Đế Long tuy rằng khó chịu chuyện Liễu thánh chủ làm phản, nhưng niệm
tình đã từng qua lại với Nguyên Thiên Thánh Địa cũng không ra tay quá
tàn nhẫn, làm hại mạng người, hiện giờ đối mặt với Thiên Nguyên oán hận
đã lâu, đương nhiên không chút khách sáo. Nàng giẫm lên Ma Quan, lấy đế
khí hộ thân đè thẳng xuống. Ma Quan nặng tựa sao trời đè xuống cái rầm,
pháp trận phòng ngự phát ra tiếng vỡ vụn, những người lao tới Đế Long
lần lượt bị chấn vỡ, máu văng tung tóe, ngay cả Nguyên Thần cũng không
thể chạy thoát.
Có thái thượng trưởng lão rống lên tiếng bi thương: "Đế Long, ngươi tạo sát nghiệt không sợ bị sét đánh sao?"
Đế Long dừng chân, lơ lửng giữa không trung. Không phải là nàng sợ sét
đánh, mà là nếu đè xuống chút nữa kiến trúc của Thiên Nguyên khó mà còn
nguyên vẹn, toàn bộ sẽ bị hủy diệt dưới Ma Quan trở thành đống phế tích
đổ nát —— muốn hủy Thiên Nguyên cũng phải chờ đến khi nàng dọn sạch báu
vật và phòng sách mới được. Nàng cười "Ha ha", lại nói: "Buồn cười, ta
là thần long ứng trời mà sinh, các ngươi muốn giết ta cũng không sợ sét
đánh, ta giết các ngươi còn sợ sét đánh?" Ngoài miệng đùa giỡn, giữa
trán Thiên Nhãn mở ra, nhìn thấu Thiên Nguyên từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Vừa nhìn liền nổi lên lòng tham, hoàng cung cung điện tráng lệ huy hoàng, bất kể là kiến trúc phong cách, hay phong thủy, nguyên
liệu đều lộ ra tinh diệu, đúng là nơi thích hợp tu hành. Đế Long nghĩ
đến Tề Quốc Tu Ma Giới trả lại chỉ là vùng đất chết, vô cùng cằn cỗi,
nàng cảm thấy mặc kệ là để lại cho Thiên Nguyên hay là Tu Ma Giới sắp
đánh đến đây, đều không thích hợp bằng để lại cho Khương Hoài Ưu. Người
ta có câu: Trời cho mà không lấy, sau này sẽ bị báo ứng." Đồ vật nàng đã coi trọng, dù nàng không tính lấy Thiên Nguyên cũng không giữ được,
nàng để lại cho Tu Ma Giới làm gì? Đế Long nhanh chóng đưa ra quyết
định: Dọn sạch Thiên Nguyên Thánh Địa!
Người ở Thiên Nguyên rất
nhiều, nhưng chỉ có bốn năm người thái thượng trưởng lão bước ra, hạ
quyết tâm dùng tánh mạng dây dưa với nàng, kéo dài thời gian.
Những tên cao thủ tu vi ở Đại Thừa hậu kỳ truyền âm thương lượng kế sách đối
phó Đế Long, toàn bộ đều lọt vào tai Đế Long không sót một chữ.
Người Thiên Nguyên muốn rút lui, chạy trốn, Đế Long ước gì bọn hắn toàn bộ
chạy sạch, dù sao nàng cũng không định giết người, chỉ cần bọn họ không
xông lên đánh nàng, nàng cũng sẽ không ra tay ác độc. Nàng không muốn
giết người, nhưng không ít người của Thiên Nguyên vì bảo toàn cơ nghiệp
lại muốn liều mạng với nàng, à không, đã có người cầm theo vũ khí cấm
lao tới.
Đế Long vừa rồi nghe thấy những vũ khí cấm này là một
trong những bảo vật của Thiên Nguyên, bây giờ vì Đế Long, đành phải lấy
ra. Vũ khí cấm xuất hiện đồng thời còn có thêm những lão già thọ nguyên
đã tận mà phong ấn trong linh thạch.
Thật sự là già a, một đám
huyết khí suy yếu, già nua đến không còn hình người, một bộ gần đất xa
trời, nhưng một thân tu vi kia để Đế Long cảm thấy, nếu Thanh Lam không
mang theo Cung Thần lại đây cũng không phải đối thủ, nếu xách theo Cung
Thần nói không chừng sống hay chết cũng khó nói.
