Claykerrstie sải bước đi ở trong lâu đài cổ yên tĩnh, áo choàng mềm mại
của hắn vẽ một đường vòng cung sắc nét phía sau, quản gia không dám bước tới trước mặt Claykerrstie, Claykerrstie cũng không cần ông dẫn đường.
Khi Claykerrstie nhìn thấy Đường Ẩn, vị thân vương huyết tộc này đang chơi cờ một mình.
Bàn cờ và quân cờ là từ bộ sưu tập của nền văn minh Tu'an đã tuyệt chủng,
không giống như những nhà sưu tập đặt bộ sưu tập của họ lên kệ và đối cử với chúng một cách cẩn thận, dù bộ sưu tập có giá trị đến đâu thì Đường Ẩn sẽ sử dụng nó một cách tự nhiên sau khi mang nó về nhà.
Cậu
hạ cờ rất nhanh giống như thật sự có một người khác đang cùng cậu đánh
cờ, Claykerrstie đã học qua trò chơi cờ này gọi là "Cờ tướng", hắn nhìn
thoáng qua, nhìn thấy tình hình chiến đấu khốc liệt giữa hai bên trắng
đen, chém giết từng bước, thứ này khiến Claykerrstie nhớ đến về nhiều
trận chiến trong dòng sông dài lịch sử, lần nào cũng máu chảy thành
sông, tiếng kêu than vang khắp trời đất.
Bàn tay mảnh khảnh
nghịch bàn cờ, Đường Ẩn đã đến thời khắc mấu chốt khi đánh cờ, cậu hoàn
toàn không quan tâm đến việc Kerr đã đến.
Kerr không lên tiếng
quấy rầy Đường Ẩn, hắn lẳng lặng ngồi ở đối diện Đường Ẩn, khi Đường Ẩn
chơi cờ rồi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ tái nhợt, Đường Ẩn nghiêm túc
nhìn trên bàn cờ, hắn cũng nghiêm túc nhìn Đường Ẩn.
Hai người
giống như hai bức tranh sơn dầu hoàn toàn khác nhau, một bức thì đẹp đến chói mắt làm cho người hoa mắt mê mẩn, một bức thì giống như chân dung
của một bậc quân vương uy nghiêm, nếu họa sĩ vẽ kém một chút sẽ bị vua
lôi ra chém đầu.
Quản gia ở một bên không dám thở mạng, trên đời
này dám trắng trợn bỏ qua tồn tại của rồng thời gian và vĩnh thần chỉ sợ thân vương của bọn là duy nhất.
Chờ Đường Ẩn rốt cuộc cũng kết
thúc trò chơi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vảy trên mặt của Kerr, nếu
Đường Ẩn nhớ không lầm, Kerr hiện tại đang trong thời kỳ tìm bạn đời nên sau khi biến thành hình người thì vảy rồng sẽ không kiểm soát xuất hiện trên khuôn mặt, nghe nói cự long trong thời kỳ tán tỉnh đều có vảy rồng đẹp và bảo vật để thu hút giống cái.
Cự long tìm bạn đời sẽ thay đổi hình tượng otaku (*), tích cực chủ động ra ngoài để tỏa ra sức hấp
dẫn của mình, Đường Ẩn gọi đây là hành vi ném tiền.
(*) 死宅: Tử
trạch là một thuật ngữ hiện đại dùng để chỉ một số người hay mọt sách và môt tả một người không còn hy vọng. Nghĩa gốc dùng để chỉ những người
nghiện hoạt hình, một thuật ngữ xúc phạm, đồng nghĩa với "otaku". Cũng
được sử dụng để mô tả một ngôi nhà cũ không có người ở hoặc bị ma ám.
Dù sao thì cái cách mà một con cự long kiếm tiền cho bạn là hấp dẫn nhất.
Một người đàn ông vốn đã có mặt mày uy nghiêm trên mặt lại có vảy còn vẻ
mặt nghiêm nghị tư thế ngồi đoan chính rất dễ dàng khiến người xem căng
thẳng theo.
"Cậu không tham dự cuộc hẹn vì con người đó sao?" Cự long trầm giọng hỏi.
Đường Ẩn dựa vào sô pha hơi nghiêng đầu, dù cho có một số người không đúng
đắn thì nhìn bề ngoài từ đầu tới chân vẫn không kềm được khí chất tao
nhã toát ra.
Lúc đầu cậu không lo lắng về việc Kerr giận dữ vì
việc này do Kerr đã sống hơn mấy vạn năm, đối với cậu luôn có lòng khoan dung của người lớn tuổi nhưng lúc này Kerrr có vẻ có hơi bất mãn cũng
không phải bất mãn khi cậu chơi cờ không để ý tới hắn, cũng không phải
bất mãn khi cho leo cây.
Kerr hầu như chưa bao giờ lộ ra vẻ không vui trước mặt Đường Ẩn nhưng bây giờ lông mày lại bắt đầu cau lại.
Đường Ẩn đứng dậy đi về phía Kerr, vào lúc đầu ngón tay sắp chạm vào Kerr, trên tay Đường Ẩn đột nhiên xuất hiện một bông hồng.
Kerr cũng không phản ứng với bông hồng đột ngột này.
"Anh biết không?" Đường Ẩn đưa hoa bông hồng cho Kerr, đôi mắt của cậu còn
đỏ hơn cả bông hồng, dường như có một loại yêu mến ngưng tự sâu đậm.
Kerr khẽ giật mình, hắn nghe thấy Đường Ẩn vui vẻ nói với hắn: "Máu của Lục Tước là mùi hoa hồng ngọt ngào."
Gắn bông hồng xinh đẹp này vào tai Kerr, bông hồng mỏng manh này không hợp
với Kerr tràn đầy uy nghi của vua, nhìn qua phấp phới như hoa mang theo
trong đó một tia buồn cười.
Trong khoảnh khắc tiếp theo bông hồng mỏng manh xinh đẹp nhanh chóng bị lão hóa, dường như thời gian bị một
đôi bàn tay vô hình điều chỉnh nhanh hơn khiến nó mất đi màu sắc trong
tích tắc, khô héo rồi tàn lụi chỉ còn lại thân mọc đầy gai, sau đó thân
cây kia cũng tan biến, biến mất trong dòng sông dài của thời gian và
không gian.
À rõ rồi.
Trông có vẻ tức giận hơn.
Dường như giận là do Lục Tước.
Lần này Đường Ẩn không còn dám trêu chọc đối phương nữa, hai tay nhanh
chóng dâng lên bảo thạch đỏ tươi như máu, người đàn ông im lặng một lúc, cắn rơi một miếng trong ánh mắt không nỡ của Đường Ẩn, thậm chí còn
không nhai nó kỹ! Đã ăn tươi nuốt sống! Phung phí của trời!