Đáng đời, ai bảo cậu không trả lời tin nhắn của tôi.
Liễu Nhất
tính toán chi li ở trong lòng trả lời, hai tròng mắt lại giấu không được lo lắng nhìn mặt người nọ, vẫn tiêu sái tuấn lãng như trước, con ngươi
rất sáng, khóe môi gợi lên độ cong vừa phải, chỉ là đáy mắt có một tầng
mệt mỏi không thể bỏ qua.
Người này tối hôm qua sẽ không phải cả đêm không ngủ đi?
Có phải lại hút thuốc không?
Hạ Nghị lần này thật sự không nói dối, tối hôm qua quả thật là cả đêm chưa ngủ.
Mẹ hắn bình thường là một phụ nữ sang trọng, dù đã gần bốn mươi nhưng do
được bảo dưỡng cẩn thận vẫn giống như một đóa hoa, ai không biết còn
tưởng rằng bà mới hai mươi lăm, khuôn mặt vóc dáng đều là số một, cho dù có con trai lớn như hắn, người theo đuổi cũng vẫn nối liền không dứt.
Chỉ là đầu óc không tốt, không nên treo cổ trên một cái cây là lão già đã
kết hôn kia, còn bị coi thường làm tiểu tam mười tám năm.
Nếu
nói là hi sinh vì tình yêu, cũng sẽ không đến mức như vậy, Hạ Nghị ẩn ẩn cảm thấy được trong đó còn có nguyên nhân khác, nhưng Tả Cựu đối với
người nọ là kiểu lạt mềm buộc chặt, lúc thoải mái tự do, khi lại quản
chặt.
Ngoại hình cùng tính cách Hạ Nghị hơn phân nửa di truyền
từ mẹ ruột hắn, bởi vậy cũng càng thêm hiểu mẹ mình, chính bà không muốn nói, người khác có muốn hỏi cũng hỏi không được.
Sức mạnh tình
yêu rốt cuộc lớn đến mức nào, có thể đem một phụ nữ tính cách tiêu sái
biến thành kẻ ngốc bị coi thường mười tám năm còn khăng khăng một mực?
Hạ Nghị không nghĩ ra, một năm, hắn vẫn là không nghĩ thông suốt, có lẽ người trước mắt này có thể giúp hắn nghĩ thông suốt.
Dưới ánh mắt lo lắng của Liễu Nhất, Hạ Nghị không dấu vết một lần nữa xem kỹ người trước mắt này, chỉ một ngày không gặp đã nhớ đến phát điên.
Là một người có nhan sắc hoàn mỹ, Hạ Nghị đối với tiêu chuẩn về sắc đẹp
cao hơn so với người bình thường. Người trước mặt này khi đeo kính mắt
thật sự bình thường không có gì đặc sắc, có lẽ bọn họ từng gặp thoáng
qua ở sân trường, nhưng mình vẫn chưa từng để ý.
Duy nhất may mắn chính là, hai người cùng giới tính.
Nếu không phải đồng tính cũng không có khả năng ở WC gặp nhau, Hạ Nghị đời
này cũng quên không được lần đầu động tâm trong đời là trước bồn rửa tay ở WC nam.
Tiết thể dục, WC nam rất vắng vẻ, vòi nước bị hỏng
phun nước ra ngoài, nam sinh không nhìn rõ mặt đối mặt với tình huống
phát sinh tránh không kịp, tóc, kính mắt, góc áo đều bị bắn ướt một
mảng, mơ mơ màng màng tháo xuống kính mắt chà lau thấu kính, cặp mắt kia đẹp đến bất khả tư nghị.
So với mắt hạnh bình thường dài hơn
một chút, mắt hai mí độ rộng vừa phải, con ngươi đen thuần khiết giống
như nai con không rành thế sự trong rừng rậm nguyên thủy, lông mi vừa
cong vừa vểnh từng cái rõ ràng, mặt so với nữ sinh còn nhỏ hơn, mũi cao
môi đỏ, chân mày đẹp như tranh vẽ, vừa xinh đẹp vừa thanh thuần.