Những người này đều là cao thủ đứng đầu, bởi vì thọ nguyên đã tận, liền dùng linh khí
và linh dịch bọc cả người phong ấn lại giống như hổ phách bọc trong
đường. Bọn họ ra ngoài hoạt động mười lăm phút thì thời gian sống mất
mười lăm phút, nói không chừng đánh xong một trận cũng đã nghẻo, nhưng
tu vi của bọn hắn cực kỳ khủng bố, hơn xa những người tu tiên tu vi ở
Đại Thừa hậu kỳ hiện tại.
Mà số lượng còn không ít, mười mấy
người xuất hiện. Trên tay mỗi người đều mang theo một pháp bảo siêu việt cấp Đại Thừa, chẳng qua những pháp bảo này đa số đều có chút khuyết
tật, giống như dùng hai lần là sẽ hỏng mất. Cho nên mới gọi là vũ khí
cấm, sức mạnh to lớn, nhưng số lần sử dụng có hạn.
Những cái gọi
là "át chủ bài" đối với Tu Tiên Giới là cực kỳ kinh khủng, có được sức
mạnh đồng quy vu tận với kẻ địch, mà với Đế Long, chả là gì sất! Nàng
đứng trên Ma Quan, kêu lên: "Này, mấy ông muốn liều mạng với ta sao?"
Một tên già đến cả tóc đã rụng gần hết tức giận mắng: "Súc sinh, mày là
thần long ứng trời mà sinh, lại đi ngược với trời giúp tà ma ngoại đạo,"
Đế Long vừa nghe, không chờ ông ta mắng xong, lập tức bật người mắng lại:
"Giúp cái rắm m* m*!" Trực tiếp dùng pháp thuật hiện ra ký ức sâu trong
linh thức, đem từng chuyện ân oán hiện ra trước mặt những người này,
mắng: "Các ngươi lấy oán trả ơn, bỏ đá xuống giếng với Khương Hoài Ưu,
các ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, các ngươi cấu kết với Bích
Tiêu Cung hạ độc trong rượu ở Túy Tiên Lâu, phái sát thủ ám sát, các
ngươi lật lọng, các ngươi ép chúng ta đến chỗ chết, đó là thay trời hành đạo, ta vì bản thân sửa lại, đó là việc của súc sinh ngang ngược, các
ngươi là đám chó đ*!" Đế Long nổi giận, thật sự nổi giận! Người Tu Tiên
Giới mỗi lần ra tay đều phải quở trách các hành vi phạm tội của đối
phương, động tác đường đường chính chính, nói có sách mách có chứng, lại không muốn chạm đến nghịch lân của Đế Long, nhưng chọc Đế Long hoàn
toàn bùng nổ.
Đế Long hóa thành một con rồng vàng trực tiếp chui
vào Ma Quan, Ma Quan vốn đã khí thế bừng bừng nằm giữa chân trời nháy
mắt liền lao đi như một viên sao băng đang đâm xuống, liền nghe "Ầm" một tiếng, Ma Quan trực tiếp lao từ trên cao xuống, đâm nát toàn bộ pháp
trận phòng ngự của Thiên Nguyên, tiến vào bên trong.
Sóng xung
kích khổng lồ lan ra, mấy chục nghìn dặm xa đều có thể nhìn thấy rõ ràng một nguồn ma khí ngập trời hòa cùng long uy đế khí từ Thiên Nguyên lan
ra bên ngoài.
Thiên Nguyên Thánh Địa tọa lạc trên một dãy núi
khổng lồ, trong đó có mười mấy ngọn núi cao ngất thẳng đứng, mười mấy
cái pháp trận phòng ngự bảo vệ xung quanh.
Linh khí bàng bạc hóa
thành những con rồng trắng khổng lồ gầm thét từ dưới lòng đất lao ra
đánh về phía dãy núi sừng sững, tiếng nổ cực lớn thổi tung cả bầu trời,
mặt đất nứt toác, toàn bộ Thiên Nguyên Thánh Địa bao trùm bởi đất đá bụi mù.
Trong dãy núi chính của Thiên Nguyên Thánh Địa có khí tức
hủy diệt đang dâng trào, có linh khí của long mạch đang lao nhanh, có ma khí ngập trời đang hoành hành, có long uy đế khí của Đế Long đang gầm
thét.
Đó chính là đại long mạch kéo dài hàng trăm ngàn dặm, là nơi gầy dựng cơ nghiệp của Thiên Nguyên Thánh Địa.
Mà giờ phút này, từ đầu đến đuôi, cũng như những tiểu long mạch nhỏ bao quanh đại long mạch đều đang sôi trào.
Đá lở, núi sập.
Sau nửa canh giờ, hết thảy đều trở nên im lặng.
