Học tốt chữ, tự nhiên không chỉ là biết được chữ này mang ý tứ gì, quan
trọng hơn hết là học được cách sử dụng nó, này tự nhiên liền cần có
trình độ ngữ pháp sâu rộng.
Chỉ dừng lại ở việc học là không đủ, ở trong lớp học, ngoài lớp học, Văn Ngọc Minh còn đọc rất nhiều sách,
giống như lúc trước học tiếng Anh, khi thì đọc sách rèn luyện từ ngữ,
còn xem nhiều tác phẩm điện ảnh rèn luyện ngữ cảm, đây chính là đạo lý
khi học ngoại ngữ.
Cung Học hành sự có nề nếp, nhưng lại không
quá mức cổ hủ. Những bản thoại không có phần thanh nhã, người đọc sách
không muốn thảo luận vấn đề này, càng không hi vọng người khác biết được chính mình đã từng xem qua mấy bản thoại kia. Cung Học sẽ không giống
như vậy, không cho Văn Ngọc Minh xem bản thoại, ngược lại hướng hắn đề
cử mấy quyển, ở ngoài ngẫu nhiên nhìn xem, những bản thoại có thể giúp
người ta thả lỏng tâm trạng, đồng thời cũng có thể học tập, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi đan xen nhau.
Bởi vậy, Văn Ngọc Minh liền nổi
lên hứng thú đọc bản thoại, hơn nữa hắn đọc nhanh như gió, tốc độ đọc
sách phải nói là cực kỳ nhanh, vì thế không ngừng yêu cầu đem đến những
bản thoại mới.
Hoàng cung, nước sâu, cấm vệ quân ngày đêm tuần
tra, cắt lượt đổi gác, nhìn như là đã đem cả một tòa cung điện to như
vậy bao bọc thủ hộ, cộng thêm phòng thủ kiên cố, nhưng cũng có vài người âm thầm ủ mưu tính kế, mà ở trong hoàng cung, không phải tất cả cung
nhân đều trung thành với hoàng đế bệ hạ, luôn có những loại người lòng
mang ý xấu, dù sao bọn hắn cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác.
Nếu không phải Triệu Đức Toàn trong khoảng thời gian này sai người nhìn
chằm chằm Văn Ngọc Minh, chỉ sợ thật đúng là không phát hiện được. Bởi
vì vấn đề chính là bản thoại đưa cho Văn Ngọc Minh.
Là do đứa con nuôi của Triệu Đức Toàn phát hiện, cảm thấy bản thoại có chỗ không
thích hợp, vốn muốn đem tới chỗ Văn Ngọc Minh một số bản thoại mới....,
sắc mặt hắn trắng bệch đến dọa người.
Triệu Đức Toàn vốn có một loại dự cảm không tốt, vừa thấy lấy sắc mặt lập tức trở nên thập phần khó coi.
Này, trên này viết……
Hoàng đế bệ hạ lên ngôi, sau lưng là máu chảy thành sông, đến cả người thân của người cũng không thoát khỏi số mệnh.
Nguyên bản không chỉ có Văn Ngọc Minh - người đọc, mà ngay cả những người đã
cầm trong tay bản thoại này, bọn họ đều rất có thể sẽ chết.
Mặt
Triệu Đức Toàn trắng bệch như tờ giấy, suy tư mất một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đem bản thoại này giao cho Thánh Thượng, để cho Thánh
Thượng định đoạt. Suy cho cùng, mặc dù hắn có thể đem chuyện này giấu
diếm xuống dưới, nhưng ngày sau, nếu Thánh Thượng biết được, chính mình
chỉ lo sẽ chết thảm hại hơn.
Mục Trạm nhìn lướt qua bản thoại
trình lên, nhíu mày nói: “Triệu Đức Toàn, ngươi cảm thấy trẫm có thời
gian nhàn rỗi ngồi xem bản thoại?”
