"Bài hát tiếp theo tôi sẽ hát dành cho một người." Yuanna dừng lại một lát: "Nó có tên là."
Một tiếng kèn u sầu và hùng hồn vang lên như tiếng thở dài từ thuở xa xưa,
Yuanna nhắm mắt lại ngâm xướng lên bài hát huyền bí đau thương, giai
điệu da diết và giọng hát thanh tao như gột rửa tâm hồn người nghe, nhắc nhở mọi người về những gì họ hối tiếc nhất trong đời.
Người đàn
ông tóc xám đứng trong đám đông, hắn nghĩ đến vô số tội lỗi mình đã làm
trong cả đời này, hết tội lỗi này đến tội lỗi khác nhưng không một tội
lỗi nào có thể khiến hắn cảm thấy hối hận dù là nhỏ nhất.
m nhạc có thể lay động trái tim con người, điều kiện tiên quyết là người nghe có một trái tim có thể bị lay động.
Hắn chưa bao giờ hối hận những gì mình đã làm trong đời.
Giai điệu được lặp đi lặp lại, ngoại trừ người đàn ông tóc xám ra thì người nghe đều đã bật khóc lúc nào không hay.
[a a a a a tuyến lệ của em không khống chế được, nước mắt cứ rơi mãi!]
[sốc quá, tác phẩm phong thần của Yunnna!!! Tôi cảm thấy như mình sắp được chứng kiến sự ra đời của ca thần...]
[Bài hát rất hay nhưng tôi nghe không nổi nữa, trái tim như thắt chặt lại
làm tôi nghĩ đến người mình yêu nhất, người ấy đã mất từ lâu rồi.]
Bài hát này chỉ mới hát phần đầu thôi đã khơi dậy được đồng cảm của vô số
người, ngày càng nhiều người đổ vào kênh phát sóng trực tiếp và trang
web phát sóng trực tiếp thậm chí bắt đầu bị quá tải.
Cảm xúc buồn bã lan tỏa ra khắp thủy quốc, nơi mà bài hát chạm đến là đại dương của
nỗi buồn, người đàn ông tóc xám lộ ra vẻ mặt say mê thưởng thụ trong đám đông buồn bã.
"Tìm được mày rồi, Brandt."
Ánh sao tràn ra khỏi đầu ngón tay của Kerr, mặc dù đôi mắt vàng dưới vành nón ẩn trong
bóng tối nhưng giống như vẫn nhìn xuống chúng sinh dưới màn đêm vĩnh
hằng, hắn mở rộng vòng tay, sức mạnh của thời không hiện lên xung quanh
hắn giống như vô số sao chổi rơi xuống, một phép thuật không gian mạnh
mẽ đáng sợ bao phủ Brandt, không chỉ ngăn chặn đường trốn thoát của
Brandt mà còn chặn can thiệp của những quần chúng không rõ chân tướng từ thế giới bên ngoài.
Vẻ mặt của Brandt cứng đờ, hắn muốn phá vỡ
kết giới không gian, ngay sau đó vô số dây leo bắn ra khỏi mặt nước,
sóng biển dâng trào, ánh đèn điện chập chờn, tàn khốc vô cùng.
Rồng ảo ảnh và chiến tranh đã từng bị giết một lần trong kiếp trước, lần này hợp tác giữa Kerr và Lục Tước càng thêm liền mạch, cùng nhau đánh cho
Brandt không có sức lực chống đỡ chút nào.
Dưới đòn tấn công lặp
đi lặp lại, Brandt buộc phải hiện nguyên hình, một người đàn ông với vảy xám che kín trên khuôn mặt, đôi mắt hẹp dài đẫm máu, xấu xa lại lạnh
lẽo.
Một dây leo tho tô lập tức xuyên qua bụng của hắn giống như
một lưỡi dao sắc bén, vô số rễ cây nhỏ bé xuyên vào trong những mạch máu để hút chất dinh dưỡng và được nuôi nấng bởi cơ thể rồng, bộ rễ xuyên
qua da và cắm sâu vào tường đá giống như đóng đinh cơ thể Brandt vào
tường đá.
