Đế Long còn nói thêm: "Chính tôi có thể đi ra ngoài, nhưng tôi không có cách mang cô xuyên qua pháp trận này."
Thanh Lam nói: "Cô đi ra ngoài phá nát pháp trận, tôi tự có thể xé đứt đoạn xiềng xích này thoát vây."
Đế Long nói: "Lấy pháp lực hiện tại của tôi đánh không nổi trận trụ và mắt trận."
Thanh Lam nhìn lại Đế Long một lần nữa, cho rằng Đế Long hối hận không muốn
trợ nàng đi ra ngoài, hoặc là còn tưởng thêm điều kiện. Nàng nói: "Lấy
cô tu vi độ kiếp trung hậu kỳ phá nát pháp trụ cũng không phải việc khó. Hay là cô còn có yêu cầu?"
Đế Long mếu máo, nói: "Tôi chưa bị sét đánh bao giờ!"
Thanh Lam mặt mang kinh ngạc hỏi: "Vậy cô làm thế nào tu ra long khí? Dù cho
là trời sinh giao long không trải qua lôi kiếp tôi luyện, cũng không có
khả năng dưỡng ra long khí."
Đế Long dẩu miệng đến càng cao, rầu rĩ đáp: "Trời sinh."
Thanh Lam hừ nói: "Trời sinh? Bất khả thi! Trừ khi cô sinh ra đã là con rồng."
Đế Long buồn bực mà nhìn Thanh Lam, lòng nói: "Cô nói trúng rồi!".
Thanh Lam hỏi: "Cô hiện tại ở tu vi nào?". Chẳng lẽ là tiểu nha đầu này trên
người có Yêu tộc Đại Thừa giả luyện chế pháp bảo? Đại Thừa giả pháp bảo
giấu đi chân thật tu vi tiểu nha đầu này, nàng ta công kích thời điểm
khởi động pháp bảo chảy ra pháp bảo khí tràng hiện ra long khí? Nếu là
pháp bảo, đáng lý ra không giấu được mình dò thám.
Đế Long ngửa
đầu nhìn trời, nói: "Tu vi đã từng rất cao, sau lại thân xác tự hủy vỡ
thành sương máu, một giọt máu bột phấn cũng không lưu, hiện tại một sợi
nguyên thần còn chưa từng tu luyện qua, cô nói tôi cái gì tu vi?"
Thanh Lam trợn mắt, chán nản nói: "Nguyên thần luyện đến cùng cấp thân thể,
còn có thể tùy ý biến hóa hình dáng, cô dám nói cô đánh không nổi pháp
trận?"
Đế Long càng cảm thấy ấm ức tuổi thân, cô mếu máo nói: "Nếu tôi còn pháp lực, làm gì đến nỗi bị đuổi giết đến đây."
Thanh Lam thật sự không còn từ nào để nói, cũng không muốn nghe tiểu nha đầu
nói lung tung, nàng từ nhẫn trữ vật lấy ra một cây cung lớn và mũi tên
toàn thân lượn lờ màu đỏ thẫm, giơ lên ném cung và mũi tên về phía Đế
Long. Đây là bản mạng pháp bảo cùng nàng hòa làm một thể, cũng là nàng
còn sót lại pháp bảo. Nàng bị trấn ở chỗ này nhiều năm như vậy, vì mạng
sống đã lấy pháp khí bên trong trữ vật vòng tay linh bảo và trữ vật vòng tay cùng nhau rút ra hết linh khí, hút thành chất thải công nghiệp.
Trên tay nàng bị xiềng xích liên kết với pháp trận khóa chặt, thi triển
không ra bất luận cái gì pháp lực, chỉ là hạ cấm chế phòng nha đầu này
giở trò cũng không thành. Nếu nha đầu này mang theo bản mạng pháp bảo
của nàng chạy, nàng cũng chỉ có thể nhận mệnh. Đây là cơ hội duy nhất để nàng đi ra ngoài, nàng chỉ có thể đánh cược.
Đế Long tiếp được
cung và mũi tên, cung và mũi tên vừa vào tay thế nhưng nặng phải mấy
chục tấn, mặt trên khắc hoa văn còn có sấm sét chớp nhá. Đây là một cái
pháp bảo bị thiên kiếp tôi luyện qua. Cô cầm cung và mũi tên đi xuyên
qua pháp trận ra sơn động, tìm trụ trận trước, sau đó phá mắt trận. Vị
trí của tám cây trụ trận và một trụ mắt trận cô đã thăm dò khi ở trong
sơn động khi, đi tìm không tốn sức chút nào.
