Cô Thôn Nữ Bưu Hãn
Cô từ nhỏ đã học tại trường học võ thuật, mặc dù không đạt tới trình độ
một bước bay lên khỏi mặt đất như những cao thủ trong phim hành động.
Nhưng sau khi tốt nghiệp cao trung một mình cô đánh mười thanh niên
trưởng thành, cũng không có vấn đề gì.
Đại học học trường thể
dục, sau khi tốt nghiệp, quay lại quê hương làm một giáo viên dạy thể
dục ở cao trung, chưa từng bỏ qua rèn luyện thân thể.
Sau khi
thảm họa bùng nổ, cô liền gia nhập tiểu đội Ánh mặt trời đỏ lửa, đội
trưởng là một gia hỏa lai lịch thần bí, đối với người trong đội triển
khai đặc huấn, truyền thụ đều là cổ võ chưa người nào nghe qua.
Cộng thêm sức mạnh của dị năng, thời kỳ hoàng kim, cô 1 bước nhảy ba mươi
mét đều không phải là vấn đề to lớn. Lao vào đống quái vật, đó chính là
một mảnh càn quét. Đánh quái cùng cấp độ thì nhẹ nhàng thoải mái như bổ
rau củ. Nếu quay lại có thể so sánh với phim bom tấn Mĩ, đặt ở rạp chiếu phim nhất định sẽ bán được giá cao.
Mà Cố gia, bất quá chỉ là
một nhà địa chủ mà thôi, trong nhà năng lực phòng vệ không ra làm sao
hết, còn không tận chức, tất cả đều rải rác lười biếng, ngáp liên tục,
phòng vệ như thế này, cô nếu là bị phát hiện, cô không cần làm người
nữa.
Tô rất thuận lợi đi đến nội viện của chủ tử.
Chỉ là không biết cái nào là viện tử của đại thiếu gia.
Phòng ở của nội viện thì ít, nhưng mà nha hoàn, bà tử trông coi ngoài cửa thì lại nhiều. Tô cũng không thể nào một lần nữa lặp lại kỹ năng của dị
năng biến đổi hương thơm của thực vật bình thường thành mùi hương thôi
miên để đánh gục cả một đám người này.
Nếu như cô muốn dùng dị
năng để hạ gục bọn họ cũng có thể được, nhưng dị năng của cô chỉ hồi
phục được một phần nhất định mà thôi.
Nghĩ một chút, Tô học hắc y nhân trong các loại phim truyền hình, trèo lên tường, giẫm lên trên mái ngói.
Đi đến một gian nhà ở giữa, đợi nha hoàn bà tử đi vào gian giữa, Tô lật
một viên ngói ra, phát hiện tiểu Cố thị đang ở trước gương tháo đồ trang sức.
Tìm sai phòng rồi.
Tô chuẩn bị lắp viên ngói lại, liền nghe thấy một người đàn ông đè nén giọng giận giữ đùng đùng chất vấn.
"Nương, cha mua về một nha đầu sắp chết đói sao? Chẳng lẽ mẹ thật sự để cô ta
xung hỉ cho đại ca, còn để đám người Cố Ba đi Thiên Vị Hiên mua tất cả
đồ ăn cô ta muốn mang về, ma chết đói đầu thai ư, gọi nhiều đồ ăn như
vậy, phải tốn bao nhiêu là bạc đây."
"Bằng nhi, để cô ta trước
khi đi được ăn no một bữa, ngươi vì cô ta tức giận cái gì, chúng ta chỉ
xuất ra một chút tiền mà thôi."
"Cái gì? Nương, lời này của người là có ý gì?"
"Ca ca ngươi đi rồi, cô ta cũng phải cùng về tây phương với ca ca ngươi,
ngươi cảm thấy việc cô ta làm ngươi không cao hứng, ngày mai sau khi để
cô ta uống thuốc mê, trực tiếp đặt cô ta nằm cạnh ca ca ngươi rồi chôn
cùng, đợi cô ta tỉnh lại, cũng không trèo ra được, ngươi chỉ cần đứng
bên cạnh nghe cô ta trút hơi thở cuối cùng là được rồi."
