Đế Long nghe vậy "Ặc" một tiếng, mắt trợn tròn.
Khương Hoài Ưu
nói khẽ: "Bây giờ thứ cô thiếu không phải tu vi, mà là trải nghiệm và
kinh nghiệm chiến đấu. Người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú có thể
lấy cấp thấp giết cấp cao hơn. Cô xem cô bây giờ, gặp được ngang cấp
hoặc là thấp hơn cô mấy cấp, cô cũng không thể đánh một trận ra trò. Tôi có một bộ Đấu Chiến Quyết, có lẽ sẽ có ích cho cô."
Khương Hoài
Ưu truyền toàn bộ Đấu Chiến Quyết một lần cho Đế Long, Đế Long cũng
nghiêm túc ghi nhớ thật kỹ mỗi một chiêu thức. Sau đó dựa theo chỉ điểm
của Khương Hoài Ưu mà không ngừng tập luyện tại phế tích ở thôn nhỏ. Đấu Chiến Quyết cũng không phải một bộ kĩ năng có chiêu thức cố định, mà nó chú ý vào chiến ý, lĩnh ngộ ý cảnh. Thời điểm đến, bất cứ chiêu thức gì cũng có thể đánh ra một cách nước chảy mây trôi, mọi đòn tấn công trước mặt nó đều là khe hở. Mặc cho ngươi có ngàn vạn chiêu biến hóa, ta vẫn
có thể một chiêu phá giải. Nếu đếm chiêu thức công kích, vậy nó chỉ có
ba chiêu: Chiêu thứ nhất là Phong Đao, lấy chưởng làm đao bổ ra đao khí
sắc bén chém tới kẻ địch; Chiêu thứ hai là Thần Chưởng, mặc cho ngươi có ngập trời pháp lực, ta một chưởng là có thể trấn áp ngươi —— ví dụ tiêu biểu nhất là Đế Long, trước đó khinh bạc Khương Hoài Ưu bị nàng một
chưởng trấn áp, đập nằm liệt trong hố nửa ngày cũng không đứng dậy nổi;
Chiêu thứ ba là Thần Sơn, lấy pháp lực mạnh mẽ hóa thành ngọn núi khổng
lồ ném đi —— tuy là chiêu thức thô thiển nhưng phạm vi công kích lớn,
lại không bị cản trở, khí thế cũng oai phong lẫm liệt. Nếu như ngươi có
bản lĩnh như Tiên như Ma, thậm chí có thể dùng pháp lực to lớn hóa thành một quả tinh cầu đập nát một quả tinh cầu khác, đương nhiên với điều
kiện là phải có đủ pháp lực để chiêu thức tiêu hao. Nếu như pháp lực
không đủ mạnh, vậy thì ngại quá ngươi chỉ có thể ném ra quả dưa hấu...
Đế Long tập đi tập lại Đấu Chiến Quyết trên ngọn núi nhỏ, mỗi nhát phong
đao bổ ra, kinh động muông thú trong phạm vi mấy nghìn dặm vội vã chạy
trốn trong đêm.
Người trong trấn lân cận ngọn núi trong lúc ngủ
mơ màng bị tiếng chấn động bừng tỉnh, vô số người hốt hoảng chạy ra
ngoài, run lẩy bẩy núp giữa sân —— động đất. Không chỉ là động đất, mà
từng tiếng long trời lở đất ầm vang rung chuyển từ bên trong ngọn nói
truyền ra, vô số dã thú chạy tán loạn vọt vào thị trấn.
Mọi người đều tưởng rằng Sơn Thần nổi giận, nháo nhào quỳ xuống đất dập đầu vái lạy cầu xin Sơn Thần tha mạng.
Trên ngọn núi nhỏ, yêu thú muôn loài đều vội vàng di chuyển đi chỗ khác,
pháp thuật ngưng tụ thành từng chưởng phong đao, từng ấn bàn tay và từng tòa núi lớn đánh ra làm bọn chúng nghĩ đến một người —— Nữ Đế Nhân tộc
Khương Hoài Ưu.
Tận sâu trong đáy lòng bọn chúng luôn e ngại
Khương Hoài Ưu, chúng yêu biết rằng Khương Hoài Ưu như con thiêu thân
lao vào công kích Phong Thiên trận đã thành tàn phế, cũng không dám liều mạng với người thi triển chiêu thức giống nàng. Ai biết đó có phải là
Khương Hoài Ưu thứ hai không? Ai biết được lỡ như năm ngàn năm nay
Khương Hoài Ưu thu một đứa đồ đệ?!.
Yêu quái xung quanh mấy trăm dặm có thể chạy đều đã chạy, không thể chạy thì ẩn núp.
Đế Long luyện từ giữa đêm đến khi mặt trời lên cao ba sào, toàn bộ bề mặt
chung quanh ngọn núi đều bị cô đánh thành hố sâu, hoa cỏ cây cối trên
ngọn núi đã mở linh trí đều chạy sạch, chỉ chừa lại hoa cỏ cây cối vô
tri vô giác.
