Lục Tước không ngờ Đường Ẩn sẽ cười ngã vào trên người hắn, hắn cảm nhận được đầu vai mình hơi run lên, trên tay hắn vẫn đang nắm lấy góc áo vừa bị xé ra.
Tất cả huyết thực đều ngơ ngác nhìn Đường Ẩn và Lục
Tước, vẻ mặt của người thiếu niên dạy kỹ năng nói chuyện cho Lục Tước
càng thêm kinh ngạc nhưng cậu ấy yên lặng nhìn dáng vẻ ngài thân vương
cười lên.
Cậu ấy đã từng được công tước Hestia sủng ái một thời
gian, đã đến phòng ngủ của ngài công tước, có một bức chân dung trong
phòng, người thanh niên trong bức chân dung đang ngồi trên ngai vàng và
cầm một quyền trượng, dường như có máu lan khắp nơi, tấm thảm đỏ rực kéo dài từ dưới chân đến khung hình, thanh niên giống như một viên ngọc cô
đọng từ tất cả các màu đỏ trong bức tranh này, mỗi bề mặt cắt đều lạnh
và thẳng, các đường cong cứng rắn hội tụ ánh sáng chói mắt.
Do ngài ấy không thường xuyên cười nên công tước không cho phép huyết thực hắn ta nôi dưỡng cười khi hầu hạ.
Thì ra ngài ấy cười lên thì như thế này.
"Anh còn học được gì nữa?" Đường Ẩn ngẩng đầu cười hỏi.
Nhìn thấy phản ứng của Đường Ẩn, Lục Tước như nghe được lời thầy dạy trà đạo của mình nói bên tai "Trò vặt của em đã thành công thu hút chú ý của
tôi" lại nhìn thấy vô cùng hâm mộ từ bốn phương tám hướng, nhất là công
tước Hestia ghen ghét đến mức ánh mắt muốn nhỏ ra máu, Lục Tước chợt
nhận ra hạnh phúc đến từ trà xanh là gì.
Kiểu không đánh mà
thắng này, cách giết người vô lương tâm như thế này biểu hiện ra hơi khó mà mở miệng nhưng hiệu quả kinh người.
Mặt hắn không thay đổi
nắm chặt tay, đấm mạnh vài cái vào ngực Đường Ẩn, dù đã kiềm chế sức lực nhưng vẫn phát ra một vài tiếng động nhẹ, nghiêm cẩn lại lạnh lùng nói
lại những lời mà huyết thực đã dạy cho hắn: "Tôi muốn dùng bàn tay nhỏ
đánh cậu."
Đường Ẩn cảm thấy nắm đấm này không nhỏ chút nào, cậu nhịn không được cười nói: "Đánh người nào."
"Người tôi yêu."
Cứu mạng sao mà ngáo ngơ thế này!
Đường Ẩn cười đến tắt thở, cậu nắm lấy nắm đấm của Lục Tước thúc giục nói: "Anh, anh đánh lại một lần nữa."
Lục Tước: "..." Phiền phức, một đấm này của tôi mà đấm xuống thì cậu có thể sẽ chết.
Lần này Lục Tước nắm chắc tốt sức lực, khẽ chạm vào Đường Ẩn nhưng giọng
điệu vẫn lạnh lùng như băng: "Tôi còn muốn đánh người khác."
Đường Ẩn: "Hả? Anh còn có người yêu khác?"
"Không, là kẻ thù." Lục Tước thản nhiên nói.
Kiếp trước có hai nhóm người đến địa bàn của Đường Ẩn tìm Lục Tước, một
người là tra hỏi Lục tước, một người là kẻ phản bội đâm sau lưng Lục
Tước, đoán chừng đây là kẻ thù mà Lục Tước nói.
Đường Ẩn suy nghĩ, sau đó thở mạnh nói: "Được, tôi sẽ đưa cơ giáp đó giúp anh đánh."
Lục Tước là loại người sẽ bị cơ giáp giá trị bảy trăm triệu kia đả động sao?
