Liễu Nhất giật mình từ trên giường ngồi dậy, người bên cạnh vẫn ngủ, tướng ngủ của Hạ Nghị rất tốt, căn bản không giống như hắn nói, tư thế cơ bản không thay đổi qua.
"Hạ Nghị, mau rời giường."
Liễu Nhất làm "Học sinh
ngoan" tuyệt đối không cho phép mình đi học muộn, sốt ruột đánh thức
người bên cạnh, sau đó xuống giường bắt đầu đi giày.
Hạ Nghị hiển nhiên còn chưa ngủ đủ, miễn cưỡng mở to mắt ngồi dậy, biểu tình trên mặt không tính là đẹp.
Liễu Nhất sốt ruột không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ là thấy hắn vẫn không
nhúc nhích, sau khi đi giày liền bật đèn trên đầu giường, trong phòng
trở nên sáng sủa, Hạ Nghị khó chịu "Sách" một tiếng, nheo mắt lại.
"Mau đứng dậy, muộn học." Liễu Nhất thúc giục nói.
Hạ Nghị nghe được thanh âm quen thuộc yên lặng áp chế tính khí khi rời
giường sắp trào ra khỏi họng, khó chịu xoa tóc, rời khỏi giường.
Hai người đơn giản thu thập một chút liền xuất phát, cũng may là còn kịp
tiết đầu, Liễu Nhất ngồi vào chỗ thở phào, quay đầu chống lại ánh mắt
bát quát sáng ngời của bạn cùng bàn.
"Đừng hỏi gì cả."
Hứa Niên dùng sức đè lại tính bát quái sắp bay ra khỏi ngực của mình, làm động tác ngậm miệng.
Giờ học buổi chiều coi như thuận lợi, trừ bỏ chia đều mỗi tiết học bị bạn
cùng bàn nhắc nhở thất thần một lần...... Liễu Nhất bỗng nhiên lại hiểu
trường học vì sao không cho "Yêu sớm", trước khi quen Hạ Nghị cậu chưa
bao giờ mất tập trung trong giờ học.
Thật vất vả mới đến giờ tan học, Liễu Nhất nhanh chóng thu dọn tốt cặp sách,lần đầu tiên đi theo
bước chân của quân đội rời khỏi trường học.
Đầu hẻm quen thuộc,
Hạ Nghị đã tới rồi, bất quá lần này hắn không đi xe điện nhỏ kia, Liễu
Nhất thầm nghĩ người này tại sao lại trốn học, oán thầm bước nhanh đến
gần hắn.
Hạ Nghị nhìn thấy cậu nâng tay đưa ra túi quà màu trắng: "Đỡ lấy."
"Cái gì vậy?" Liễu Nhất đưa tay tiếp nhận tò mò mở túi, bên trong là một
chiếc di động của Đài Loan mẫu mới nhất, di dộng này giá cũng không
thấp, Liễu Nhất nhìn nhưng không lấy ra nữa, "Cho tôi?"
"Nơi này còn có người khác?" "Tôi không thể nhận."
Hạ Nghị ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Cho cậu mượn, có cái gì không thể
nhận, là con trai thì đừng lề mề, bên trong đã lưu số điện thoại của
tôi, về sau thời điểm tôi không ở bên cạnh có việc tùy thời gọi cho
tôi."
Liễu Nhất vẫn là cảm thấy rất đắt tiền không dám nhận, giải thích nói: "Cái kia, kỳ thật tôi có di động, anh trai mua."
Hạ Nghị nghe vậy không khỏi một lần nữa xem kỹ một phen tiểu mỹ nhân nói
dối cũng có thể rất lưu loát này, trước kia thời điểm cự tuyệt cho mình
số điện thoại nhìn không ra dấu vết nói dối.
Liễu Nhất xấu hổ giải thích: "Thực xin lỗi, trước kia lừa cậu."
"Cái kia dùng để gọi cho anh cậu, lúc nào gọi cho tôi thì dùng cái này."
