Đường Ẩn nhìn thoáng qua Lục Tước đang ngồi bên cạnh cậu, trả lời: "Đang."
Kerr im lặng một hồi: "Cậu có thể nói chuyện riêng với tôi không?"
Đường Ẩn thực hiện thuật cách âm: "Được rồi, anh nói đi."
"Ngươi trùng sinh rồi?" Kerr đột nhiên nói.
"Cậu trùng sinh rồi?" Kerr đột nhiên nói.
Suy nghĩ của Đường Ẩn đột nhiên dừng lại một lát, rồng thời gian và vĩnh
hằng có năng lực đặc biệt nào có thể phát hiện cậu trùng sinh rồi? Mặc
kệ có hay không thì đừng thừa nhận trước, có lẽ Kerr chỉ đang đánh lạc
hướng.
"Anh có ý gì?" Đường Ẩn nói.
"Quỹ đạo phát triển ở kiếp này xuất hiện rất nhiều sai lệch so với ký ức của tôi, trong ký ức của tôi, bây giờ Lục Tước đã trở về hành tinh Lam Hải, dẫn đầu đội quân nổi dậy chiến đấu chống lại đế quốc, cậu sẽ đến xem buổi hòa nhạc của
Yuanna ở thủy quốc, tiếp tục rầm rộ sôi nổi theo đuổi Yuanna mà không
phải đi trong ngày đưa Lục Tước đến những khu cấm của các tộc khác
nhau."
Kerr chậm rãi nói: "Chỉ có hai lý do để giải thích cho sự khác biệt lớn như vậy, một là cậu trùng sinh, hai là Lục Tước trùng
sinh rồi."
"Tôi không muốn nghe đến kết quả xấu nhất, tôi hy vọng cậu là nguyên nhân cho thay đổi này."
Lượng thông tin trong lời nói của Kerr chấn động quá lớn, Đường Ẩn nhíu mày
hỏi: "Anh trùng sinh rồi? Tại sao nói Lục Tước trùng sinh là kết quả xấu nhất?"
"Tôi có lẽ trùng sinh rồi." Kerr không có giải thích quá nhiều về chủ đề trước, hắn nghiêm túc nói: "Đường Ẩn, tôi biết cậu cũng không tin tưởng tôi nhưng tôi sẽ không hại cậu, Lục Tước là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm, đừng đến gần anh ta, tôi không muốn mất cậu lại một
lần nữa."
Đường Ẩn nhìn thoáng qua Lục Tước cực kỳ nguy hiểm
trong miệng Kerr, đối phương vô tội mở to đôi mắt xanh nước biển, một
đôi tai lông hồ ly dựng đứng lên dường như muốn nghe cuộc nói chuyện
giữa cậu và Kerr.
Sau khi có sức mạnh cửu vĩ, dù mặt Lục Tước không hề có cảm xúc nhưng khí chất cả người đều đáng yêu hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ người đã phong ấn cậu ở kiếp trước thật ra là Lục Tước?
Nhưng bây giờ muốn rời xa cũng không rời xa không được nữa mà cũng không
thành vấn đề, cậu đã ký huyết khế với Lục Tước, Lục Tước hoàn toàn không thể làm cậu bị thương được.
"Còn chuyện huyết khế, trước đây
tôi đã nói tôi muốn trở thành người huyết khế của cậu, cậu đã suy nghĩ
kỹ chưa?" Kerr nghiêm túc hỏi.
Đường Ẩn: "..."
Không chỉ nghĩ kỹ mà còn ký kết huyết khế với Lục Tước.
"Chờ cậu đã suy nghĩ kỹ thì tới tìm tôi, tôi hi vọng cậu có thể lựa chọn
chính xác." Lời nói của Kerr thấm thía như một người cha già, cố gắng
thuyết phục bảo bối chưa có nhiều kinh nghiệm sống đừng để bị kẻ xấu bên ngoài lừa gạt.