Khẩu
khí của tiểu Cố thị, nghe giống như đang nói cắt bỏ đi các loại hoa cỏ
thừa thãi, không nghe ra một chút nào việc bà ta đang đề cập tới là việc chôn sống người khác một cách cực kì tàn nhẫn.
Người phụ nữ này coi thường sinh mệnh của người khác như vậy khiến Tô cảm thán.
Tô ở trong thời kì hòa bình tâm lí không thể nào so sánh với tiểu Cố thị, cho dù trải qua thời kỳ thảm họa khó đo được lòng người, Tô đối với
người vô tội không quen biết cũng không thể xuống tay được.
Tiểu Cố thị này thật là điên rồ.
Trong phòng, tiểu Cố thị tiếp tục nói, "Bằng nhi, ngươi quá nôn nóng rồi,
chúng ta đang muốn loại bỏ đại ca ngươi, cũng không thể để người ngoài
nhìn ra, lão gia đã muốn xung hỉ cho hắn ta, kia liền xung thôi, xung
chết rồi, chẳng lẽ còn muốn tìm mẫu tử chúng ta gây phiền phức." . ngôn tình sủng
"Chúng ta chỉ cần dựa theo lời nói của lão gia rồi làm là được rồi, nha đầu
nghèo kia muốn ăn, liền để cô ta ăn, chúng ta khí thế lớn đến Thiên Vị
Hiên mua trở về, mọi người đều biết chúng ta vì việc xung hỉ của đại
thiếu gia tốn bao nhiêu tâm sức."
Cố Bằng vẫn như cũ không
hiểu, "Chúng ta thanh danh tốt, cũng không cần một chiêu này, vạn nhất
nha đầu kia dưỡng tốt rồi, xung hỉ thành công, thì chúng ta không phải
là..."
Tiểu Cố thị đặt cái lược xuống, nhìn bóng dáng đang đứng
trên bình phong nói, "Bằng nhi, ngươi nha, người vẫn còn phải học
nhiều."
"Nương"
Khẩu khí của Cố thị không biết làm sao,
hận sắt không thành thép, đi đến phía sau, vừa nói vừa nghiến răng
nghiến lợi, "Nương làm thế này, còn không phải là vì để ngươi danh chính ngôn thuận kế thừa tài sản, không bị chất vấn sao?"
"Nương từ
nhỏ đều kêu ngươi nhường đại ca ngươi, nịnh đại ca ngươi, lão gia cho
rằng ngươi và đại lang huynh đệ có quan hệ tốt, nhường nhịn lẫn nhau,
cho rằng ta yêu thương đại lang như con ruột, cho rằng ta đối với gia
sản của Cố gia không có tư tâm, cho rằng ta thật sự hi vọng Cố Vũ Tích
được xung hỉ thành công."
"Ai, ta bố trí nhiều năm chính là vì ngày hôm nay, ngày mai, đại ca ngươi chắc chắn phải chết."
"Nương, con trai hiểu rồi, người suy nghĩ thật là sâu xa, trước đây là con trai trách oan người rồi, còn cho rằng người yêu thương đại ca hơn." Lời nói còn chậm rãi toát ra vị chua.
"Hài tử ngốc, nương làm sao có thể đi đau hắn đây, tất cả những gì nương mưu tính đều là vì ngươi."
"Ừm, đúng rồi nương, người làm sao có thể đảm bảo được ca ca nhất định sẽ
chết đây. Sau khi hắn bị bệnh, đều được cha bảo hộ rất chu đáo mà, cửa
đều không ra tới, ngay cả lễ bái đường đều dùng gà trống thay mặt, trông coi thân thể của hắn đều là người của hắn, chúng ta căn bản không đến
gần được hắn ta, chúng ta làm sao bất tri bất giác xuống tay với hắn."