Cây cung tên có sức mạnh rất lớn, mũi tên gài trên dây cung, kéo căng dây cung, thiên linh
địa khí ào ào hội tụ trên cung tên, một cổ hơi thở mạnh mẽ như muốn hủy
diệt hết thảy từ trên mũi tên tràn ra, cứ như thiên địa cũng bị dẫm dưới chân. Cô nhắm chuẩn trụ trận, một mũi tên bắn ra! Mũi tên rời cung,
nháy mắt xé nát cả không gian, núi lở đất sụp, sông ngầm khô cạn!
Mũi tên bắn trên trụ trận nổ tung năng lượng to lớn lan ra, Đế Long sợ tới mức quay đầu chạy lẹ!
Cô bằng tốc độ nhanh nhất lao ra mấy nghìn mét, chỉ nghe được phía sau
phát ra "Ầm" mà một tiếng vang lớn, theo sát chính là sơn núi sập ầm ầm
âm thanh truyền đến.
Cô vừa quay đầu, thấy hang động sập xuống
phạm vi xung quanh mấy chục nghìn mét vuông thành hố sâu, nước sông dồn
dập lao xuống chảy xiết về hố to kia, giống như đại hồng thủy.
Đế Long nhằm hướng dưới nền đất tìm kiếm, pháp trận chôn trong chỗ ngầm
trực tiếp vỡ nát một góc. Sợ chính mình bị chôn trong núi, vì bảo toàn
tính mạng, lần này cô bay đến bầu trời kéo cung. Mũi tên đặt trên cán
cung, dùng sức mà kéo dây cung. Linh khí trong trời đất nhanh chóng vọt
tới, liền mặt trời cũng ảm đạm, khắp trời đất một mảnh tối om, chỉ có
cung tên trên tay cô đang phát ra ánh sáng lóa mắt.
Đế Long nhắm chuẩn mắt trận, kéo mũi tên nhẹ nhàng buông tay, "Vút" một tiếng một
mũi tên trắng sáng bắn vào dưới nền đất thẳng đến mắt trận, nháy mắt một mảnh ánh sáng chói lói bao phủ —— Đế Long chạy nhanh nhắm mắt lại lui
đến rất xa, inh tai nhức óc vang lên một tiếng nổ mạnh, nền trời rung
chuyển, mặt trăng sao trời cũng đang run run, khắp mặt đất hóa thành bột mịn một mảnh tiếp một mảnh chìm xuống ngầm, phạm vi chục kilomet toàn
bộ đỉnh núi bên trong không thấy, chỉ chừa một mảnh hố sâu sừng sững ở
kia.
Nước lớn ùa vào hố sâu, hình thành một cái hồ rộng lớn chảy xiết, liếc mắt một cái ngóng không đến cuối.
Một mũi tên bắn ra, bắn tan nát sông núi, trời cũng biến sắc.
Bỗng dưng, một bóng người từ hố sâu thật lớn lao ra xông thẳng đến chín tầng mây. Cung và mũi tên Đế Long đang cầm trượt khỏi tay bay về phía bóng
người kia.
Thanh Lam một tay nắm cung, một tay cài tên, lại một mũi tên bắn về hố sâu kia.
Trời đất vỡ nứt! Núi non sạt lở!
Từng đường vết rách khuếch tán bốn phía, trên mặt đất hình thành một tòa lại một tòa vực sâu, phạm vi mấy nghìn mét núi non từng đoạn tùy ý hóa
thành cát sỏi.
Nàng đứng thẳng trên không trung, mở rộng hai
tay, ngửa đầu nhắm mắt, dưới đất linh khí hóa thành từng điểm từng điểm
sáng lung linh nhanh chóng nhào vào người nàng, ngay cả mặt trời, ngôi
sao, ánh trăng đều bị nàng hấp thu. Khắp trời đất tối đen như mực không
nhìn thấy một tia ánh sáng. Bốn phương hiu quạnh! Dường như trong thiên
địa chỉ còn lại có bóng người lặng yên đứng kia.
Như là một thế
kỷ đã đi qua, lại như là chỉ có trong nháy mắt, ánh sáng mặt trời một
lần nữa chiếu sáng khắp mọi nơi. Bóng người lóa mắt kia biến mất trong
trời đất, chỗ nàng vừa đứng lưu lại một tàn ảnh nhàn nhạt giống như
phượng hoàng.