Brandt phun ra một ngụm máu, đối mặt với lưỡi kiếm phán quyết mà Kerr chỉ vào mình và ánh điện trong tay Lục Tước, Brandt bình
tĩnh biến khuôn mặt của mình thành khuôn mặt của Đường Ẩn.
Máu rỉ ra theo vết thương rơi xuống như từng đóa hoa hồng nở rộ.
Tấn công của Kerr và Lục tước đều dừng lại.
Một trong những khả năng của rồng ảo ảnh và chiến tranh là hắn có thể trở
thành người quen thuộc nào trong ký ức của kẻ thù, dù biết đây chỉ là ảo ảnh nhưng vẫn khơi dậy tình cảm sâu đậm nhất của mình dành cho người
đó.
Đương nhiên loại quấy nhiễu này chỉ trong chốc lát, Kerr và
Lục Tước còn phải tiếp tục, khi nhìn thấy Brandt lộ ra nụ cười không hề
sợ hãi, hắn cười nói: "Bọn mày không thể giết tao được, tao trộm được
tình yêu của em ấy."
Thanh kiếm của thời không kéo dài đến lông mày của Brandt thì dừng lại, sức mạnh sấm sét sắp tràn ra cũng bị Lục Tước đè xuống.
"Anh nói gì cơ?" Đường Ẩn từ trong bóng tối bước ra, cậu không khỏi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Brandt với khuôn mặt giống hệt mình, cây roi dài được biến đổi bởi sức mạnh bóng tối được giữ trong lòng bàn tay của
cậu, Đường Ẩn vẫy tay quất cho Brandt một roi.
Brandt bị đóng
đinh vào tường đá dựng đứng, đầu trực tiếp bị roi quất qua một bên,
khuôn mặt biến ảo giả dạng dưới tác dụng của sức mạnh bóng tối của Đường Ẩn cũng bị đập tan thành từng mảnh, lộ ra bộ mặt thật của Brandt.
Một giọt máu trào ra từ khóe môi Brandt, mùi máu tanh từ rồng ảo ảnh và
chiến tranh rất hấp dẫn nhưng Đường Ẩn lại hiếm khi không thèm ăn, thậm
chí còn có cảm giác buồn nôn mơ hồ do sinh lý.
Đường Ẩn nhíu mày
nhìn Brandt, cậu cao ngạo như đứng trên mây nhìn xuống con kiến, tuy cảm xúc tuôn trào trong đôi mắt đẫm máu là căm ghét nhưng căm ghét đó không đến nỗi khiến cậu phải dùng tất cả sức lực của mình để căm hận Brandt.
"Bệ hạ, em không phát hiện em thiếu thứ gì sao?"
Đường Ẩn vẫn lạnh lùng nhìn Brandt như một tác phẩm nghệ thuật được tạc bằng
ngọc, lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào, lạnh đến mức Brandt bắt
đầu tự hỏi không biết liệu có phải bệ hạ có đôi mắt sáng ngời trước kia
của hắn hay không.
"Thật đáng buồn biết bao, bệ hạ của tôi, tình yêu chân thành nhất mà em từng có đang chảy trong tim em đó."
Tim huyết tộc sẽ không đập cũng sẽ không hô hấp, Đường Ẩn không có biểu hiện dao động nào, đẹp đẽ lại lạnh lùng.
Brandt si ngốc nhìn Đường Ẩn: "Anh luôn mong em có thể ban cho anh một tình
yêu, không cần quá nhiều, anh cũng không tham lam chỉ cần em cho anh một chút tình yêu là được."
"Thế nhưng là, em thà dành tình yêu này
cho lũ dân đen ti tiện lại vô dụng kia cũng không muốn ban cho anh một
chút, em chỉ thích con dân của em."