Chỉ có một chiếc quan tài tối đen như mực, ma khí hôi hổi nằm ngang trên không Thiên Nguyên Thánh Địa.
Mà đại long mạch kéo dài trăm vạn dặm trước đó đã biến mất không thấy,
thánh địa tu luyện dồi dào sinh khí và linh khí cũng không còn, chỉ còn
lại một sa mạc đầy cát vàng.
Trên bầu trời, khói bụi vẫn bay lơ lửng.
Dưới mặt đất, là sự im lặng chết chóc.
Mảnh đất từng sinh sôi vô số sinh linh đã hóa thành khói bụi, không còn một cọng cỏ khô, xương tàn.
Đế Long xuất hiện trên Ma Quan, đôi mắt nàng lạnh như băng. Nàng lạnh
giọng hỏi: "Chánh đạo là gì? Tà đạo là gì? Cái gì là chánh? Cái gì là
ma?" Cười lạnh hai tiếng, lại mắng một câu: "Cái gì cũng không phải!"
Nàng chân đạp Ma Quan, xông thẳng đến cung điện của Bích Tiêu Cung.
Bích Tiêu Cung xây dựng trên một hòn đảo nổi trên không. Những hòn đảo lơ
lửng tiên khí lượn lờ giống như tiên cảnh giữa chốn nhân gian. Kỳ thật,
tất cả các môn phái lớn đều có đảo nổi, nhưng không đâu bằng Bích Tiêu
Cung, ngoại trừ đệ tử ngoại môn và những đệ tử vừa mới gia nhập tu hành
bên ngoài, chỉ cần tu vi bước vào Nguyên Anh đều được chuyển đến đảo
nổi. Hơn trăm hòn đảo bay phập phồng giữa không trung, linh khí dồi dào
từ mặt đất bay lên dưới ánh nắng chói chang giống như hơi nước bốc lên
thấm vào những hòn đảo nổi của Bích tiêu Cung.
Khi Thiên Nguyên
Thánh Địa gặp nạn, cung chủ vừa nhậm chức là Tử Tiêu đã trở lại Bích
Tiêu Cung. Hắn bất lực nhìn Thiên Nguyên Thánh Địa bị san bằng thành đất bằng, một tòa tu tiên dồi dào linh khí như vậy đã biến thành một sa mạc không có sự sống. Hắn biết rõ trước đó Tử Thiên Quân và thánh chủ Thiên Nguyên đã đắc tội chân long như thế nào, và hắn càng biết rõ Chân Long
phá hủy Thiên Nguyên Thánh Địa thì chắc chắn sẽ không bỏ qua Bích Tiêu
Cung.
Con rồng này thậm chí đã quét sạch toàn bộ cao thủ của
Thiên Nguyên Thánh Địa chỉ trong chốc lát, vậy thì Bích Tiêu Cung làm
sao có thể chống lại được?
Tử Tiêu nhìn thấy Thiên Nguyên Thánh
Địa xảy ra chuyện, lập tức triệu tập các vị trưởng lão và thái thượng
trưởng lão, trịnh trọng nói: "Môn phái của chúng ta đã đến lúc sinh tử,
tồn vong, tuyệt đối không thể khiêu khích chọc giận Chân Long. Khóc cũng được, quỳ cũng được, cầu xin cũng được cho dù có ném mặt để chân long
dẫm cũng được, phải cầu xin Chân Long chừa một con đường sống cho Bích
Tiêu Cung. Ai không phục Chân Long hãy đứng dậy rời khỏi đây ngay lập
tức, Bích Tiêu Cung sẽ không bao giờ giữ lại hạng người diệt môn, gây
họa."
Có một vị trưởng lão không phục nói: "Tiêu nhi, con đang nói gì vậy?"
Tử Tiêu lạnh lùng nói: "Chú à, chú đừng nghĩ bây giờ cháu nói chuyện khó
nghe, nếu cháu không nói khó nghe một chút, một chốc nữa toàn phái trên
dưới đều sẽ chết rất khó xem, kết cục của ông chú kia của cháu các vị đã chứng kiến rồi, muốn giống ông ta sao?" Hắn dừng lại một chút, nói:
"Cháu nói rất khó nghe, nhưng cháu chỉ là muốn bảo vệ cơ nghiệp của Bích Tiêu Cung, không muốn Bích Tiêu Cung, cơ nghiệp tu tiên chặt đứt trong
tay cháu. Nguy hiểm đặt lên hàng đầu, mong các chú và tổ tiên hãy thông
cảm, giúp đỡ Tiêu nhi vượt qua khó khăn này."
Một vị thái thượng trưởng lão hỏi: "Ý của con là gì?"
