đợi chút, tôi vào trong hỏi chồng tôi thử xem". Mẹ Hướng nói xong, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ.
Ba Hướng nghe xong, không chút do dự nói: "Nói chung là sáng mai tôi cũng
phải đến chỗ của Tiểu Vãn để lấy nguyên liệu nấu ăn. Bây giờ tôi đi cũng thế thôi, bà bảo họ cứ vào tiệm mà chờ đi".
Nói xong, ba Hướng
nhanh chóng lái xe ra ngoài. "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" cách
chung cư Hướng Vãn không xa, không bao lâu ba Hướng đã đến cửa nhà cô.
"Ba, ba ăn cơm chưa?", Hướng Vãn mở cửa thì nhìn thấy ông, hỏi trong vô thức.
"Con ăn gì chưa?", ba Hướng không trả lời mà hỏi ngược lại. Sau khi Hướng Vãn gật đầu, ông mới nói ra mục đích ông đến đây.
Ba Hướng không trả lời, Hướng Vãn đoán rằng ba vẫn còn chưa ăn cơm. Hướng
Vãn vừa mới ăn tối xong không lâu, canh trong bếp vẫn còn nóng, vì vậy
nói: "Ba ngồi xuống uống chén canh lót dạ đi, con đi làm bánh mặc ngọc
cho, lát nữa ba trực tiếp đưa cho khách hàng là được".
"Chỉ có con gái của ba là chu đáo", ba Hướng đúng là hơi đói, nên cũng không từ chối.
Sau khi Hướng Vãn múc cho ông một chén canh, mới xoay người đi vào nhà bếp vô khuẩn.
Ba Hướng ngồi xuống bàn ăn, gọi điện thoại cho mẹ Hướng. Nói với bà rằng
thông báo cho khách hàng một tiếng, để người ta không cần nôn nóng, còn
không quên khoe khoang: "Con gái của tôi nấu canh ngon hết sảy con bà
bảy...".
"Kêu ông đi lấy đồ, ông thì hay rồi, còn ở chỗ con gái mà húp canh".
"Con gái của tôi hiểu chuyện, tôi có cách nào chứ!".
Trong lúc hai vợ chồng nói chuyện điện thoại, ở một ngôi nhà trong thành phố
nọ, một cô bé 15 - 16 tuổi đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt trống rỗng.
"Ninh Ninh, ăn cơm thôi cháu. Bà nội có làm món đùi gà rô-ti mà cháu thích ăn đây". Bà nội ở trong phòng bếp, đã quen với chuyện con trai và con dâu
thường xuyên không về. Ngoại trừ mấy năm mới sinh cháu gái ra, hai vợ
chồng này đã khi nào đón sinh nhật cùng con gái đâu. Thật ra bà đã không trông chờ gì ở con trai và con dâu từ lâu rồi, nhưng vẫn cảm thấy
thương cho đứa cháu gái của mình.