Đế Long đã sớm chạy ra ngoài nghìn mét, núp dưới
một cây cổ thụ bên ngòai thôn trên một ngọn núi nhỏ, rụt cổ nhìn lên
không trung xa xôi. Thanh Lam sau khi thoát vây, hơi thở quá dọa người, duy ngã độc tôn, quân lâm thiên hạ, trên trời dưới đất đều bị nàng đạp lên dưới chân. Ở
hành tinh không ai thành tiên này, ai có thể cùng nàng hơn thua? Đế Long nghĩ tới áo xanh nữ tử, không biết trong hai nàng ai mạnh ai yếu. Cô
lại nghĩ tới Thần Long Lĩnh, nghĩ thôi cũng thương thay, cổng ra vào ở
ngay mặt trên phong ấn pháp trận, mấy mũi tên bắn xuống, chỉ sợ toàn bộ
môn phái cả điểm tro bụi cũng chưa lưu.
(Duy ngã độc tôn: Ta là bậc tôn quý đáng kính, chỉ có một mà không có người thứ hai.)
(Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn là câu nói được tương truyền khi Thích ca Mâu Ni mới sinh ra đời, bước đi bảy bước, một tay chỉ trời, một tay
chỉ đất nói....)/* Các bạn có thể lên gg tìm hiểu thêm nha.
Đế Long quyết đoán lủi mất! Thanh Lam cách thành tiên chỉ kém một bước,
vừa ra ngoài có thể chuẩn không cần chỉnh đoán được cô chính là Chân
long mọi người muốn bắt. Nếu Thanh Lam muốn bắt cô, cô trốn cũng không
nổi, chỉ có thể ẩn núp để nàng tìm không thấy. Cô hơi hơi hối hận, trung thực như vậy làm chi, cầm Cung Thần chạy mất, gạt Thanh Lam tiếp tục bị trấn áp không phải khá tốt sao? Cô cầm trên tay pháp bảo có sức mạnh
khủng bố như vậy, để xem ai còn dám khinh dể cô! Nhưng cô là Đế Long, có sự kiêu ngạo của riêng mình, sao có thể nói không giữ lời?
Bỗng nhiên, Đế Long cảm thấy phía sau khác thường, cô quay đầu lại, thình
lình thấy Thanh Lam đứng đó, sợ tới mức cô nhảy một cái ra mười mét xa,
sửng sốt thốt lên: "Sao cô tìm được tôi vậy?!"
Thanh Lam hừ nói: "Nhìn thấy cô chạy hướng này!" Nàng hỏi: "Cô chạy cái gì nha?"
Đế Long dùng khóe mắt ngó dáo dác xung quanh chuẩn bị tìm phương hướng
thích hợp chạy, cô nói: "Tôi sợ cô nói không giữ lời, lại ăn tôi!"
Thanh Lam ánh mắt âm trầm, thả ra đế vương uy áp dường như chỉ nháy mắt là có thể ép cô thành bột mịn, doạ Đế Long từng trận lạnh lẽo, sợ hãi. Nàng
giận nói: "Bản tôn nhất ngôn cửu đỉnh!"
(Nhất ngôn cửu đỉnh: có nghĩa là lời nói có giá trị.
Nghĩa đen là nặng như 9 cái đỉnh bằng đồng.)
Đế Long lập tức kêu lên: "Nói phải giữ lời, nếu cô ăn tôi cô chính là con rùa tám chân."
Thanh Lam không vui hừ mạnh một tiếng. Nàng nâng tay lên uy hiếp Đế Long sau
đó cầm cổ áo Đế Long, nghiêng đầu đánh giá Đế Long, trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Cả ngày cô sợ hãi bị người khác ăn, cô làm như cô là Chân Long hạ phàm, cả người long bảo chắc?".
Nàng nắm chặt Đế Long
trong tay, chích ra một sợi khí cơ thăm dò trong cơ thể Đế Long. Kết quả vẫn không có nhìn ra tu vi Đế Long như thế nào, thậm chí phép biến hoá
của cô cũng nhìn không thấu, giống như trong tay nàng chính là một nha
đầu người trần không có tu vi gì cả. Nhưng người trần có thể dễ dàng
xuyên qua pháp trận hả? Có thể tùy tiện kéo ra cung của nàng, không tàn
tật, không tốn chút sức lực? Cây cung này là tu tiên Đại Thừa giả đại
thành pháp khí, cho là Đại Thừa sơ kỳ cao thủ sử dùng chỉ sợ cũng chỉ có thể phát huy một nửa sức mạnh.
