Đường Ẩn nhớ lại cách ăn mặc của mình vào ngày bị phong ấn, nhớ lại tất
cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó trong bóng tối dài và cô đơn đó, cậu
cố gắng tìm hung thủ đã phong ấn cậu rốt cuộc là ai nhưng dù có nghĩ gì
đi nữa, cậu cũng không thể nghĩ ra dáng người hay giọng nói của người
đó, cậu chỉ cảm thấy rất quen thuộc, đó hẳn là một trong ba người Kerr,
Yuanna và Lục Tước.
Lúc này Đường Ẩn nhìn thấy cậu mặc lễ phục
được quản gia ôm trong lòng, huyết tộc vô cùng xúc động không kiềm chế
được nhe nanh, vẻ mặt của Lan Y rất xấu xí, là dáng vẻ mà Đường Ẩn ghét
nhất của huyết tộc.
Ngoại trừ huyết tộc trong vòng ba thế hệ,
huyết tộc bình thường sẽ không rơi nước mắt, miệng Lan Y mở to, âm thầm
gầm thét nhưng ông không thể rơi một giọt nước nào điều này khiến ông ta trông rất buồn cười.
Nói thật, Đường Ẩn không ngờ Lan Y lại đau
khổ như thế khi cậu bất ngờ xảy ra chuyện, cậu cho rằng mối quan hệ của
cậu và Lan Y cũng không sâu đậm lắm, tại sao huyết tộc lại có tình cảm
mãnh liệt như vậy?
Có vẻ như hình ảnh kỳ lạ này chỉ là một ảo
tưởng vô nghĩa vô trách nhiệm, phỏng theo trí của cậu và chỉ một mình
cậu có thể nhìn thấy.
Đường Ẩn thấy có nhiều ngọc trai lăn lộn
xung quanh Lan Y, Đường Ẩn nhớ tới trong phòng cậu không hề có ngọc
trai, cậu nhìn theo hướng ngọc trai thì thấy Yuanna đang khóc.
Nhân ngư kiêu hãnh đến không ai bì nổi một đời đó đặt ốc biển bằng vàng ở
bên tai, nước mắt từ trong đôi mắt bạc rơi xuống, giọt nước mắt thật sự
rơi xuống như một chuỗi ngọc bị vỡ, lốp bốp rơi xuống không dứt.
Không hổ danh là hoàng tử tộc nhân ngư, chất lượng của những viên ngọc trai
khóc ra tốt hơn bất kỳ viên ngọc trai nào mà Đường Ẩn từng thấy, chúng
vừa to vừa tròn lại sáng, vài viên ngọc trai lăn vào góc phòng khiến
Đường Ẩn nhìn có hơi xót xa.
Nếu lúc đó lỡ không gom dọn được thì mấy viên ngọc trai đẹp như vậy sẽ bị hủy hoại mất.
Nhưng tại sao Yuanna lại khóc? Chẳng lẽ chính giọng nói của Permilia trong ốc biển bằng vàng làm khóc? Vậy có vẻ như gu âm nhạc của Permilia cũng
không tệ lắm.
Đường Ẩn nhìn lướt qua căn phòng, phát hiện ra một vấn đề nghiêm túc ——
Lục Tước và Kerr đâu?
Bên ngoài cửa sổ của lâu đài cổ, một đôi cánh rồng lướt qua, đôi cánh màu
đen nặng nề giống như bầu trời đầy sao sáng, khi vỗ về có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng chói lọi, không khác gì đôi cánh rồng mà Đường Ẩn lần đầu tiên nhìn thấy Kerr trong trí nhớ.
Thần rồng của rồng thời không và vĩnh hằng là thân rồng bí ẩn, tao nhã, mạnh mẽ và đẹp nhất mà Đường
Ẩn từng thấy, cự long dường như đang chiến đấu với người ở phía xa, các
cửa sổ của lâu đài rất nhỏ chỉ có thể nhìn thấy đôi cánh của con rồng
đang vỗ liên tục.
Đường Ẩn quan sát một lúc trong cửa sổ nhỏ cố
định, đoán rằng Kerr hẳn là áp đặt một phép thuật trì trệ thời gian lên
đối thủ, phép thuật này có giới hạn thời gian và chỉ có thể đình chỉ đối thủ trong mười giây và chỉ có thể sử dụng một lần mỗi ngày.
