"Nhanh." Hạ Nghị thu hồi di động không có phủ nhận.
Tưởng Hoành
nhìn bộ dáng tiêu sái tự tin của hắn một trận hoảng hốt, không khỏi mở
miệng: "Thật giống mẹ con, ngược lại một chút cũng không giống ba con."
Hạ Nghị mấy hôm trước từ chỗ Hà Cựu nữ sĩ biết một ít chuyện cũ, nghe vậy
nhíu mày: "Chú đối mẹ con sẽ không phải còn chưa có chết tâm đi?"
"Có chết tâm hay không cũng không thể bên nhau nữa."
Tưởng Hoành nghe vậy tự giễu cười, "Hà Cựu nói cho con chuyện của chúng ta?"
"Nói đại khái, cụ thể chưa nói. Bất quá con ngược lại tò mò, chú nếu không
thích cô nhỏ, vì sao lại cùng cô ấy kết hôn còn sinh A Viêm, bệnh của cô nhỏ lại là thế nào?"
Người đàn ông dập tắt tàn thuốc chậm rãi phun ra một vòng khói thuốc: "Nói ra thật dài."
Hạ Nghị đưa hắn điếu thuốc, ngoài cười trong không cười nói: "Vậy nói ngắn gọn, chú Tưởng."
"Xem ra mẹ con cùng con nói không ít, nói cho con cũng không sao, cũng không phải bí mật quốc gia gì, chỉ là một chút chuyện cũ."
Tưởng Hoành tiếp nhận điếu thuốc châm lửa, từ từ mở miệng: "Năm đó mẹ con đại học
còn không chưa tốt nghiệp lại ngoài ý muốn mang thai, sau khi mang thai
ba con lại đột nhiên chia tay, mẹ con cũng thật không phải phụ nữ bình
thường, thời đại đó có thai trước khi kết hôn sẽ bị bàn tán, tới loại
tình trạng này rồi cô ấy ngay cả cơ hội thay thế gánh vác cũng không cho chú. Sau đó lòng chú sinh hậm hực, cùng Hà Lôi say rượu làm loạn rồi có A Viêm. Lòng chú chỉ có mẹ con, căn bản không muốn đối Hà Lôi phụ
trách, nhưng là đứa nhỏ cũng có rồi, mẹ con lại không chịu tiếp nhận,
chú liền hồ đồ mà lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Nhưng chú không thích Hà Lôi cũng không thích A Viêm, cho nên sau lại bỏ vợ vứt con ly hôn, cứ
như vậy."
Tưởng Hoành mới vừa dứt lời phía sau liền truyền đến
tiếng xe lăn, Hạ Nghị ánh mắt nặng nề nhìn phía trước, sau một lúc lâu
nói: "A Viêm cũng nghe được."
Tưởng Hoành tựa hồ cũng không tính toán được con trai thông cảm, chỉ thở dài, "Chú biết, lời vừa nói là để nó nghe."
Hạ Nghị con ngươi đen phát lạnh: "Chú nói dối."
"Chú chưa bao giờ uống rượu, nào có cái gì say rượu làm loạn? Thực ra trước
khi xuất ngoại Hà Lôi mượn danh nghĩa mẹ con mời chú về nhà, hạ thuốc
trong nước của chú mới có A Viêm."
Tưởng Hoành giống như nhớ tới
cảm giác đau đớn sau khi bị hạ thuốc năm đó, dùng sức đem điếu thuốc ném xuống đất dùng giày da hung hăng nghiền nát.
Hạ Nghị không nghĩ tới sự tình đến cùng lại như thế này, nhất thời không nói gì.
Đàn ông luôn dễ dàng đem bản thân vào góc độ của đàn ông mà nhìn nhận vấn
đề, nếu có người phụ nữ biết rõ mình trong lòng có người khác lại vẫn hạ thuốc mình để mang thai, việc này hắn có thể ghê tởm cả đời.
"Nếu không phải bởi vì cô ấy hạ thuốc chú mẹ con nói không chừng còn có thể
chấp nhận chú, hiện tại có A Viêm, mẹ con đời này cũng không có thể chấp nhận chú. Cho nên chú chán ghét cô ấy, mới đầu cũng không thích A
Viêm."