Đôi mắt xanh biếc kia bất khả xâm phạm như núi tuyết phủ, hắn nhìn chăm chú Đường Ẩn rồi vỗ vào ngực Đường Ẩn để tỏ lòng biết ơn.
Đúng thế, Lục Tước là loại người này.
Đường Ẩn rất vất vả nhịn cười lại lần nữa cười lên, thật sự Lục Tước bây giờ
rất khác so với trí nhớ của kiếp trước mà Lục Tước thật sự rất thích hợp bức người lương thiện làm kỹ nữ này, à không, cưỡng ép thì không có kết quả tốt nhưng tiết mục người đẹp bị ép buộc đặt trên người Lục Tước lại không có gì vui.
"Đừng cảm ơn quá sớm, tôi phải ký kết huyết khế với anh trước."
Đường Ẩn định quay lại lâu đài của mình để ký khế ước với Lục Tước, cậu từ chối tiễn đưa của Hestia đưa Lục Tước rời đi.
Trở lại lâu đài, quản gia thông báo cho Đường Ẩn biết có một khách quý đến, người kia đang đợi phòng khách đã lâu.
"Yuanna?" Đường Ẩn nghi hoặc nói: "Anh ta tới đây làm gì?"
"Nói là có việc muốn tìm ngài nhưng quang não không liên lạc được với ngài,
hôm nay điện hạ Yuanna ăn mặc rất đẹp giống như là đặc biệt ăn mặc để đi gặp ngài vậy." Quản gia nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt ngài
thân vương, dù sao mấy năm này trình độ coi trọng của ngài thân vương
với điện hạ Yuanna thì tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt ghi ở trong lòng.
Tuy lần trước ngài ấy đã từ chối đi thủy quốc với điện hạ Yuanna nhưng có lẽ nhất thời chỉ là do tâm tình không tốt, lần này điện hạ Yuanna đến thăm thế nhưng là lần đầu tiên cũng để quản gia không
nghĩ tới chính là ngài thân vương nhìn qua cũng không vui vẻ gì lắm.
Quản gia yên lặng liếc nhìn Lục Tước đứng ở phía sau ngài ấy, trong lòng
không khỏi cân nhắc địa vị cao thấp giữa Lục Tước và Yuanna ở trong lòng ngài thân vương.
Đường Ẩn mở quang não ra, thấy tin nhắn Yuanna gửi tài khoản đánh giá âm nhạc của mình là: [Hôm nay tôi viết bài hát
mới, tôi có thể hát cho cậu nghe được không], tin nhắn gửi cho cậu là:
[Khi nào cậu rảnh, chúng ta cùng đi thủy quốc nhé].
Chỉ cần nhìn hai tin nhắn này cũng không có gì to tát, tại sao Yuanna lại tới đây vào lúc này làm gì?
Đường Ẩn vốn dĩ muốn trực tiếp ký kết huyết khế với Lục Tước nhưng sau khi
nghĩ lại có lẽ Yuanna còn có chuyện quan trọng khác muốn tìm cậu nên
cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Yuanna.
Yuanna mặc một bộ trang
phục màu trắng đặc trưng của tộc nhân ngư, đuôi cá biến thành hai chân
thon dài, mái tóc dài màu trắng bạc được tết thành hình dáng tinh xảo
phóng khoáng, phối hợp với vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh của hắn tựa như
trăng sáng trong nước, đẹp lại hoàn mỹ.
Hắn không ngừng nhìn về
phía cửa phòng khách, cứ như một mỹ nhân ngư đang ngồi trên đá ngầm hóa
thành hòn vọng phu, khi bóng dáng của Đường Ẩn rốt cuộc xuất hiện trong
tầm mắt của hắn, Yuanna bỗng nhiên thay đổi, lúc này giống như ma pháp
hóa đá bị tiêu trừ, đôi mắt bạc đang nhìn chăm chú Đường Ẩn toát ra quá
nhiều cảm xúc, mãnh liệt lại kìm nén rất phù hợp với nhân vật trong MV
câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Ủa, đây có phải là kỹ năng mắt mà
Yuanna bị mấy anti fan chế giễu MV trông giống như Al không? Mà không
đúng, vấn đề là Yuanna lại đột nhiên lộ ra loại ánh mắt này?