Triệu Đức Toàn cúi người thật
sâu, cung kính vạn phần đáp: “ Bản thoại này vốn là muốn đem đến chỗ Văn công tử, trong đó có…… chỗ không ổn, còn thỉnh Thánh Thượng xem qua.”
Trên trán Triệu Đức Toàn một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, cả người như bị
treo trên giá nướng, trên đỉnh đầu thì treo một thanh đoản đao sắc
bén, tùy thời đều sẽ rơi xuống chém rớt đầu của hắn, thời gian chậm rãi
trôi đi như là đang giày vò nội tâm của hắn.
Phía trên bỗng chốc truyền đến một tiếng cười lạnh.
Triệu Đức Toàn như cũ rũ đầu, không dám nhúc nhích.
“Lão gia hỏa không biết sống chết, lại dám duỗi tay vào hậu cung của trẫm.
Triệu Đức Toàn! Đem người đưa bản thoại tới, cho người lột da rút gân
hắn, rồi mang đến trước cửa Vinh Quốc Công phủ.”
Triệu Đức Toàn
không rét mà run, vội vàng quỳ xuống đất đồng ý, kiệt lực thả lỏng, làm
chi mình không còn sợ hãi, thấp giọng cầu tình: “Thánh Thượng, là con
nuôi của nô tài kiểm tra bản thoại, phát hiện bản thoại có vấn đề, nhưng hắn cũng thấy được nội dung bên trong, nô cả gan cầu tình, muốn hỏi một chút, Thánh Thượng định xử trí như thế nào……”
Mục Trạm biểu tình âm lãnh, đáy mắt lộ ra ý tứ không bình thường, hai mắt đỏ lên ngập tràn tơ máu, tràn đầy âm trầm cùng sát ý, tựa hồ ở trong mắt hắn không có
một vật sống nào còn tồn tại, “Việc này không vội, ngươi trước đem bản
thoại này đưa tới chỗ Văn Minh Ngọc bên kia. Trẫm rất tò mò, khi hắn
nhìn thấy, sẽ có phản ứng gì.”
Triệu Đức Toàn cả kinh, không khỏi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, nhưng một khắc chạm đến ánh mắt của Mục
Trạm, liền lập tức hạ mình cúi đầu thật sâu, trán dán cả vào sàn nhà.
“…… dạ, nô tài tuân chỉ.”
Triệu Đức Toàn khom người, lập tức rời khỏi cửa điện, tâm tình cực kỳ phức
tạp, càng nhiều hơn là sợ hãi. Quả nhiên, chẳng sợ nhìn Thánh Thượng đối ngươi rất là sủng ái, suy cho cùng nói giết liền giết.
Trong bản thoại này chứa nội dung cực kỳ cấm kỵ, nếu Vinh Quốc Công thuận lợi đưa bản thoại đến tay Văn Ngọc Minh, để hắn nhìn thấy nhất định sẽ bị Hoàng Thượng giết chết, nhưng bản thoại này đã được hắn ngăn cản, bây giờ
Hoàng Thượng còn yêu cầu hắn mang qua đưa cho Văn Ngọc Minh, không phải
đây là ý tứ muốn giết chết Văn Minh Ngọc à, chả nhẽ còn có cái ý tứ nào
khác.
Triệu Đức Toàn không có nhiều ít cảm giác may mắn sống sót
sau tai họa, bởi vì sự việc lần này còn chưa kết thúc. Thánh Thượng sát ý chưa tiêu, mỗi người liền không có bất luận cảm giác an toàn gì.
Văn Ngọc Minh không biết, một lúc sau khi hắn nhận được bản thoại, như ngày thường mà lật xem, đương nhiên là lúc Triệu Đức Toàn đưa tới bản thoại, hắn vừa vặn xem xong bản thoại trên tay, còn có chút chưa đã thèm, liền chuẩn bị tiếp tục xem.