Sau
khi sử dụng phép thuật này, Kerr lao về phía lâu đài với tốc độ gần như
cực nhanh, từ cửa sổ nhìn vào có thể thấy một nửa đôi cánh đã biến thành những vảy nhỏ được sắp xếp gọn gàng trên cơ thể cự long, ngay sau đó,
một con rồng mắt vàng khổng lồ chiếm cả toàn bộ cửa sổ!
Con mắt
này nhìn lớn hơn đầu của Lan Y, so ra cực kỳ đáng sợ, con ngươi vàng
nóng chảy không ngừng xoay chuyển, sau đó nhanh chóng khóa chặt mục
tiêu.
Một cái lỗ khổng lồ xuất hiện trên bức tường tuyệt đẹp ngay lập tức và những vết nứt nhanh chóng xuất hiện xung quanh lỗ, chỉ nhìn
thấy một móng rồng to lớn vắt vẻo trong phòng, chiếm nửa căn nhà.
Lan Y ôm chặt Đường Ẩn muốn chạy trốn nhưng dưới tác động của long uy mạnh
mẽ và "Phốc" ông biến thành một con dơi yếu ớt bị long uy đập mạnh vào
tường.
Bụi không ngừng rơi xuống trong phòng, huyết tộc đang ngủ
yên nằm trên mặt đất bụi bặm giống như một viên hồng ngọc quý giá bị
dính đầy bụi.
Móng rồng rõ ràng thả nhẹ sức lực khi chạm tới
Đường Ẩn, có thể nói hắn cẩn thận ôm thắt lưng Đường Ẩn bằng hai đầu
móng tay nhọn rồi khẽ nâng lên, mỗi động tác đều được xử lý cẩn thận
theo kiểu sách giáo khoa.
Ngài thân vương huyết tộc đang ngủ say
giống như một con búp bê tinh xảo, vòng eo mảnh khảnh được nâng lên,
những bộ phận còn lại trên cơ thể cũng tự nhiên rủ xuống, mái tóc đen
dày buông xuống như nước chảy, tứ chi mảnh khảnh rũ xuống yếu ớt, bởi vì độ dày của thắt lưng và móng vuốt rồng, bởi vì tương phản giữa phần eo
và kích thước của móng vuốt rồng quá rõ ràng, tạo cho người xem một tác
động thị giác mạnh mẽ.
Đường Ẩn là người xem cảnh tượng kỳ lạ
này, nhìn thấy chính mình trong giữa ảo cảnh bị nhấc lên như vậy, tự
dưng cảm thấy eo mình đặc biệt nhứt.
Sớm muộn gì cậu cũng nhận ra đây không phải ảo giác, trong ảo ảnh bị vuốt rồng nâng lên trên thực tế lại bị dây leo quanh eo trói chặt.
Vòng eo của cậu vốn đã thon
thả đối với đàn ông nhưng dù sao cũng thể so với phụ nữ nhưng dây leo
quấn quanh người cậu lại không có nhận thức như vậy, ôm chặt cậu như mặc áo nịt ngực cho một nữ quý tộc châu u thời trung cổ.
Chết tiệt...
Đường Ẩn hoàn toàn không muốn một trải nghiệm đắm chìm như vậy chút nào, bụng dưới hơi phồng lên vì uống quá nhiều nước dây leo và những dây leo ngu
ngốc kia hoàn toàn sẽ không nhập gia tùy tục mà vẫn cố chấp cố gắng siết chặt vòng eo vốn có của cậu.
Ngay cả khi biết mẫu thụ tinh linh
đang tặng quà cho mình nhưng Đường Ẩn vẫn tức giận đến mức muốn cắt bỏ
những dây leo này, đặc biệt là cây không ngừng ép nước vào miệng cậu.
Đường Ẩn ngậm chặt hàm răng, không chịu uống sinh mệnh mới ra đời.
Tuy cội nguồn sinh mệnh tốt nhưng nếu uống quá nhiều thì cơ thể có thể không chịu nổi.