Hạ Nghị cũng không tính toán chi li, dù sao hắn vẫn rất tự mình hiểu lấy,
biết trước kia biểu hiện của mình quả thật không được tốt lắm, trái lại
hắn thật sự rất vui vẻ có thể nhìn thấy tâm phòng bị của Liễu Nhất.
Liễu Nhất vẫn lắc đầu: "Rất quý, tôi không thể nhận."
"Dù sao cũng đã mua, cậu không cần tôi có thể tặng người khác."
Hạ Nghị uy hiếp cậu, Liễu Nhất nghe vậy cũng không dao động, kiên định trả lại cho hắn, Hạ Nghị mang theo gói to cũng không tiếp tục khuyên, mà là làm bộ nghiêm chỉnh đung đưa chiếc túi tự hỏi, "Mua cũng mua rồi, ném
đi cũng rất lãng phí, nên tặng ai đây? Không bằng đưa cho đại biểu môn
Văn của lớp 9 đi, cô ấy hẳn là nguyện ý nhận, bên trong còn có số điện
thoại của mình."
Liễu Nhất nghe vậy không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người bước nhanh về phía trước.
Hạ Nghị cười khẽ một tiếng, lợi ích của đôi chân dài phát huy, dễ dàng lại từ phía sau đuổi theo cậu, cánh tay dài duỗi ra ôm bờ vai đem người cậu hướng vào ngực mình dẫn đi, vừa đi một bên đáng ghét tiếp tục mở miệng
kích thích cậu: "Tôi nói thật, cậu không cần tôi có thể thực sự tặng cho cô ấy."
Thân thể Liễu Nhất luôn thành thực hơn so với miệng của cậu, đại não còn chưa truyền đạt mệnh lệnh xuống liền đưa tay từ trong
tay hắn đoạt lấy gói to ôm vào trong lòng ngực, rất có dáng vẻ không ai
được cùng ta tranh vừa hung dữ vừa đáng yêu.
"Vậy mới đúng, về sau tôi tặng gì đó cũng ngoan ngoãn nhận lấy."
Hạ Nghị vừa lòng đem người đưa đến cửa Liễu Gia, xoa nhẹ tóc đen thật dày
của cậu mở miệng nói, "Anh hôm nay có việc, buổi tối sẽ không ở cùng
cậu, có việc tùy thời có thể gọi cho tôi."
Động tác lấy chìa khóa của Liễu Nhất dừng một chút, nghi hoặc nhìn hắn lại không vào cửa hỏi chuyện gì.
"Vào đi thôi."
Hạ Nghị cũng không có ý muốn giải thích, nhìn thấy cậu mở cửa vào trong,
đứng ở cửa phất phất tay liền xoay người tiêu sái rời khỏi.
Liễu Nhất đứng ở cửa nhìn hắn không chút do dự, thân ảnh dần dần biến mất ở đầu hẻm mới đóng cổng.
Một người nấu cơm ăn cơm, làm bài tập, đọc sách, thời gian chậm rãi trôi
qua, rất nhanh đã 9 giờ tối. Đã trễ thế này cha mẹ còn chưa trở về, Liễu Nhất mở ngăn kéo lấy ra di động gọi số điện thoại duy nhất kia.
Điện thoại được kết nối, Liễu Nhất nhỏ giọng gọi một câu, đầu kia điện thoại tiếng người ôn nhu vang lên, giọng nam trầm thấp trước sau như một thật sự nghe rất có từ tính, "Nhất Nhất hôm nay tâm tình không tốt?"
"Cũng không phải"
Liễu Nhất đưa tay kéo kéo miệng mình, khẩu thị tâm phi đáp.
Đầu kia Liễu Triết thập phần nhạy bén, trực tiếp mở miệng hỏi: "Đừng lừa anh, xảy ra chuyện gì?"
"Anh, em có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi anh." Liễu Nhất hít sâu một
hơi, khẩn trương mở miệng, "Cái kia, con trai cùng con trai, có thể nói
yêu đương sao?"
Đầu kia điện thoại đột nhiên im lặng mấy giây.