Đường Ẩn nghi ngờ quay đầu nhìn về phía sau, người đứng phía sau cậu chính là quản gia, Lục Tước đứng ở bên ngoài chưa có đi vào.
Chẳng lẽ acc clone đánh giá âm nhạc của cậu bị lột rồi?
"Đường Ẩn." Yuanna run giọng gọi, âm thanh nhân ngư có loại khả năng mê hoặc nhân tâm, người nghe không khỏi phấn chấn.
Đường Ẩn không không thừa nhận Yuanna ngoài tướng mạo vui tai vui mắt, giọng
nói cũng đủ dễ nghe, đáng lẽ máu của Lục Tước đã thỏa mãn cậu rồi nhưng
khi Yuanna sống sờ sờ xuất hiện trước mắt cậu thì Đường Ẩn không khỏi
lại thèm.
Mỹ nhân ngư lạnh lùng thì máu uống vào chắc hẳn cũng ngọt ngào mát lòng mát dạ nhỉ.
"Điện hạ Yuanna, anh đến để cho nơi này của tôi như rồng đến nhà tôm." Đường
Ẩn thành thạo biến ra một đóa hoa hồng rồi thâm tình chậm rãi đưa tới
trước mặt Yuanna, dù biết Yuanna có thể sẽ không nhận loại hoa này nhưng nếu Yuanna có thể tiếp nhận hoa hồng thì pháp tự vệ liền thành lập,
Đường Ẩn ôm tâm thái muốn thử một lần: "So với vẻ ngoài của anh, hoa
hồng cũng ảm đạm phai mờ."
Ánh mắt xa cách khinh thường trong
tưởng tượng cũng không xuất hiện, đôi mắt màu bạc kia giống như sóng
ngầm mãnh liệt dưới ánh trăng, cảm xúc dâng trào gần như truyền đến trên mặt Đường Ẩn như thủy triều, ánh mắt của hắn đều không nỡ từ trên người Đường Ẩn dời một tí, nhận lấy hoa hồng từ trong tay Đường Ẩn mà động
tác giống như phim chiếu chậm: "Cảm ơn."
Đường Ẩn: "?"
Chuyện gì xảy ra? Không phải lúc này hắn nên nói mình bị ứng với phấn hoa sao? Tôi biết cái tên chó chết này không hề bị dị ứng với phấn hoa!!!
Kiếp trước Đường Ẩn cũng từng gửi hoa qua cho Yuanna, lần đầu tiên gặp nhau ở thủy quốc, Đường Ẩn đã cẩn thận lựa chọn hoa hồng đẹp nhất từ vườn hoa
hồng của mình, trong lòng cậu tràn đầy vui vẻ ôm bó hoa hồng tới gần
Yuanna, Yuanna lặng lẽ lùi lại một bước với đôi mắt lạnh lùng, người
quản lí bên cạnh hắn tràn đầy xin lỗi nói: "Xin lỗi ngài, Yuanna của
chúng tôi bị dị ứng với phấn hoa."
Hoa hồng không được gửi đi cuối cùng đã héo tàn trên tay Đường Ẩn.
Đường Ẩn lập tức cảnh giác, Yuanna trước mặt cậu khác thường đến mức không
giống Yuanna mà cậu biết trong trí nhớ, chuyện khác thường phải có yêu,
người mà khác thường nhất định có dao, chẳng lẽ Yuanna thật ra là hung
thủ phong ấn cậu, bây giờ muốn dùng mỹ nam kế mê hoặc cậu?
"Điện hạ Yuanna tới tìm tôi làm gì?" Đường Ẩn hỏi.