Tiểu Cố thị suy nghĩ chốc lát, thở dài nói, "Ai, đều tại ta cái gì cũng
không nói với ngươi, bỏ đi, sự việc đã đến ngày hôm nay, liền nói cho
ngươi biết đi, để tránh đến lúc đó ngươi lại sai lầm giống như trước đi
giúp đỡ đại ca ngươi, làm hỏng hết bố trí của ta."
"Nương."
Trong lời nói của tiểu Cố thị lộ ra một chút đắc ý, "Đại ca ngươi liệt giường không dậy, đều là do ta hạ độc, ta không muốn Cố Vũ Tích chết một cách
nhẹ nhàng, nên từ phía nam Tân Cương tìm một loại độc tên là Thanh Yên
Túy khiến người ngày từng ngày suy nhược dần. Độc này không màu không
mùi, người trúng độc sẽ giống như người bị bệnh phổi, ho không ngừng,
còn thổ huyết, ai cũng không kiểm tra ra."
"Thanh Yên Túy sẽ
giày vò người, nhưng sẽ không cướp đi mạng sống của người ta, ta phải
cho thêm một loại độc là Hồng nhan tản, mới có thể đoạt mệnh người."
"Ngày mai lúc trang điểm cho Tô, ta sẽ để cha ngươi sắp xếp nha hoàn trang
điểm cho cô ta, chỉ cần cô ta bước vào phòng của đại thiếu gia, mùi Hồng nhan tản sẽ tỏa ra, không đến nháy mắt, Cố Vũ Tích sẽ đi về Tây phương, đây chính là cô ta khắc chết đại thiếu gia, với bất cứ ai cũng đều
không liên quan, đến lúc điều tra ra, cha ngươi cũng sẽ là người gánh
chịu, không liên quan đến ta ngươi."
Cố Bằng kích động nói, "Kế
sách của nương thật là tốt, Tô khắc chết đại ca, chắc chắn cùng chúng ta không quan hệ, nghĩ đến người hắn tìm về để xung hỉ lại là người khắc
chết con trai hắn yêu thương nhất, lão già bất tử kia nói không chừng sẽ tức giận quá mà ngã xuống, đến lúc đó chỉ cần đợi hắn ta đưa chìa khóa
kim khố ra thôi. Cố gia chính là của ta và nương rồi."
Giẫm trên mái ngói, Tô lặng lẽ xuống xà ngang của gian phòng.
Nghe thấy bí mật to lớn, lượng tin tức quá lớn, trong lòng Tô thở dài không ngớt.
Tiểu Cố thị chính là độc phụ, nhà địa chủ cũng không an toàn, tài sản nhà địa chủ thế mà đều có thể luân phiên tính toán.
Trên thế giới, Tô cũng không phải chưa từng gặp qua những tranh đấu dơ bẩn,
Tô cũng không phải thánh mẫu đi giúp đỡ Cố lão gia hoặc là Cố đại thiếu
gia.
Nhưng Cố thị lại muốn mượn đao giết người, còn tính toán trên đầu của cô.
Vậy cô liền đi cứu sống Cố đại thiếu gia, để mọi tính toán của Cố thị đều thành không.
Tô trốn tránh một lúc, đợi đến lúc mọi âm mưu của hai mẹ con kia nói xong, Cố Bằng trở lại phòng của mình, sau khi tắt đèn, mới một lần nữa di
chuyển.
Hai tiểu viện còn lại một cái chắc chắn là của con trai lớn Cố gia, một cái là của Cố lão gia.
Bên ngoài một viện thì yên lặng an tĩnh, một viện rất nhiều người trông coi bên ngoài, nhớ lại Cố lão gia yêu thương Cố đại thiếu gia như vậy, bây
giờ sợ rằng vẫn đang trông coi trong phòng của đại thiếu gia.
Tô ẩn người đi vào viện tử có người trông coi, đi đến phía sau phòng ngủ,
mới phát hiện đằng sau phòng này có một hồ hoa sen, hèn chi tường phía
sau không có người trông coi bởi vì một người bình thường không có khả
năng bước đi trên mặt nước đến giữa bức tường, trèo qua cửa sổ tiến vào
nhà.
May thay, trên tường có một cây dây leo bám vào.