Liễu Nhất nhất thời càng khẩn trương, giấu đầu hở đuôi giải thích: "Không
phải em, là bạn em...... Hắn là con trai, người hắn thích cũng là con
trai, như vậy, có thể chứ?"
Một lát sau người đầu kia mới truyền đến thanh âm trầm thấp: "Nhất Nhất, em phải biết rằng thế giới này có
thể có rất nhiều loại cảm xúc. Vui vẻ chỉ là một loại cảm giác, loại cảm giác này không có gì là sai, cho nên không phải không thể có."
Liễu Nhất có chút kích động truy hỏi: "Kia bọn họ cùng một chỗ cũng là có thể đi."
Đầu kia điện thoại Liễu Triết không có trực tiếp trả lời vấn đề này, mà là
bất động thanh sắc bắt đầu nói lời khách sáo: "Người bạn kia của em hẳn
là cùng tuổi em đi."
"Lần đầu tiên thích một người?"
"Ừ."
"Tuy rằng thích chỉ là một loại cảm giác, nhưng là thích của cùng một người
tùy từng thời điểm loại cảm giác này sẽ thay đổi tính chất, trở thành
một loại trách nhiệm. Mà tầm tuổi của em, các em còn nhỏ vẫn không đủ để gánh vác trách nhiệm đằng sau từ thích."
Liễu Nhất khó hiểu: "Trách nhiệm gì?" " Trách nhiệm bảo vệ đối phương."
Liễu Triết kiên nhẫn giải thích cho em trai, "Con trai thích con trai chuyện này là bình thường, nhưng là ở chuyện này có tính đặc thù, cho nên
thích con trai càng cần ý thức trách nhiệm lớn hơn cùng năng lực độc lập hoàn toàn."
Liễu Nhất cái hiểu cái không gật gật đầu, hỏi: "Kia bọn họ khi nào thì có thể cùng một chỗ?"
"Rất nhiều thời điểm thích không nhất định lập tức sẽ cùng một chỗ, em có
thể nói cho bạn của em, chờ bọn hắn thi lên đại học trưởng thành, nếu
như còn thích đối phương, đến lúc đó nghĩ lại cùng một chỗ không phải
rất tốt sao?"
"Em hiểu rồi." Liễu Triết nghe vậy vui mừng gợi
lên khóe môi, em trai nhu thuận đáng yêu thiếu chút dưới tình huống mình không biết bị người lừa gạt mất, thật nguy hiểm.
Nhưng mà câu tiếp theo của Liễu Nhất lại làm cho hắn cười không nổi.
Tuy rằng là anh trai mình, Liễu Nhất cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng
hỏi: "Kia con trai cùng con trai làm sao làm (làm gì mà ai cũng biết là
gì đấy ==). A...... Bạn em hỏi, hắn không biết."
Đầu kia Liễu
Triết ngón tay không tự giác dùng sức nắm chặt di động, răng nanh cao
thấp gắt gao hợp cùng một chỗ, hận không thể ngay lập tức quay về thành
phố A cách ngàn dặm, rốt cuộc là tên hỗn đản nào dụ dỗ em trai vị thành
niên của hắn?!
Đồng thời cũng thấy thập phần may mắn chưa cho
Liễu Nhất dưỡng thành thói quen lướt mạng, em trai lớn rồi, chuyện này
cũng không kìm nén được mà phải gọi cho anh để hỏi trước khi đi ngủ!
Liễu Triết sợ mình không cẩn thận tức giận, hình tượng anh trai hoàn mỹ ở
trước mặt em trai không thể phá hủy, vì thế vội vàng che ống nghe hít
thở sâu một cái, lúc này mới miễn cưỡng "Tâm bình khí hòa" mở miệng:
"Nói cho bạn em trước không cần lo lắng vấn đề này, vị thành niên làm
loại sự tình này rất dễ bị thương, nghiêm trọng còn phải đến bệnh viện."
"A
Liễu Nhất chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, thở hốc
vì kinh ngạc, hoảng sợ duy trì động tác mở miệng, sau một lúc lâu mới
thật cẩn thận hỏi: "Kia, người hắn thích muốn thì làm sao bây giờ?"