Hạ Nghị tuy rằng hiểu, nhưng là Tưởng Viêm dù sao cũng là
em họ mình, tâm lý khó tránh khỏi có điều thiên vị: "A Viêm là vô tội."
"Chú biết, cho nên sau đó chú mới đáp ứng cùng cô ấy lĩnh giấy chứng nhận cho A Viêm một cái nhà."
Tưởng Hoành như là cam chịu cười khổ một tiếng, "Chính là chú ghê tởm cô ấy,
sau khi kết hôn chúng ta chưa từng trải qua sinh hoạt vợ chồng, cô ấy
hoài nghi chú bên ngoài..., cả ngày nghi thần nghi quỷ, sau lại còn dùng A Viêm uy hiếp chú. A Viêm trước đây còn bị cô ấy ngược đãi."
Tưởng Hoành trên mặt xuất hiện biểu tình phẫn nộ, "Năm đó sự nghiệp của chú
mới vừa khởi sắc cần xã giao, chỉ cần tối về muộn trên người A Viêm sẽ
luôn xuất hiện vết thương, A Viêm lúc ấy còn chưa đến hai tuổi, cái gì
cũng không nhớ rõ."
Hạ Nghị trong lòng căng thẳng, trong trí nhớ
của hắn ngày trước thời điểm lần đầu tiên gặp Tưởng Viêm em trai này tựa hồ là có chút sợ người lạ.
"Sau đó chú bỏ tiền mời hai dì chăm
sóc A Viêm, đưa Hà Lôi đi gặp bác sĩ tâm lý, cô ấy cũng đáp ứng phối hợp trị liệu, A Viêm chậm rãi lớn lên, chứng hoang tưởng của cô ấy cũng
giảm đi không ít, bắt đầu đối tốt với A Viêm."
Hạ Nghị đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt này sống rất ngột ngạt, vẫn là tiếp tục hỏi: "Vì sao vẫn ly hôn?"
"Hà Lôi thay đổi tốt hơn, là vấn đề của chú, mặc kệ qua bao nhiêu năm, chú
vẫn thể không tiếp nhận được cô ấy, cho dù mẹ con không tiếp nhận chú,
chú cũng không có biện pháp cùng một phụ nữ tính kế chú chung sống cả
đời."
Tưởng Hoành như là vò mẻ bình sứt cười khổ một tiếng, "Chú
không phải một người cha tốt, năm đó chú từ bỏ quyền nuôi nấng A Viêm để cùng cô ấy làm ly hôn."
Hạ Nghị không có phát biểu đánh giá, chỉ là có chút tò mò: "Cô nhỏ là làm sao đồng ý?"
"Chú uy hiếp cô ấy, trên pháp luật ở riêng hai năm có thể ly hôn, nếu ly hôn đời này sẽ không về lại A thành, cô ấy cũng đồng ý, bất quá điều kiện
là không thể nói cho A Viêm cùng ông ngoại tụi con biết chúng ta ly
hôn."
"A Viêm có quyền biết chân tướng."
"Chú không muốn
cho con trai biết chuyện cha nó phải sống ngột ngạt như nào." Tưởng
Hoành cười khổ một tiếng, "Hà Lôi dù làm sai, cũng đã nuôi nấng A Viêm
lên người, nói đến cũng là chú người cha này trước kia từ bỏ hắn."
"Chú thật sự cảm thấy được cô nhỏ đối tốt với A Viêm?"
"Người đối xử không tốt với A Viêm nhất là chú."
Tưởng Hoành bất lực vuốt mặt: "Bắt đầu chú không tính toán đáp ứng điều kiện
của Hà Lôi, chú muốn hoàn toàn thoát khỏi này điên phụ nữ, sau khi ly
hôn sẽ không về lại A thành, nhưng cô ấy thế nhưng uy hiếp chú sẽ trộm
cho A Viêm uống thuốc ngủ, không đáp ứng điều kiện cô ấy sẽ cùng con
trai đồng quy vu tận. Biết rõ cô ấy là người điên, chú vẫn nên từ bỏ
quyền nuôi nấng A Viêm."