"Nhận tội." Tử Tiêu Cung đáp.
**********************************************
Đế Long chân đạp Ma Quan đứng trên không Bích Tiêu Cung, liếc mắt một cái
nhìn thấy toàn bộ pháp trận phòng ngự đã được tắt. Dãy cung điện trên
đảo bay kéo dài hàng nghìn dặm "trần trụi" ra bên ngoài. Tuy là lửa giận của nàng vẫn chưa biến mất vì chuyện ở Thiên Nguyên Thánh Địa, nhìn
thấy Bích Tiêu Cung như vậy, trong mắt nàng không khỏi có chút nghi
hoặc, khẽ "Hừ" một tiếng. Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ Bích Tiêu Cung biết địch không lại, đã từ bỏ chống cự.
Cung chủ hiện tại của Bích
Tiêu Cung - Tử Tiêu, xuất hiện trên quảng trường trước sảnh chính của
Bích Tiêu Cung, la lớn: "Sự thật là ta có chuyện muốn nói."
Đế Long hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tử Tiêu vung tay lên, hơn mười người trưởng lão đồng thời thi triển pháp
thuật nâng hòn đảo có chứa Tàng Thư Các lên không trung.
Tử Tiêu
nói: "Tất cả kinh sách của Bích Tiêu Cung đều ở đây. Nếu Bích Tiêu không may bị diệt môn, mong rằng Đế Long có thể tìm người phù hợp truyền lại
cơ nghiệp của Bích tiêu Cung. Trước đó Bích Tiêu Cung đã làm ra vài việc trái đạo lý, chúng ta tự biết gây nghiệp nặng nề không thể tha thứ,
nhưng bây giờ cuộc chiến giữa Tu Ma Giới sắp bắt đầu, chúng ta với tư
cách là người tu tiên không thể ngồi yên không nhìn đến. Chúng ta nguyện lập công chuộc tội, toàn phái trên dưới sẽ chiến đấu đến cùng với Tu Ma Giới." Hắn vừa nói, vừa quỳ xuống: "Nếu chúng ta không may bị diệt môn, mong chân long chọn người có duyên truyền thừa xuống; nếu chúng ta may
mắn chiến thắng, chỉ sợ cũng là thương vong nặng nề, mong rằng Chân Long tha thứ cho những người sống sót mà giữ lại truyền thừa cho Bích Tiêu
Cung. Chúng ta xin thề với trời, kể từ bây giờ, chúng ta lấy bảo vệ bá
tính thiên hạ làm trách nhiệm, sẽ không bao giờ làm việc trái với đạo
đức."
Đế Long nghe vậy sững sờ, không ngờ rằng vị tân cung chủ trẻ tuổi này dùng chiêu này với nàng. Đế Long hỏi: "Lời này là thật?"
"Nếu có nửa câu nói dối, trời đánh chết không có chỗ chôn."
Đế Long suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu như vậy thì tạm thời giữ lại tánh
mạng của các ngươi, nhưng.... Ta có thể chừa cho các ngươi một con đường sống, các ngươi cũng phải bị trừng phạt. Tất cả tài sản, bảo vật, linh
dược, tiên dược hoặc là linh thụ, long mạch của Bích Tiêu Cung, các
ngươi chọn một, chọn long mạch linh thụ hay vẫn là chọn bảo vật, hãy tự
mình cân nhắc, ta cho các ngươi thời gian một nén hương.
Long
mạch và linh thụ, đó chính là cội nguồn của một môn phái tu tiên, không
có cái này coi như hết. Nếu không có những linh thạch, mỏ quặng, linh
dược và các loại bảo vật, chỉ cần long mạch linh thụ vẫn còn, luôn có
thể nghĩ cách tìm lại. Nhưng mất đi long mạch linh thụ, linh dược tiên
dược cũng không thể sống được, bọn họ cũng khó mà tu hành, Bích Tiêu
Cung sẽ rơi xuống hoàn cảnh giống như Thiên Nguyên Thánh Địa, trong vòng một trăm năm, sẽ bị hủy diệt. Tử Tiêu đau lòng nói: "Thỉnh cầu Chân
Long cho chúng ta giữ lại long mạch linh thụ, chúng ta cảm tạ."
Đế Long "Ừ" một tiếng, nói: "Bích Tiêu Cung của các ngươi ta cũng không
cần, long mạch linh thụ giữ lại, những viên linh thạch phong ấn những
lão già tu tiên cũng giữ lại, còn lại toàn bộ, ngày mai đưa đến Tề Quốc
cũ."