Khi Đường Ẩn bị phân tâm bởi dây leo trong thực tế thì kịch bản trong ảo
cảnh có một chút thay đổi, Yuanna đã biến ra đuôi cá quất vào vuốt rồng, dù có một khoảng cách sức mạnh nhất định giữa nhân ngư và rồng thời
không và vĩnh hằng nhưng trong cuộc so đấu giữa một nhân ngư và một móng rồng thì nhân ngư vẫn chiếm thế thượng phong, thêm vào đó khi Kerr chạm vào Đường Ẩn đã thả nhẹ sức lực của mình để không làm Đường Ẩn bị
thương, cự long đã chọn cách thu hồi móng vuốt của mình.
Thân
vương huyết tộc đang ngủ say được Yuanna ôm vào lòng, nhân ngư tiếp tục
phát ra sóng âm tấn công nhưng ảo ảnh này không thể truyền ra âm thanh
giống như một bộ phim câm đang chiếu, Đường Ẩn xem mà không có chút ảnh
hưởng nào, cậu đang suy nghĩ ảo ảnh này có ý nghĩa gì.
Cậu nhìn
thấy sau khi uống xong cội nguồn sinh mệnh của mẫu thụ tinh linh ban
tặng, chẳng lẽ đây cũng là món quà của mẫu thụ sao? Mẫu thụ đang muốn
nói với cậu điều gì qua ảo cảnh này?
Đúng rồi, còn Lục Tước trong ảo cảnh này thì sao?
Ngay khi Đường Ẩn đang suy nghĩ vấn đề này thì vô số dây leo đột nhiên phun
ra từ các khe nứt trong phòng, ngay lập tức trói chặt tay chân của thân
vương huyết tộc, khi dây leo quấn quanh Đường Ẩn chỉ lộ ra lông mềm nhỏ
bé bên ngoài, tuy so với da của thân vương huyết tộc quá thô ráp nhưng
đối với những dây leo này, đó đã là mặt mềm nhất của chúng rồi.
Khi đối mặt với Yuanna những dây leo đó giương nanh múa vuốt và sinh ra
những chiếc gai nhọn như những mũi kim lạnh lẽo, những sợi dây leo rậm
rạp kìm hãm Yuanna như một con trăn khổng lồ, những chiếc gai cắm sâu
vào cơ thể Yuanna, nhân ngư máu thịt be bét ngay khi vừa đối mặt với
chúng, những chiếc vảy xinh đẹp vương vãi khắp nơi, dòng máu xanh quý
giá kia chảy trên mặt đất bụi bặm.
Điều đáng sợ hơn nữa là những
chiếc gai còn sót lại trong cơ thể nhân ngư giống như hạt giống, dùng
máu thịt của cơ thể này làm đất, máu rút điên cuồng rồi nảy mầm và nở
hoa, những bông hoa đỏ tươi nở rộ trên cơ thể thủng trăm ngàn lỗ, che đi vẻ thê thảm của những vết bầm tím khắp người.
Yuanna ngã đau đớn trên mặt đất, đôi tay có màng nắm chặt lấy góc quần áo của Đường Ẩn.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người mang đôi cánh cơ khí nhảy ra từ bệ cửa
sổ, hắn quay lưng về phía ánh sáng, mái tóc màu vàng của hắn dính chất
lỏng màu vàng kim, những chất lỏng đó như bụi vàng rơi xuống trên người
hắn.
Đường Ẩn nhìn thấy đôi cánh cơ khí màu trắng và hoàn mỹ cũng được bao phủ bởi một vùng rộng lớn bằng chất lỏng màu vàng, khi đôi
cánh cơ khí gấp lại và buông xuống, máu vàng vương vãi khắp mặt đất.
Là máu Kerr à?
Có vẻ như vừa rồi Lục Tước đã đánh nhau với Kerr bên ngoài lâu đài cổ,
chẳng qua Đường Ẩn chỉ đang xem cuộc đối đầu nghiêng về một bên giữa
Yuanna và dây leo, cũng không chú ý tới chuyện xảy ra bên ngoài cửa sổ.
Đường Ẩn phát hiện trình độ kể chuyện của ảo cảnh này không tệ, kiếp trước đã có người suy đoán rốt cuộc Lục Tước đã kích phát sức mạnh gì từ khu cấm của tinh linh, có người đoán là sức mạnh dây leo nhưng tất cả những suy đoán về sức mạnh dây leo mà Đường Ẩn nhìn thấy đều không mạnh như trong ảo cảnh này.