"Ba!"
Liễu Nhất vừa dứt lời chợt nghe đến đầu kia truyền đến một đạo âm thanh đứt
gãy, kỳ quái hỏi: "Anh trai, anh bên kia làm sao vậy, có phải đồ gì bị
gãy không?"
Lý trí của anh trai ngươi bị đứt!
Liễu Triết tùy tay ném xuống bút máy phác họa không cẩn thận một tay bẻ gẫy, lại
hít sâu, thanh âm ôn nhu giống như thấm độc: "Không có việc gì, bút máy
gãy, phỏng chừng là mua phải hàng giả, chất lượng không tốt. Nhất Nhất,
nói cho bạn em, nếu người kia cũng thích bạn em, nhất định có thể đợi
bạn em trưởng thành."
"Kia hắn vẫn chờ không phải rất khó chịu sao?" Nghẹn đến khó chịu!
Liễu Triết dưới đáy lòng táo bạo rít gào, lúc mở miệng ngữ khí lại trước sau như một bình thản, ôn nhu giải thích: "Anh trước kia không phải đã dạy
em, con trai phương thức giải quyết đều giống nhau, sẽ không quá khó
chịu."
Liễu Nhất sầu lo hỏi: "Chính là vạn nhất hắn nhịn không
được tìm người khác đâu". Em trai hắn rốt cuộc là thích phải một tên cặn bã nào vậy!
Liễu Triết cưỡng chế hỏa khí, cố gắng duy trì tâm
bình khí hòa mở miệng: "Nếu tìm người khác, người kia cũng không đáng
giá bạn em thích, có người yêu còn quản không được phía dưới chính là
súc sinh."
Liễu Nhất rất tự nhiên mà tưởng tượng cảnh Hạ Nghị bị anh mình mắng súc sinh, không khỏi lắm miệng biện giải một câu: "Hắn là người tốt lắm."
Khá lắm P!
Liễu Triết đau não, hận
không thể hiện tại lại chạy về A thành, lời nói thấm thía: "Nhất Nhất,
nói cho bạn em, lên đại học còn có càng nhiều con trai tốt chờ hắn,
không cần đem tinh lực lãng phí ở một người"
Lúc này trong hẻm
nhỏ truyền đến một trận tiếng xe, Liễu Nhất vội vàng đánh gãy hắn: "Anh
trai, ba mẹ đã trở lại, em tắt máy trước, anh ngủ ngon."
Liễu Triết nhìn thấy giao diện kết thúc cuộc gọi nhịn không được mắng câu thô tục: "Shit!"
Liễu Nhất nhanh tay để điện thoại vào ngăn kéo khóa kỹ, trong sân truyền đến tiếng nói chuyện, Liễu Nhất dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, sau đó đúc kết được một tin tức trọng yếu: ba mẹ ngày mai lại muốn đi công tác,
thật tốt.
Thanh âm dần dần lớn, cửa phòng khách bị đẩy ra, Liễu
Nhất đi dép lê ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cha mẹ trong phòng khách
mang vẻ mặt mệt mỏi, nhu thuận chào: "Ba mẹ." Cha Liễu gật gật đầu vào
phòng ngủ, mẹ Liễu ôn nhu đáp, bất động thanh sắc hỏi: "Liễu Nhất, bạn
học hôm qua hôm nay không có tới?"
Liễu Nhất ngoan ngoãn đáp: "Tụi con chỉ là ngẫu nhiên cùng nhau học tập."
Mẹ Liễu nghe vậy vừa lòng cười cười, dặn dò nói: "Không còn sớm, làm xong bài tập thì đi ngủ đi."
"Dạ. Mẹ ngủ ngon."
Liễu Nhất nói xong trở về phòng ngủ nhẹ tay nhẹ chân khóa trái cửa, lấy ra
di động trong túi giấy màu trắng, dùng ngón trỏ vẽ mật khẩu mở khóa, mở
ra danh bạ.