Hạ Nghị trước kia chưa bao giờ nghĩ tới từ "Thanh thuần" này dùng trên một người con trai cũng sẽ không cảm thấy không thích hợp.
Vì vậy
hắn thất lễ nhìn chằm chằm người ta hồi lâu, thẳng đến khi thợ sửa ống
nước đến sửa vòi nước, nam sinh kia mới cuống quít đeo kính mắt áy náy
giải thích.
Thanh âm không lớn nhưng rất êm tai, chẳng qua mặt
so với hắn thiếu đi sự nam tính, nhưng cũng không làm cho người ta cảm
thấy giống nữ sinh, đối với thợ sửa ống nước thái độ cũng thập phần tôn
trọng, là một tiểu mỹ nhân lễ phép.
Khẳng định là ánh mắt của
hắn ngày ấy quá mức làm càn, nam sinh cảm nhận được nhìn hắn một cái
liền bối rối cúi đầu rất nhanh rời khỏi, Hạ Nghị đột nhiên muốn hỏi
người này một chút, còn có nhớ chuyện "Vòi nước bị hỏng" kia hay không?
Tầm mắt Hạ Nghị mang theo ôn nhu khiến người khác tim đập nhanh, lại nhìn
chằm chằm Liễu Nhất ngồi ở hàng ghế phía trước như vậy.
Liễu
Nhất bị hắn thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng lo lắng càng thêm khó
có thể nói thẳng nói ra, vì thế quanh co mở miệng nói: "Tôi tối qua
trước khi ngủ có gửi tin nhắn cho cậu."
Thời điểm cậu nói những
lời này, ngữ điệu rất chậm, cơ hồ là từng từ từng chữ nói xong câu đó,
nói xong chờ mong còn làm bộ không thèm để ý nhẹ nhàng nghiêng đầu đối
diện cùng đối phương.
Hạ Nghị nghe vậy khóe môi cong lên càng rõ ràng.
Tối qua hắn kỳ thật thấy được tin nhắn Liễu Nhất gửi tới, thậm chí có thể
tưởng tượng bộ dáng con thỏ nhỏ khẩn trương xấu hổ nắm di động gửi tin
cho mình: Hạ Nghị, ba mẹ tôi ngày mai phải đi công tác. Cậu đêm nay nếu
còn ngủ không được lại đếm cừu thử xem, không cần hút thuốc.
Từ
nhỏ đến lớn hắn đều là tồn tại mặt trăng giữa muôn sao, đối với ái mộ
cùng tỏ tình của người khác quá mức quen thuộc, tuy rằng là lần đầu tiên được con trai thích, nhưng là thời điểm nam sinh thích một người căn
bản không che giấu được. Cho nên đối với việc Liễu Nhất thích hắn, hắn
lại không quá xác định.
"Cậu nhóc" này rất đơn thuần, đơn thuần
giống như một tờ giấy trắng, giống như "Đứa nhỏ" chưa bao giờ tiếp xúc
xã hội, tất cả phòng bị đối với lòng người hiểm ác đều bắt nguồn từ anh
trai khống đệ đệ kia giáo dục.
Cậu là kiểu mới nắm chắc lý
thuyết chứ chưa trải qua thực tế, là một đứa nhỏ được bảo hộ quá kỹ
càng, bởi vậy trong hiện thực nếu gặp phải một người xấu thoáng ngụy
trang liền ngây ngốc bị lừa.
Hạ Nghị cho rằng bản thân hắn hoàn toàn là một kẻ xấu.
Hắn "Người xấu" này đánh dấu chủ quyền trên người cậu, không thể để cho "Người xấu" khác thừa cơ chen vào.