Tử Tiêu hít sâu một hơi, đáp: "Vâng!" Đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất long mạch linh thụ vẫn còn, ít nhật, tạm thời sẽ
không diệt môn. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Chân Long, cuộc chiến giữa
Tu Ma Giới và Tu Tiên Giới, là cuộc chiến giữa những người tu hành cảnh
giới từ Nguyên Anh trở lên. Ta có thể để những đệ tử dưới Nguyên Anh ở
lại để bọn họ đi bảo vệ bá tánh thương sinh được không, ta lo lắng sẽ có những kẻ xấu lợi dụng Tu Ma Giới xâm lược mà gây chuyện."
Đế
Long lòng nói: Còn không phải là ngươi muốn giữ một ít mạng sống của đệ
tử sao? Nhưng mà cũng phải nói, trong mắt nàng những người tu tiên tu vi dưới Nguyên Anh đúng là không tính là người tu tiên, ngay cả Nguyên Anh còn chưa có tu ra tới, tu cái gì tiên? Nàng nói: "Ngươi thích giữ thì
giữ đi." Xoay người, đi rồi. Nàng vốn định đi đe dọa thêm mấy môn phái
khác vơ vét một chút, nhưng mới vừa quay người lại liền cảm giác được
một nguồn ma khí khác thường xuất hiện từ Nam Cương, đồng thời Tề Quốc
cũ cũng có nguồn ma khí giống vậy xuất hiện. Đế Long vừa suy nghĩ, không cần thăm dò cũng biết là phân thân của năm vị lão tổ lại đây giúp nàng
chuyển nhà. Nàng suy nghĩ một lúc, sử dụng sức mạnh truyền âm cho cả
thiên hạ: "Nếu không muốn diệt môn thì làm theo Bích Tiêu Cung, muốn bị
diệt môn, chờ bản tôn dọn nhà xong liền thành toàn cho các ngươi." Nói
xong, bay thẳng đến Nam Cương.
Thanh Lam có thể thấy rõ ràng Đế
Long rút ra long mạch của Nguyên Thiên Thánh Địa, san bằng Thiên Nguyên, lại sử dụng công phu sư tử ngoạm với Bích Tiêu Cung. Cô hít một hơi
lạnh, mặt mũi trắng bệch. Con rồng nhỏ ra tay tàn nhẫn, thật sự không
khác gì Tu Ma Giới, sát nghiệt ngập trời. Không một sinh linh nào ở
Thiên Nguyên Thánh Địa có thể sống sót chạy trốn, một thánh địa rộng lớn như vậy, thế nhưng đã trở thành đất chết. Nàng ta còn tàn nhẫn hơn Tu
Ma Giới đối xử với Tề Quốc, ít gì sinh linh ở Tề Quốc vẫn còn có hồn
phách ở Ma Cờ. Thanh Lam nói với Khương Hoài Ưu: "Tiểu Long nhi tàn sát
sinh linh một phương, có chút quá đáng đi?"
Khương Hoài Ưu tự
giễu cười, hỏi: "Thương hại bọn họ uổng mạng, nhưng bọn họ có từng kính
sợ trời xanh không?" Đôi mắt nàng thê lương, lòng tràn đầy tuyệt vọng,
đối với thiên hạ này, lòng nàng đã lạnh. Bây giờ, dù bọn họ sống hay
chết thì liên quan gì đến nàng? Nàng lẩm bẩm thở dài một tiếng: "Người
đáng thương tất có chỗ đáng giận."
Thanh Lam không biết nên nói
cái gì mới tốt. Thương cho những sinh linh đã chết kia, nhưng đây cũng
là bọn họ tự chuốc lấy. Người vốn một lòng muốn bảo vệ bọn họ, kết quả
là, lại kề dao lên cổ bọn họ trước cả kẻ địch, thế đạo này, haiz...
Thanh Lam ngửa đầu nhìn lên bầu trời, một giới này đã bị Phong Thiên trận
phong ấn, có phải ông trời không nhìn thấy nơi này, mới khiến cho thế
đạo thành bộ dáng như vậy hay không, bên ngoài sẽ là một thế giới sáng
sủa rõ ràng hơn.....Cô lại nghĩ, nếu là một thế giới tươi sáng, Đế
Long.... Một con rồng nhỏ vô tội vừa mới sinh ra, sao có thể rơi vào kết cục thê thảm như vậy. Cô tự giễu, thở dài: "Trời xanh vô đạo, như thế
nào là đạo?" Sau đó cô lại nghĩ, mình là yêu tộc, cũng có đạo của riêng
mình, chẳng hạn như đạo của Tu Tiên Giới, mặc dù cô không hiểu đạo là
gì!