Ấn tượng của hắn đối với chồng cô nhỏ
Tưởng Hoành cũng không tệ lắm, người đàn ông này thân thể to lớn xem như chính trực, nhưng không thể nghe lời nói của một bên liền tin, còn cần
tìm người hiểu rõ tình hình đối chứng mới được.
Nhưng nếu sự thật giống như Tưởng Hoành nói, phải như thế nào nói cho Tưởng Viêm?
Im lặng một lúc, Hạ Nghị khó chịu châm một điếu thuốc.
Cùng lúc đó, không khí trong phòng bệnh 666 khiến người ta hít thở không
thông, Hứa Niên muốn nói gì đó an ủi Tưởng Viêm rồi lại không biết nên
làm sao mở miệng, cậu có chút hối hận vừa rồi không ngăn cản Tưởng Viêm
xuống lầu còn phối hợp đem người đẩy xuống.
"A Viêm, cậu, cậu nếu cảm thấy khó chịu có thể khóc, tôi sẽ không chê cười cậu."
Tưởng Viêm liếc mắt xem thường, không sao cả nói: "Tôi đã sớm biết."
"A? Cậu có biết...... Cái kia, tôi không phải muốn hỏi thăm việc riêng của cậu, tôi chỉ là lo lắng cho cậu."
"Tôi đói bụng." Nam sinh thản nhiên chuyển đề tài.
"Được, tốt. Tôi đút cho cậu."
Hứa Niên lần đầu tiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch, sợ đạp phải mìn, vội
vàng lên tiếng trả lời luống cuống tay chân chia thức ăn cho người ta,
Tưởng Viêm thực ra vẫn rất thản nhiên, nhìn không ra hỉ nộ.
"Tôi
cảm thấy giáo viên ngữ văn của chúng ta khẳng định là mang thai, cô ấy
hôm nay đối với tôi rất ôn nhu, trước kia chỉ có bạn cùng bàn học bá của tôi mới có đãi ngộ như vậy."
"Cậu trở về đi."
Hứa Niên
lải nhải chia sẻ chuyện phát sinh ban ngày lúc đi học nhằm phân tán lực
chú ý của hắn, Tưởng Viêm nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ, mở miệng
cắt ngang, ngữ khí ngược lại ngoài ý muốn bình tĩnh còn có vài phần ôn
nhu, "Không còn sớm, ngày mai còn phải đi học."
"Chính là cậu......"
Hứa Niên lo lắng nhìn hắn, Tưởng Viêm đột nhiên nâng lên tay trái không bị thương xoa xoa ót cậu một chút, "Nghe lời."
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt." Hứa Niên đành phải câm miệng, bước hai bước lại quay đầu lưu luyến không rời trở về.
Hứa Niên rời đi không lâu, cửa phòng bệnh 666 đã bị người đẩy ra, thời điểm Hạ Nghị nhấc chân đi vào, Tưởng Viêm đang ngẩn người nhìn cá mập nhỏ,
thời điểm Hứa Niên rời đi đã quên mang theo.
Hạ Nghị thấy thế ho
nhẹ một tiếng, trêu ghẹo nói: "Khụ khụ, cậu sẽ không phải là coi trọng
tiểu mập mạp kia đi, không tồi, tôi xem tiểu mập mạp này đối với cậu rất si mê."
Tưởng Viêm hoàn hồn trừng mắt nhìn hắn, "Cậu ấy tên Hứa Niên, không mập."
" Che chở cậu ta như vậy?"
Hạ Nghị làm bộ "Sợ hãi" ngửa ra sau, thu được một ánh mắt xem thường sau
đó mới trở nên đứng đắn, "Không đùa nữa, tôi đi tìm mẹ tôi nghiệm chứng
qua, ba cậu năm đó quả thật là..... bị hãm hại."
Hạ Nghị nói uyển chuyển, Tưởng Viêm tuy rằng sớm đoán trước vẫn là nhăn mi, "Tiếp tục."