Đường Ẩn có một loại mách bảo nếu Kerr biết sự
thật, đối phương nhất định sẽ rất tức giận, vả lại bây giờ Lục Tước còn
chưa trưởng thành, hung thủ có phải Kerr hay không còn chưa chắc chắn,
cậu chọn cách chuyển chủ đề để dời chú ý của Kerr: "Mẫu thụ tinh linh
xảy ra chuyện, tinh linh vương muốn tìm anh giúp đỡ."
"Mẫu thụ tinh linh đã xảy ra chuyện?" Vẻ mặt Kerr nghiêm túc: "Tôi biết, tôi sẽ tới tộc tinh linh một chuyến."
Đường Ẩn kết thúc liên lạc với Kerr, cậu giải trừ thuật cách âm, vào lúc này
Lục Tước yếu ớt lên tiếng: "Tính chiếm hữu của loài rồng thật đáng sợ,
nghe nói sinh vật này sẽ cưỡng ép cướp đoạt những giống cái mà nó thích
trong hang ổ của nó, giam cầm tự do của bạn đời để không cho những sinh
vật khác nhìn thấy dung mạo của bạn đời, Claykerrstie và ngài vẫn chỉ là quan hệ bạn bè mà ngay cả cuộc trò chuyện giữa các ngài cũng không chịu để cho người ngoài nghe."
Đường Ẩn: "?"
Đường Ẩn: "Anh nghĩ nhiều quá, Kerr là rồng của thời đại văn minh mới, anh ấy không thể làm chuyện phạm pháp này."
Rồng của thời đại văn minh mới? Không thể làm chuyện phạm pháp? Vậy mà hắn
còn nhớ kỹ lần đầu rồng già kìa gặp hắn đã ra oai phủ đầu với hắn?
Đôi mắt xanh thẳm của Lục Tước thoáng hiện lên một tia lạnh lùng nhưng khi
nhìn Đường Ẩn, hắn lại nhanh chóng chuyển sang bộ dáng chính trực không
chút nào âm u: "Ngài có mệt hay không để tôi xoa vai cho ngài đi."
"Không được, bây giờ chúng ta sẽ đến tộc tinh linh."
Đường Ẩn rời khỏi phòng, ngồi trên phi thuyền đến hành tinh tinh linh với Lục Tước.
Hành tinh thú nhân cách khá gần với hành tinh tinh linh và chỉ mất một ngày rưỡi để bay tới.
Đường Ẩn không làm gì trên phi thuyền, ngài thân vương mở tin tức hot trên
mạng, đa số đều là người nổi tiếng mà cậu không biết cũng không đẹp bằng Yuanna, có thể thấy có một lý do khiến Yuanna còn thể nổi dù kỹ thuật
hát nát bét.
Lục Tước quan sát Đường Ẩn một hồi, sau đó lên tiếng hỏi: "Bình thường ngài thích làm gì?"
"Hút máu." Đường Ẩn nói ngắn gọn, rõ ràng không chút do dự.
"Ngoài việc đó ra còn việc nào không?"
"Chuẩn bị cho việc hút máu, chẳng hạn như ném tiền cho Yuanna và xem các đồ
triển lãm với Kerr." Còn có đi theo phía sau anh, làm vệ sĩ miễn phí cho anh.
Nhìn lại quãng đời một đời của mình, có lẽ đó là một cuộc sống tẻ nhạt và không thú vị như vậy.
Một câu nói ngắn gọn này xuất hiện hai cái tên mà Lục Tước ghét bỏ, cũng
may trong khoảng thời gian này hắn đã được Đường Ẩn rèn luyện tâm lý
chịu đựng mạnh mẽ mới có thể mặt không đổi sắc nói: "Ngoài những việc
này ra? Ngài thường không có sở thích nào khác ngoài việc hút máu?"
"Có đó. Nghe hát một chút, chỉ là âm nhạc bây giờ càng ngày càng tệ, năm
nào cũng chỉ có thể nghe những bài hát cũ, nghe quá nhiều bài cũ sẽ phát chán nhưng không còn gì để nghe cả." Đường Ẩn thản nhiên nói: "Sau đó
là sưu tầm một số đồ của nền văn minh đã mất nhưng đồ có thể sưu tầm
cũng đã rất nhiều rồi, đoán chừng sẽ không có đồ mới xuất hiện để sưu
tầm trong tương lai."