Nghĩ vậy liền sảng khoái, nhẹ nhàng của mở miệng, ngữ khí mang theo một tia
đắc ý mời: "Tin nhắn thấy được, cho nên cố ý qua đón cậu, đêm nay đến
chỗ tôi ở đi."
Liễu Nhất nghe vậy chỉ cảm thấy đại não sung
huyết? Máu nóng cuồn cuộn, hai gò má không khống chế nóng lên, lung tung tìm một cái cớ vụng về: "Trong nhà đồ ăn còn chưa có ăn hết."
"Vừa vặn tôi còn chưa ăn cơm, thu dọn cặp sách, trước đến nhà cậu ăn cơm."
Hạ Nghị đương nhiên mở miệng, một chút cũng không đem mình làm người
ngoài.
Liễu Nhất nguyên bản cũng không thật sự muốn cự tuyệt,
nghe vậy liền nghe bắt đầu thu dọn cặp sách, ngoan ngoãn đem người dẫn
về nhà, đem rau củ được giữ gìn cẩn thận rửa sạch, làm một bữa cơm chiều phong phú.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Hạ Nghị lại chủ động muốn rửa bát.
Liễu Nhất kỳ thật không muốn để Hạ Nghị rửa, ngón tay Hạ Nghị đẹp như vậy,
dùng để rửa chén không khỏi lãng phí, nhưng người này có thể chủ động
yêu cầu làm việc cậu cũng sẽ không cự tuyệt.
Thừa dịp thời điểm Hạ Nghị rửa bát, Liễu Nhất chuẩn bị bắt tay vào thu dọn hành lý.
Cậu rối rắm đứng trước tủ quần áo, Hạ Nghị hẳn là chỉ mời mình ở một đêm
đi, một bộ quần áo là đủ rồi, bàn chải, khăn mặt, dép lê cùng cặp sách
cũng phải mang, nhưng quan trọng nhất là phải mặc đồ ngủ nào đây?
Đầu kia, Hạ Nghị ở phòng bếp không biết có phải hay không nghe được rối rắm trong lòng cậu, đột nhiên hướng bên này gọi một câu: "Lấy mấy bộ quần
áo để tắm rửa là đủ rồi, chỗ tôi cái gì đó cũng có."
Mấy bộ?
Liễu Nhất nghe vậy chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình nhảy lên vài cái,
Hai chữ "Ở chung" xuất hiện trong lòng, trái tim thình thịch nảy lên như muốn ngừng đập.
Hạ Nghị là có ý mời mình đến ở vài ngày đi?
Này xem như...... Ở chung?
Anh trai nói vị thành niên không thể ZU (Uhm, thì là cái mà mọi người đều
biết ấy J). Nhưng là chưa nói không thể ở chung, con trai cùng con trai ở chung cũng sẽ không mang thai, khẳng định không vấn đề đi, hơn nữa đến ở là bởi vì Hạ Nghị mất ngủ a.
( Liễu Triết sụp đổ: em cho anh cơ hội nói sao?!)
Liễu Nhất "Tránh nặng tìm nhẹ" gây sức ép trong lòng một phen, sau đó thành
công thuyết phục bản thân, đúng vậy, lần này cậu đến ở chỉ là vì giúp hạ Nghị trị liệu mất ngủ mà thôi, cậu mới không muốn Hạ Nghị tìm người
khác bồi ngủ.
Hơn nữa cậu rất nghe lời anh trai, anh trai nói
thích con trai sẽ phải bảo vệ đối phương thật tốt, cho nên cậu cũng
không nói cho người khác việc mình thích Hạ Nghị lúc này, mẹ hỏi vẫn là
rất thông minh lựa chọn nói dối.
Liễu Nhất quyết định, trước khi mình có thể bảo vệ đối phương, chuyện này không thể nói cho ai.
( Liêu Triết thổ huyết: ta không phải ý tứ này......)
Liễu Nhất cảm thấy mình thật sự là một cậu bé vừa thông minh lại có trách
nhiệm, liền đem đồ ngủ mới Liễu Triết mua cho cậu năm nay gấp gọn để
mặc.