Triệu Đức Toàn há miệng thở dốc, biểu tình muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là lui xuống.
Văn Ngọc Minh lật xem thật sự nhanh, đây là một quyển chuyện lấy chuyện xưa mà miêu tả triều đại các nơi phong tục bất đồng, văn phong trong bản
thoại, cách hành văn khôi hài thú vị, hắn xem đến không khỏi nhập tập,
ngay cả Mục Trạm tới, hắn cũng không biết. Hơn nữa lúc cung nhân quỳ
xuống đất hành lễ đều không có phát ra tiếng động. Đây là yêu cầu của
Mục Trạm.
Rốt cuộc, Văn Ngọc Minh cũng đọc tới tờ giấy kia.
Hắn liếc mắt một cái nhìn lại, phản ứng đầu tiên là văn phong trong tờ này
cùng lúc trước không giống nhau, rất kỳ quái, chẳng lẽ đây là thư tịch
bản lậu?
Sửng sốt một giây, hắn phục hồi tinh thần bang một cái
liền khép lại bản thoại, phảng phất như kia không phải thư tịch, mà là
một con quái vật muốn ăn thịt người vậy.
Sau lưng Văn Ngọc Minh
khẽ tạc mao, thậm chí còn đổ chút mồ hôi lạnh. Thời điểm hắn nhìn đến
dòng thứ nhất văn tự liền nhạy bén mà nhận thấy được có điểm không đúng, hiện tại nhìn lướt qua, chỉnh trang nội dung, nháy mắt ấn tượng. Cái
bản lĩnh nhìn qua là không quên được, thời điểm này hắn liền rất muốn
chết.
Lúc trước, thời điểm Tam Hỉ muốn nói ra mấy chuyện bí mật
hoàng cung, bị hắn cản lại không nghe, kết quả vẫn là ở chỗ này té ngã,
rốt cuộc là ai ác độc như vậy muốn hại chết hắn?!
Lòng Văn Ngọc
Minh lạnh thật lạnh, cái đuôi đều sợ tới mức xông ra, một đoàn nho nhỏ
tuyết trắng, ở sau mông bất an chuyển động, tựa như đây mới là bản chất thật của hắn.
Hắn nghĩ đợi người khác tới làm bộ như chính mình
cái gì cũng chưa từng xem qua, trộm đem bản thoại đốt đi, như thế nào
cũng chưa từng nghĩ đến, vừa nhấc đầu lên, liền cùng hoàng cung bí mật,
vai chính trong sách —— Mục Trạm, đối mặt.
Trong nháy mắt, Văn Ngọc Minh quả thực sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Hắn cảm giác được cái đuôi mình giấu đã xông ra ngoài, cái đuôi lộ ở trong
quần nhìn không thấy còn hảo, nếu là đỉnh đầu, lỗ tai……
Hắn nhanh tay dùng tay áo rộng che lại phần đầu, ghé vào trên bàn ho đến tê tâm
liệt phế, một nửa thật một nửa giả, xác thật bị dọa đến sặc, nhưng ho
đến lợi hại hơn còn lại là vì che giấu.
Cảm xúc phập phồng quá
lớn, hắn căn bản không khống chế được, tai thỏ lòi ra, mềm mụp rũ ở
sườn mặt hắn, cùng bản thân hắn hắn giống nhau đều là vì túng quẫn.
Trong lúc vô tình biết được bí mật cung đình, nguyên hình lại muốn bại lộ.
Này mẹ nó là cái gì Tu La tràng?! Hắn chết chắc rồi!
Văn Ngọc Minh khụ khụ, bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay đặt ở trên lưng hắn, nhẹ nhàng mà vuốt ve, thực ôn nhu giúp hắn thuận khí. Đổi lại là
ngày thường, hắn sẽ rất cảm tạ, nhưng người này là bạo quân. Có thật là
đang giúp cho hắn thuận khí? Không phải là đang tưởng tượng sẽ lột da
rút gân hắn thế nào sao? Kia...... căn bản không phải tay người, mà là
một con rắn độc đang trườn bò qua, có đúng không?