Nói về những sở thích thường ngày của Đường Ẩn, Lục Tước nghe ra được những cảm giác cô đơn khó tả.
"Ngài thích sưu tầm đồ của nền văn minh nào?"
"Đồ An." Đường Ẩn bắt đầu nói nhiều hơn về về lĩnh vực mà cậu quan tâm:
"Nền văn minh đó vẫn là nền văn minh nhân loại của các anh, có nhiều thứ rất thú vị, ví dụ như có một thứ nền văn minh của họ gọi là cờ tướng,
có cờ kiểu Trung Quốc và cờ tướng kiểu phương Tây, tuy cùng tên nhưng
cách chơi và phong cách lại khác nhau."
"Một ví dụ khác là dân
tộc văn minh của họ có lá trà, tôi sưu tầm rất nhiều dụng cụ pha trà, dù huyết tộc không thể uống được hương vị của trà nhưng sau này tôi có thể pha cho anh uống."
Lục Tước vô thức nói: "Ngài pha trà này cho một mình tôi hay đã pha cho người khác?"
Đường Ẩn: "?"
Đường Ẩn: "Anh có uống là được rồi, tại sao còn hỏi những câu hỏi kỳ lạ này?"
Cậu dừng một lát, nói: "Là pha cho mỗi mình anh thôi đấy."
Thanh niên tóc vàng mắt xanh không kìm được vẻ mặt bình tĩnh trước đó, khóe
môi hơi nhếch lên, chín cái đuôi vui vẻ rung động tựa như đang ngồi trên mây.
Đường Ẩn không hiểu Lục Tước đang vui vì điều gì, kiếp
trước cậu đã tặng cho Lục Tước rất nhiều thứ tốt, tặng đồ cho Yuanna và
Kerr cũng không hề bên này nặng bên kia nhẹ, tặng một lần đến ba phần,
quý hơn rất nhiều so với một phần trà mà cũng thấy Lục Tước vui ra sao
——
Có vẻ Lục Tước rất thích uống trà.
"Qua một thời gian nữa tôi sẽ tìm thầy dạy trà nghệ cho anh, đến lúc Đồ Anh có thể tự pha trà uống." Đường Ẩn quan tâm nói.
Cái đuôi đung đưa của Lục Tước sững lại, nhất thời hắn không biết Đường Ẩn
muốn hắn nâng cao phương diện nào của trà nghệ: "Ngài không tự tay pha
trà cho tôi sao?"
"Trà tôi pha có thể có vị khá bình thường."
Huyết tộc không thể thử mùi vị trà do tự mình pha, Đường Ẩn cũng không
biết nhiều về kỹ thuật của mình.
"Tôi chỉ muốn uống trà do ngài pha." Lục Tước chân thành nói.
Đường Ẩn hiểu rõ nhìn thoáng qua Lục Tước.
Có lẽ hắn suốt ngày bị sai sử nên đã có tâm lý phản nghịch, không muốn bỏ lỡ cơ hội lật kèo trở thành chủ nhân.
Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Ngài thân vương khoan dung độ lượng nói: "Được thôi, về rồi tôi pha cho anh."
"Tại sao ngài lại nền văn minh Đồ An đến vậy?" Lục Tước muốn biết thêm về
Đường Ẩn, Đường Ẩn đối với hắn như một cuốn sách bí ẩn, những hàng chữ
đều là phong cách ưa thích của hắn, càng đọc hắn càng muốn khám phá sâu
hơn, nóng lòng muốn lật đến cuối trong một hơi.
Chỗ ngồi của
Đường Ẩn dựa vào cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là vũ trụ bao la vô biên như
một giấc mộng dài bị giam cầm trong đêm đen, mái tóc đen của Đường Ẩn
dường như hòa vào bóng tối sâu thẳm và sáng sủa này, khí chất cả người
là mâu thuẫn kỳ lạ đan xen giữa hư và thực.