"Im ngay!" Kerr bước tới muốn khóa miệng Brandt nhưng sức mạnh bóng tối do Đường Ẩn thả ra đã ngăn Kerr lại.
"Để gã nói." Đường Ẩn nói.
Kerr vội vàng nói: "Gã điên rồi, em không cần phải nghe gã nói nhảm."
Brandt phá lên cười: "Khi nào thì Claykerrstie biết nói dối? Mày dám trả lại cho em ấy những ký ức đó không?"
Nói đến chữ ký ức, vẻ mặt luôn bình tĩnh tự chủ của Kerr rốt cuộc không kìm được nữa, đôi mắt vàng lộ ra sát khí nồng đậm, vốn dĩ hắn để Đường Ẩn
xử lý Brandt nhưng bây giờ sức mạnh của thời gian đã bao phủ Brandt ngay lập tức những dây leo đang chói trặt Brandt già đi nhanh chóng vào lúc
này.
"Máu của rồng thời không và vĩnh hằng là chìa khóa dẫn đến
cung điện ký ức, anh đã lấy đi ký ức lúc làm người của tôi nên vẫn luôn
không cho tôi uống máu, đúng không?" Đường Ẩn liên kết vô số chuyện cùng một lúc, cậu nói ra vấn đề mà Kerr vẫn luôn giữ bí mật.
Môi của Kerr mấy máy nhưng hắn không biết phải nói gì.
"Bây giờ tôi đã biết, cho dù hôm na anh ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ cố hết sức lấy máu của anh, thả gã ra." Đối mặt với Kerr vẫn không chịu nhượng bộ, Đường Ẩn quay đầu lại nhìn Lục Tước.
Ánh mắt Lục Tước vô cùng phức tạp, trong đôi mắt xanh hiện lên vẻ vẻ lo lắng.
"Tôi cần anh, Lục Tước." Đường Ẩn nói bằng giọng điệu dịu dàng như vậy.
Vừa dứt lời, những dây leo liên tục không dứt quấn lấy Brandt ngay lập tức, chúng khô héo và tàn lụi nhanh chóng rồi lại nhanh chóng tái sinh vì
Brandt chặn đòn tấn công của phép thuật thời gian.
Kerr bất lực
ngăn lại tất cả chuyện này, Đường Ẩn đi tới trước mặt Brandt, đối phương càng thêm kích động vì Đường Ẩn đến gần, con người máu không ngừng co
rút lại, hưng phấn đến mức hơi thở không ổn định: "Bệ hạ, em làm sao có
thể quên?"
Tôi quên cái gì chứ?
Cho tới nay, Đường Ẩn đều cảm thấy mình dường như đã mất đi thứ gì đó.
Brandt gắt gao nhìn Đường Ẩn, gằn từng chữ: "Anh đã phá hỏng Đồ An của em."
Khi từ Đồ An xuất hiện từ miệng của Brandt, Đường Ẩn không hề ngạc nhiên, ngược lại còn có cảm giác "Quả nhiên".
Trong mắt Brandt hiện ra sự ngọt ngào đến bệnh hoạn: "Bệ hạ vì em đã từ chối
ban tình yêu cho anh, vậy thì trút mọi hận thù lên người anh đi."
Hắn muốn kể hết tội lỗi đã gây ra, hắn muốn nhìn thấy lại đôi mắt đẹp đầy
căm hận của Đường Ẩn trước khi chết, nếu phải chết thì chết trong tay
tồn tại xinh đẹp như vậy cũng là cái kết cục mà hắn mong đợi.
Nhưng ngoài dự liệu của Brandt, ánh mắt Đường Ẩn rất bình tĩnh, cậu đưa tay
ra, ngón tay tái nhợt gần như trong suốt nhẹ nhàng nâng cằm của Brandt
lên, động tác của Đường Ẩn rất dịu dàng không giống như đối xử với kẻ
thù từng hủy hoại quốc gia của mình mà giống như đối xử với người yêu.