Trong ảo cảnh này sức mạnh của dây leo mà Lục Tước
thể hiện ra đã mạnh đến mức độ khó mà tin nổi rồi, dường như những bông
hoa nở ra cũng mang theo độc tố ăn mòn, nếu như dưới trường hợp không
biết chút nào trúng chiêu thì chỉ có thể dẫn đến kết quả như Yuanna.
Tất cả dây leo đều tự động nhường đường cho Lục Tước, Lục Tước mang đôi ủng bằng da màu bạc, bước từng bước về phía huyết tộc được bao quanh bởi
dây, phần trên của chiếc giày phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo, khi đi
ngang qua Yuanna, người đàn ông không hề né tránh một chút nào, hắn giơ
chân giẫm lên tay Yuanna, máu xanh rỉ ra từ đế giày và móng tay của
Yuanna bị đè bẹp xuống đất.
Yuanna trơ mắt nhìn góc quần áo của
Đường Ẩn rời khỏi tay mình giống như một chiếc đồng hồ cát không ngừng
trôi qua làm sao cũng không thể nào cầm được, những giọt nước mắt tuyệt
vọng và hối hận trào ra từ đôi mắt bạc ấy.
Lục Tước tiếp tục đi
về phía trước không hề dừng lại, đôi mắt xanh như băng không để lộ bất
kỳ cảm xúc nào, dường như không có gì có thể quấy rầy hắn.
Hắn đi tới trước mặt huyết tộc bị dây leo quấn chặt, Đường Ẩn bị dây leo chằng chịt trói chặt giống như một con bướm yếu ớt sa vào lưới, khuôn mặt
tinh xảo tái nhợt là không che lại duy nhất, lông mày thì dịu dàng và
cánh môi nhạt giống như chỉ là đang làm một giấc mộng đẹp.
Có một câu chuyện cổ tích lưu truyền trong nền văn minh nhân loại, người ta
đồn rằng nàng công chúa bị trúng ma chú ngủ say, ngủ trong lâu đài đầy
gai nhọn, chỉ có nụ hôn chân thành của chàng hoàng tử mới có thể đánh
thức nàng dậy.
Lục Tước cụp mắt xuống, run rẩy đặt một nụ hôn thành kính lên giữa trán Đường Ẩn.
Công chúa cũng không hề tình dậy.
Cậu chìm vào giấc ngủ dài của cái chết.
Đường Ẩn thẫn thờ nhìn ảo cảnh này, khi Lục Tước hôn trán cậu, cảm xúc dồn
nén trong lòng đột nhiên sôi trào lên, nỗi đau đớn to lớn giống như vô
số dây leo quấn chặt lấy trái tim, sau đó dây leo mọc gai nhọn đâm vào
đỉnh trái tim của cậu, lúc này Đường Ẩn dường như cộng hưởng với Lục Dục trong ảo cảnh.
Cảm xúc quá chân thực khiến Đường Ẩn có chút khó tin hình ảnh trước mắt chỉ là ảo cảnh.
Nhưng nếu không phải ảo cảnh thì diễn biến như vậy cũng quá khác thường, Lục Tước làm sao có thể hôn cậu được?
Khi Đường Ẩn sửng sốt thì dây leo xanh thẫm trong hiện thực đã từ bỏ ý định đút Đường Ẩn từ đường miệng, ngược lại men theo cột sống xuống phía
dưới muốn từ nơi khác đút ăn, Đường Ẩn cảm thấy toàn thân tê dại, suy
nghĩ nhanh chóng rút ra khỏi ảo cảnh, cố gắng thoát khỏi những trói buộc của những dây leo khác để ngăn chặn dây leo cả gan làm loạn như cửu vĩ
——
Chờ chút.
Trong nháy mắt Đường Ẩn đột nhiên phát hiện
mặc dù dây leo xanh thẫm này có màu sắc khác với những dây leo khác của
mẫu thụ tinh linh nhưng nó hoàn toàn giống với sức mạnh dây leo mà Lục
Tước bày ra trong ảo cảnh.