"Mẹ tôi liên hệ trại an dưỡng, bất quá chúng ta tôn trọng quyết định của
cậu." Hạ Nghị đem sự tình trải qua nói đơn giản một lần, cuối cùng đưa
ra phương án giải quyết.
Sau một lúc lâu, Tưởng Viêm cúi đầu nhẹ
nhàng mở miệng, giọng nam nặng nề nghe không ra cảm xúc, cúi đầu biểu
tình càng thêm mịt mờ, Hạ Nghị vỗ vỗ bờ vai của hắn không nhiều lời nữa.
Ánh trăng sáng tỏ, bóng đêm thâm trầm, Liễu Nhất nhìn không gian trước mắt
ôm lấy tiểu Teacup đặt ở đầu giường sau đó nằm xuống, lăn qua lộn lại
ngủ không được lại ngồi dậy.
Thời gian qua thật sự mau, lại sắp
kết thúc một tuần, Liễu Nhất tính thời gian, cha mẹ đi công tác cũng sắp trở về, cậu tính toán thương lượng với Hạ Nghị ngày mai về nhà ở.
Nhưng là đã sắp mười một giờ, Hạ Nghị còn chưa có trở về.
Liễu Nhất ban ngày nghe Hứa Niên nói chuyện của mẹ Tưởng Viêm đã xử lý gần
xong, Hạ Nghị gần đây rất ít đến bệnh viện bên kia, nhưng là ngày hôm
qua nữ sinh kia đã đến thăm Tưởng Viêm, cùng Hạ Nghị cùng nhau...... Hạ
Nghị không trở lại là bởi vì gặp nữ sinh kia sao?
Thời điểm Hạ
Nghị trở về đã là rạng sáng, hắn nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt sờ soạng đẩy
cửa phòng ngủ ra, ngoài ý muốn phát hiện phòng ngủ còn mở đèn, người
trên giường cũng đã ngủ, trong lòng ngực còn ôm tiểu Teacup.
Hạ
Nghị đến gần, người trên giường ngủ cũng không an ổn, đầu lệch trên gối, ngủ như vậy một đêm ngày mai tỉnh lại khẳng định sẽ bị sái cổ, hắn đưa
tay giúp cậu điều chỉnh tốt tư thế ngủ, sau đó nhẹ nhàng đem chó nhỏ
trong ngực cậu lấy ra đặt ở đầu giường.
Hắn theo ánh đèn cúi
người nhìn người dưới thân liền cảm thấy an ổn, chuyện loạn thất bát tao phát sinh vừa nhìn đến người trước mặt này liền quên sạch, hắn si ngốc
nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó cúi đầu hôn một cái trên khuôn mặt đơn
thuần của đối phương.
"Bảo bối, mơ đẹp."
Cùng với giọng nam trầm thấp mềm nhẹ, bên trong lâm vào một trận tối tăm.
Người ta nói thời tiết tháng sáu như đứa trẻ, thay đổi bất thường.
Liễu Nhất ngày hôm sau là bị tiếng mưa "Rầm rập" ngoài cửa sổ cùng với tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên gõ vào màng tai làm cho tỉnh lại, động tĩnh
lớn như vậy người bên cạnh cũng chưa tỉnh.
Cũng không biết tối
qua mấy giờ mới trở về...... Liễu Nhất ngồi dậy lắc lắc đầu vẩy sạch suy nghĩ loạn thất bát tao, dù sao hiện tại người giúp Hạ Nghị trị mất ngủ
cũng là mình.
Cậu đưa tay tắt đồng hồ báo thức còn chưa kịp vang
lên ở đầu giường, rón ra rón rén xuống giường, ôm tiểu Teacup ra khỏi
phòng ngủ.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt xong đi đến cửa sổ sát
đất phòng khách, trước tiên đưa tay kéo rèm cửa màu đen ra, ánh sáng
mỏng manh chiếu vào, những hạt mưa lớn nện mạnh xuống cửa sổ, Liễu Nhất
đứng ở phía trước cửa sổ duỗi thắt lưng xoay người đi làm bữa sáng.