Đường Ẩn quay đầu
lại nhìn Lục Tước: "Anh đã từng có rung động vừa gặp đã yêu chưa?" Môi
của cậu khẽ mở khẽ đóng, để lộ đầu lưỡi đỏ tươi và những chiếc răng nanh nhạt màu như một con rắn độc đang ngậm hoa anh túc trong miệng.
Chỉ cần lộ ra sơ hở liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Lục Tước muốn nói có.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ im lặng.
"Đó là cảm nhận của tôi về nền văn minh Đồ An."
"Thật tiếc khi hầu hết thông tin của nền văn minh đó đã bị tiêu diệt trong
dòng sông dài lịch sử, tất cả những gì tôi có thể tìm thấy là những việc nhỏ không đáng kể."
Đường Ẩn nói đến đây thì có hơi tiếc nuối.
Cậu bỗng nhiên muốn nghe bài hát mà Pemilia đã đưa cho cậu.
Mối quan hệ của cậu và Pemilia bắt nguồn từ nền văn minh Đồ An, cả hai đều
quan tâm đến nền văn mình đã mất này, nửa đầu bài hát mà Permilia luôn
gợi cho cậu nhớ về nền văn minh Đồ An.
Cậu nghĩ Permilia đã đặc biệt tặng cho cậu bài hát này cũng vì nền văn minh mà họ đã tìm kiếm cùng nhau.
Lục Tước nhớ kĩ nền văn minh này, cảm xúc bên trong của hắn hơi phức tạp,
nhịn không được ghen tị nhỏ với sinh vật cũng không tính là tồn tại này.
Hắn chợt nghĩ tới một bản thân khác đã nói trong ảo ảnh, dù Lục Tước không tin vào tính xác thực nhưng hỏi một chút cũng không tổn thất gì: "Ngài Claykerrstie cũng là một nhà sưu tầm giống ngài, vậy đồ cất
giữ quý giá nhất của anh ta là gì?"
"Tôi không biết." Đường Ẩn
cũng có hơi tò mò, kho báu của rồng thời gian và vĩnh hằng chắc chắn
điều là những đồ tốt, đồ mà Kerr trân trọng cất giữ nhất nhất định là
quý trong quý.
Lục Tước suy nghĩ với trí tưởng tượng cằn cỗi của mình: "Lẽ nào là đá quý?"
"Đá quý là thức ăn của rồng thời gian và vĩnh hằng, Kerr không có nhiều cố
chấp với những gì mình ăn, anh ấy sẽ không thể coi một món ăn là đồ quý
giá nhất." Đường Ẩn lắc đầu.
"Vậy theo những gì ngài biết về ngài Claykerrstie thì ngài nghĩ đó là thứ gì?"
"Tôi?" Đường Ẩn uể oải cười nói: "Tôi cũng không hiểu anh ấy mấy."
"Nếu phải nói, có lẽ đó là thứ mà anh ấy đã giấu trong cung điện ký ức, chú
rồng này luôn tin vật chất không phải là quý nhất mà là tinh thần mới
phải."
"Cung điện ký ức?"
Rồng thời gian và vĩnh hằng là những tồn tại bí ẩn trong mắt người đời và rất nhiều đặc tính mà người
ngoài không biết được, Đường Ẩn giải thích nói: "Đây là kỹ năng bẩm sinh của tộc anh ấy, gần giống với tồn tại của không gian tùy thân chỉ khác
là loại không gian này chỉ có thể chứa đựng những đồ vật tinh thần."
Lục Tước vốn tưởng kho báu của Claykerrstie ở một nơi cụ thể, nếu hắn thật
sự muốn ăn trộm, vấn đề lớn nhất là làm sao tìm được vị trí của kho báu, làm thế nào để đột nhập vào kho báu."
"Vậy thì cung điện ký ức này rất tốt, không ai có thể trộm kho báu của anh ta."
"Đúng vậy nhưng tôi có nghe nói đến một phương pháp ăn trộm." Đường Ẩn tùy ý
nói: "Chỉ cần có thể trộm được trái tim của rồng thời gian và vĩnh hằng
thì có thể lấy được chìa khóa cung điện của anh ấy."
"Nhưng mà trên đời này, ai có thể đánh cắp chân ái của một con rồng?"