Đế Long da đầu từng trận tê dại, ngơ ngác nhìn Thanh Lam, cả con rồng sắp bị dọa choáng váng. Thanh Lam
xách cô lên, nhìn cô từ trong ra ngoài còn nói như vậy, giờ nàng mà biết cô là Chân Long thì sẽ ăn cô đúng không?
Nếu Thanh Lam không giữ chữ tín muốn ăn cô, cũng chỉ như ăn cháo quịt tiền thôi. Cô kiên trì
nói: "Tôi ứng trời mà sinh, ăn tôi sẽ bị trời phạt."
"Ồ?" Thanh
Lam rất có hứng thú nhìn chằm chằm Đế Long, nói: "Nói thử xem chân thân
cô là cái gì? Ứng trời mà sinh nhiều lắm, Long mã? Thạch linh? Hỏa linh? Cô là loại nào?"
Đế Long mím môi đến gắt gao, cô nghĩ nghĩ, lại không cam lòng mà nói câu: "Dù sao cô nhất định phải tin rằng ăn tôi sẽ bị trời phạt." Cô vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác phía sau lại có dị
động, giống bị ai nhìn chằm chằm, làm phần lưng cô nổi da gà. Cô nhìn
thấy một cái sắc mặt lạnh nhạt, áo xanh phần phật, một đôi chân tuyết
trắng trần trụi nữ tử đứng ở phía sau. Đế Long quả thực sắp xù lông, ở
trong lòng khóc thét: "Như thế nào lại tới một người! Có cho người ta
một con đường sống không hả?!"
Thanh Lam xách theo Đế Long, nhìn đến kia áo xanh nữ tử xuất hiện, lại là "Chà" mà cười, ngữ điệu châm
chọc nói: "Cô còn chưa thành tiên à!"
Tầm mắt áo xanh nữ tử từ trên người Đế Long dời sang Thanh Lam, nói: "Buông cô ấy ra."
Thanh Lam càng nắm chặt Đế Long không bỏ, nói: "Cô nói buông thì tôi buông
à?". Mắt nàng lại nhìn Đế Long, đột nhiên phát hiện hai người kiểu tóc
giống nhau, trang sức giống nhau, hai chân trần trụi cũng giống nhau,
mặt mày cũng có vài phần tương tự. Khác nhau duy nhất chính là một người quần áo là màu trắng, một người quần áo là màu xanh lá.
Thanh
Lam "Ôi chao!", kêu lên: "Chẳng lẽ đây là con gái cô hả? Lấy tu vi của
cô sinh ra một đứa nhỏ như vậy, nhưng thật ra có vài phần nói thông."
Chỉ kém nửa bước liền thành tiên, cả đời tu đạo đạo quả toàn cho đứa nhỏ
trong bụng, đứa nhỏ sinh ra đã là gần cấp Tiên tồn tại, muốn không tầm
thường đều không được. Chỉ là, nếu nàng ta sinh con, một thân tu vi đều
cho đứa nhỏ, không đọa vì phàm nhân đã không tồi, sao lại có thể có tu
vi như hiện nay?
Áo xanh nữ tử còn nói thêm: "Buông cô ấy ra."
Thanh Lam nghiêng đầu nhìn về phía Đế Long, hỏi: "Tiểu nha đầu, cha cô là ai?"
Đế Long tức giận mà mắng Thanh Lam một câu: "Cô mới có cha!" Tức giận hừ
một tiếng nặng nề! Cô chán ghét những người mạnh hơn cô! Chán ghét cảm
giác bất lực, mặc người ta làm thịt trên thớt.
Thanh Lam nói: "Nếu tôi không muốn đâu?"
Áo xanh nữ tử nói: "Cô đang ép tôi phải ra tay!"
Thanh Lam vừa nghe áo xanh nữ tử muốn đánh nhau với nàng tức khắc hăng hái,
ném Đế Long hướng bên cạnh cái một, lấy ra Cung Thần, nói với áo xanh nữ tử: "Đến đây! Xem thử Hỗn Độn thiên công của cô lợi hại hay của tôi bẩm sinh Nguyên Linh thần công mạnh hơn!" Phóng lên cao, bay đến bầu trời
chuẩn bị cùng áo xanh nữ tử quyết chiến một trận.
Xa xa, áo xanh nữ tử tay áo nâng một cái bọc lên Đế Long, một bước bước ra, nháy mắt biến mất ở nghìn cây số ngoài xa!