Cũng giống như Đường Ẩn, Yuanna cũng nhận thấy Đường Ẩn khác với trong trí
nhớ, so với kiếp trước thì lạnh nhạt hơn một ít, nếu như Đường Ẩn cũng
thật sự trùng sinh về thì có phải bị hắn kiếp trước từ chối tổn thương
thấu tâm can hay không?
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Yuanna như bị siết chặt.
Không! Nếu thật sự trái tim tan nát thì Đường Ẩn sẽ không đưa hoa cho hắn, hơn nữa còn là loại hoa tượng trưng cho tình yêu không gì lay chuyển được!
Nghĩ tới đây, Yuanna càng nâng niu hoa hồng trong tay hơn như thể hắn đang ôm một trái tim chân thành.
"Hôm nay tôi viết một bài hát mới, muốn hát cho cậu nghe." Đôi mi dài màu
bạc khẽ run lên, khi nhắc đến bài hát này, Yuanna kìm lòng không được
rơi vào trong hồi ức đau buồn khi mất đi Đường Ẩn.
Hắn đã từng
hát đi hát lại giai điệu đó và có người lén thu âm tiếng ca của hắn, bài hát kia rất nhanh đã trở nên nổi tiếng khắp tinh tế, vô số người nghe
được tiếng ca của hắn, không chút nào keo kiệt lời khen ngợi của mình
lại chỉ thiếu Đường Ẩn đánh giá.
Bây giờ, hắn cuối cùng cũng có cơ hội làm lại và có thể đứng trước mặt Đường Ẩn chỉ hát cho một mình cậu.
Ánh mắt Yuanna khẽ run, trong mắt cất giấu làn sóng lưu luyến dịu dàng, hắn lo sợ lo lắng nhìn Đường Ẩn, vẻ mặt mong đợi mong manh như pha lê dễ
vỡ, hầu như không ai có thể từ chối một mỹ nhân ngư lộ ra ánh mắt như
vậy.
"Thật có lỗi, hiện tại tôi không muốn nghe hát." Đường Ẩn
không chút do dự từ chối nói, vũ khí của tộc nhân ngư chính là giọng hát của bọn họ, một số bài hát cụ thể có thể vô hình giết người, có lẽ
Yuanna vừa cất giọng thì đã có thể lấy mạng cậu.
Mà nghi ngờ của cậu có lí do có căn cứ, nếu như chỉ đơn thuần là ca hát thì nơi cậu xa
thế mà Yuanna vẫn chạy đến ư? Trù khi Yuanna muốn giáp ngựa của cậu, xem cậu có phải cùng một người với người đánh giá âm nhạc hay không.
Yuanna ngây ngẩn cả người, hắn không biết nói làm sao: "Đây là đặc biệt vì cậu..."
"Anh còn có chuyện gì khác không?" Đường Ẩn cắt ngang Yuanna: "Bây giờ tôi
còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, nếu không có gì chuyện gì thì
tha thứ tôi tạm thời xin lỗi không tiếp được,"
"... Cậu chừng nào thì rảnh, tôi muốn cùng cậu đi xem thủy quốc." Yuanna nói khẽ.
"Gần đây tương đối bận rộn, tôi cũng không biết khi nào mới rảnh." Đường Ẩn
không kịp chờ đợi muốn đuổi khách, bây giờ cậu càng nhìn Yuanna càng cảm thấy người này không đúng, không bằng chờ chừng nào rảnh rỗi thì trói
Yuanna lại.
Yuanna thất hồn lạc phách ngồi im một hồi rồi mới
đứng dậy rời đi, trước khi đi hắn quay đầu lại nhìn Đường Ẩn một lần rồi mới lưu luyến không rời thu lại ánh mắt, cầm hoa hồng trong tay như
muốn hấp thụ hơi ấm duy nhất.
Cầm hoa hồng này đi ngang qua một
người con người trên hành lang, bước chân Yuanna đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thấy một đóa hoa hồng tươi tinh xảo cắm trong túi âu
phục màu xám bạc giống loại hoa hồng trong tay hắn.