Hơn nữa, thỏ nhỏ không thể sờ loạn……
Văn Ngọc Minh cảm giác được một trận tê dại, tựa như con sóng che trời lấp
đất, thổi quét lý trí hắn, làm hắn cơ hồ ngăn cản không được bản năng
của mình, muốn từ một tiểu mao cầu xụi lơ biến thành một cái bánh thỏ,
trắng trẻo mềm mại, hai chân trước nâng lên quơ quơ, lộ ra bụng nhỏ phấn hồng, bông xốp.
Hắn nhịn không được thanh âm nho nhỏ mà phát ra một tiếng nức nở, làm cho người ta nghe vào cảm thấy đáng thương hề hề.
Cánh tay đáp ở hắn trên lưng hắn bỗng chốc dừng lại, không biết vì cái gì, thu trở về.
Tuy rằng thu hồi, nhưng rất có thể hắn liền phải đối mặt với vấn đề kia,
nhưng Văn Ngọc Minh vẫn là lén lút nhẹ nhàng thở ra, bởi vì nếu sờ xuống nữa, hắn rất có thể chống cự không được, bại lộ nguyên hình, biến thành thỏ tai cụp.
Nếu bị nhìn đến đám lông xù xù ở lỗ tai cùng cái
đuôi, khẳng định hắn sẽ bị nhận định là yêu quái, đặt ở cổ đại, hắn sẽ
bị thiêu chết.
Văn Ngọc Minh cuống quít thu hồi tai thỏ, nhanh
tay bắt lấy cổ tay Mục Trạm, một khắc cuối cùng khó khăn lắm hắn mới đem tai và đuôi mình giấu đi, có thể nóiaftình thế vô cùng mạo hiểm.
Mục Trạm duỗi tay, nắm cằm hắn, mạnh mẽ, bắt Văn Ngọc Minh nhìn mình.
Đuôi mắt phiếm hồng, hai mắt ướt dầm dề, nước mắt thấm ướt lông mi, tựa như
cánh hoa diễm lệ bị nước mưa thấm ướt, yếu ớt đến cực điểm. Làm người ta muốn hảo hảo che chở, lại cũng dễ dàng nảy sinh ra một loại dục niệm
khó có thể miêu tả được, tưởng tượng đem cánh hoa mảnh mai kia làm nhàu
nát, thử xem nó có chậm rãi chảy ra chất lỏng không.
“Trẫm còn chưa nói cái gì, ngươi liền khóc?”
Mục Trạm rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thập phần phức tạp.
Văn Ngọc Minh khụ một tiếng, “…… Ta không khóc.”
Chỉ là vừa rồi ho đến quá lợi hại, cảm giác đến cả phổi đều phải ho ra, nước mắt thì tính là cái gì.
Lông mi vô thức run lên, một giọt nước mắt trong suốt liền theo gương mặt
chảy xuống, chảy tới cằm, đụng phải ngón tay Mục Trạm. Mục Trạm đụng nhẹ một cái, lòng bàn tay đã bị dính ướt, nước mắt Văn Ngọc Minh dính trên
tay của hắn, khiến cho hắn có một loại cảm giác không nói nên lời.
Văn Ngọc Minh cảm giác ngưa ngứa, không tự chủ được rụt lại một chút, nhưng lập tức đã bị niết đến càng khẩn trương, ẩn ẩn sinh ra cảm giác đau.
Hắn liền không dám động.
“Ngươi vừa rồi nhìn thấy cái gì?”
Văn Ngọc Minh khẩn trương, nuốt một chút nước miếng, “…… Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, ta không biết chữ.”
Mục Trạm cười một chút, “Phải không? Vậy trẫm đọc cho ngươi nghe.”