"Tôi nhớ hết mọi thứ rồi." Đường Ẩn thì thầm.
Thật ra cậu cũng không nhớ ra.
Kerr đã lấy đi ký ức đau buồn đó rất sạch sẽ.
Nhưng khi còn là một con người, cậu đúng là hận con rồng này đến tận xương
nên dù không nhớ gì nhưng căm ghét đôi mắt đỏ vẫn hằn sâu trong xương.
Đường Ẩn yên lặng nhìn đôi mắt đỏ này, cậu nhìn thấy chính trong đôi mắt đỏ
này cùng một màu đỏ như máu giống như quỷ dữ đến từ địa ngục.
Rồng ảo ảnh và chiến tranh có thể có ký ức sâu sắc về cậu khi cậu còn là một con người nên mới có thể nhìn cậu với ánh mắt si mê đến làm cho người
ghê tởm như vậy, thật ra không cần thiết, cậu đã mất hết cảm xúc của con người từ lâu, thứ mà cậu có được chỉ là cái túi da đẹp và một đống thối rữa bên trong.
Đường Ẩn nhẹ nhàng chạm vào mi mắt của Brandt,
cậu nhìn đối phương bằng ánh mắt rất tập trung như đang nói lời thật
lòng nào đó, ở bên tai hắn nói: "Em nhớ hết rồi, anh tại sao lại làm
thế?"
Giọng điệu của cậu rất nhẹ như tiếng gió thở dài: "Em rõ ràng thích anh."
Thời gian dường như đứng yên.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng ngoại trừ Đường Ẩn.
Brandt không thể tin mở to hai mắt: "... Không, không thể nào, không thể nào."
Đúng vậy, không thể nào. Nhưng nó có quan trọng đâu? Chỉ cần Brandt có chút
tin tưởng vào lời nói dối này, gã sẽ rơi xuống vực sâu của diệt vong.
Đường Ẩn đang đứng ngay lối vào của vực sâu này, nhìn chăm chú Brandt với đôi mắt đỏ đầy thâm tình ấy, dịu dàng đến tàn nhẫn, tình yêu dường như đã
vượt qua con sông dài của thời gian và không gian và cô đọng lại vào lúc này, cái gọi là chớp mắt đã vạn năm chỉ là như thế này.
"Lúc đầu anh có thể có tất cả tình yêu của em."
"Là do anh tự tay phá hủy hết thảy."
"Anh tự hủy nó."
Tại sao kẻ vô tình nhất trên đời lại có đôi mắt đa tình nhất?
"Không, không... đây không phải là thật..." Brandt choáng váng, đây không thể
là sự thật, bệ hạ làm sao có thể yêu hắn, bệ hạ của hắn, bệ hạ mà hắn
muốn bảo vệ, chính hắn đã tự tay phá hủy bệ hạ của hắn: "Đây không phải
là thật! Đây không phải là thật!!! A a a a a a a a ——!!!!!!"
Những lớp vảy rồng phủ kín mặt Brandt, khóe môi của hắn nứt ra, gào thét đến
tan nát cõi lòng, nỗi đau khổ này quá mức tuyệt vọng, thậm chí người xem bên ngoài không gian đều cảm nhận được một loại đau khổ không thể giải
thích được.
Bên ngoài Yuanna đã hát đến đoạn cao trào của bài
hát, nhân ngư ngửa cổ kêu gào một tiếng khóc than tuyệt vọng, nước mắt
chảy ra hóa thành từng viên trân châu, thương tiếc cho người yêu mà hắn
đã bỏ lỡ mãi mãi.
Lần đầu tiên Brandt trong phép thuật không gian cảm thấy tuyệt vọng và hối hận vì mất đi: "Bệ hạ! Bệ hạ anh sai rồi!
Anh sai rồi!!!"
Đường Ẩn xoay người, thản nhiên nói với Lục Tước: "Giết gã."