Sắp xếp xong hành lí.
Hạ Nghị ở phòng bếp chiến đấu đã xong liền đi đến, vào cửa lại nhìn thấy Liễu Nhất đang một bên gấp
quần áo một bên cười ngây ngô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia ngay cả
bộ dáng cười ngốc cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Hạ Nghị không tự giác tâm tình cũng tốt lên, theo thói quen tựa cửa trêu chọc: " Cao hứng như vậy?"
Liễu Nhất nhanh chóng thu hồi ý cười, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lắc đầu: "Không có a."
Còn giả vờ với tôi.
Hạ Nghị trong lòng cười mắng một câu, trên mặt cũng không vạch trần cậu,
dù sao tiểu mỹ nhân da mặt mỏng, hắn cũng không nỡ chọc thủng lớp giấy
mỏng đó, chọc cậu giận không chịu tới chỗ mình thì làm sao bây giờ?
Hắn rất hiểu được: người xấu cũng cần ngụy trang cùng kiên nhẫn mới có thể thuận lợi đem con mồi đánh dấu chủ quyền vĩnh viễn.
Thang máy kim loại thập phần trống trải, khiến cảm giác lạnh lẽo tăng lên,
hành lang màu đen tản ra khí tức u ám, cửa lớn nạm vàng tuy rằng là lần
thứ hai đến, Liễu Nhất vẫn cảm thấy không thích ứng được.
Hơn nữa độ ấm nơi này tựa hồ so với bên ngoài thấp hơn, cậu nhịn không được chà xát lên cánh tay đã nổi da gà.
"Thật nhát gan."
Hạ Nghị bị dáng vẻ sợ hãi của cậu làm bật cười, đứng trước của dùng mã vân tay ấn ấn vài cái, mở miệng nói: "Ấn vân tay lên, về sau ra vào tự do."
Liễu Nhất tuy rằng chưa từng thấy qua, nhưng cũng biết đưa vân
tay mình vào tương đương với việc Hạ Nghị đưa cửa chìa khóa cho cậu,
liền nhu thuận dựa theo đưa vào vân tay của mình.
Thầm nghĩ: Hạ Nghị tín nhiệm mình như vậy, mình nhất định phải cố gắng chữa khỏi bệnh mất ngủ của hắn.
Cảnh đêm nhìn từ tầng 11 cùng Tứ hợp viện chính là không giống nhau, Liễu
Nhất đổi xong giày đứng ở cửa quét mắt nhìn phòng khách, vẫn là bố trí
như lần trước, lại bởi vì cảnh đêm bên ngoài mà nhiều hơn vài phần cảm
giác xa hoa.
"Thất thần gì đó, mau vào"
Hạ Nghị đem hành lý của cậu vào phòng ngủ, đi ra thấy người còn đứng ở cửa ngẩn người
bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở, rõ ràng không phải lần đầu tiên đến, tại
sao còn khẩn trương như vậy?
Liễu Nhất nhìn bàn đá cẩm thạch
lạnh băng, cảm thấy không quá thích hợp dùng để học tập, vì thế xấu hổ
mở miệng: "Cái kia, tôi còn chưa làm xong bài tập."
Đến thư phòng làm.
Hạ Nghị nháy mắt đã hiểu ý tứ của cậu, săn sóc đưa tay mở cửa phòng, vừa muốn bật đèn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mờ ám cười.
Liễu Nhất dựa vào đèn phòng khách chỉ nhìn thấy ánh bạc như ẩn như hiện lóe
qua. Ngay sau đó chợt nghe Hạ Nghị đột nhiên nói một câu: "Thư phòng có
đoạn thời gian không dùng, cậu chờ một chút."
Sau đó "Bang" một tiếng đóng cửa lại. Liễu Nhất nhìn Hạ Nghị đột nhiên biến mất ở thư phòng, khó hiểu nhăn mi lại.