Tất nhiên tiếng động lớn như vậy sẽ kinh động người
tu tiên, Đế Long cảm giác được người tu tiên sắp đến gần, nhanh như chớp chạy mất. Cô băng ngang qua dãy núi, đã chạy ra hơn nghìn kilomet, bỗng nhiên cô nghe thấy nơi xa xa truyền đến tiếng vang ầm ầm, từng tia sáng pháp thuật lóe lên trong dãy núi, hình như là có người đang đánh nhau.
Đế Long rơi xuống một đỉnh núi gần đó, thả ra Nguyên Thần niệm lực tìm
kiếm, chỉ thấy vùng đồng bằng rộng mênh mông trước mặt có mấy chục bóng
người. Đập vào mí mắt đầu tiên là một người nam tử đứng trên chiến xa*
lộng lẫy, nam tử mặc áo giáp màu bạc, tuổi xấp xỉ hai mươi. Trên chiến
xa cắm một cây cờ, lá cờ thêu hình vân long, ở giữa viết một cái chữ
"Vương" to lớn.
Bên cạnh chiến xa là hai mươi tên võ sĩ cưỡi yêu
báo Thanh Lân, toàn thân được trang bị áo giáp vũ trang đầy đủ, những võ sĩ này tay cầm trường kích đuổi giết đám người không xa phía trước. Đám người này che chở một cổ xe ngựa tỏa ra hơi thở lạnh lẽo giống như được làm từ băng ngọc mà vội vàng chạy trốn, trước xe ngựa là các cụ già
mang trang phục người hầu và nữ tử mang trang phục nha hoàn. Kéo xe ngựa là một con bạch mã trên đầu có chiếc sừng dài, sau lưng mọc ra đôi
cánh, một thanh chiến kích đâm xuyên người nó, đã đoạn tuyệt sinh cơ.
*
Chiến xa hay xe ngựa chiến:
là một loại xe thời xưa do động vật kéo.
Ảnh mình hoạCác cụ già và nha hoàn bao vây bên ngoài xe ngựa bảo vệ xe ngựa chặt chẽ.
Trong đó một bà lão quay đầu nói với vào trong xe ngựa: "Thiếu chủ,
chúng ta sẽ ngăn chặn bọn hắn, người trốn đi."
Nam tử trên chiến
xa trên tay cầm một thanh tử kim chiến kích, ánh mắt sắc bén lạnh lùng
lướt qua một đoàn người, khóe miệng ngậm lấy nụ cười gằn, hắn kêu lên:
"Hôm nay các ngươi không một ai đi được."
Một âm thanh trầm ấm từ trong xe ngựa truyền ra: "Các ngươi không phải đối thủ của hắn, lui ra
phía sau đi." Tiếng nói vang vọng khắp trời, từng chữ đập vào trong lòng Đế Long, khiến cô khẽ rung động. Cô nghiêng đầu vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong xe ngựa, thầm nói: "Giọng nói dễ nghe thật." Cô mở ra Thiên
Nhãn nhìn vào trong xe ngựa, chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng như tuyết
đang ngồi ôm một cây đàn cổ cầm Thất Huyền. Mặt nàng mang tấm lụa mỏng,
chỉ lộ ra cái trán trơn bóng như ánh trăng và cái cổ trắng ngần. Ngón
tay của nàng lướt trên dây đàn, nhẹ nhàng gảy lên, một chuỗi âm thanh
trong trẻo như tiếng nước chảy vang lên.
Nam từ đứng trên chiến
xa giương chiến kích lên, hắn nhảy lên không, vung trường kích trong tay cách không chém ra một đạo cương khí thẳng vào thiếu nữ trên xe ngựa.
Ngón tay nữ tử kéo cong một dây đàn rồi bắn ra, từ dây đàn bay ra một cơn
gió đụng vào đạo cương khí của nam tử trong không khí. Hai cỗ chiêu thức đâm sầm vào nhau, lập tức tạo ra chấn động rung chuyển. Thiếu nữ lại
gảy dây đàn, âm thanh du dương từ cổ cầm phát ra, một cổ sóng âm đánh
vào tên nam tử. Nàng kêu lên: "Ta sẽ ngăn chặn hắn, các ngươi rút lui
nhanh đi."
"Thiếu chủ, mặc kệ chúng ta, người đi đi!" Một bà lão la to rồi tung chưởng về phía nam tử.
Nữ tử kêu to: "A ma, lui lại!" Tiếng nói của nàng vừa dứt, tên nam tử đã
hét lớn một tiếng: "Ai cũng đừng hòng chạy thoát." Hắn vận chuyển lực
lượng vào chiến kích rồi dùng sức đập mạnh xuống đất, một cổ lực lượng
khổng lồ chấn động, lập tức chấn vỡ sóng âm nữ tử đánh ra, bà lão đang
phóng tới hắn cũng bị chấn đến "Phụt" một tiếng mà hộc máu ngay trên
không trung sau đó như con diều đứt dây mà ngã nặng nề trên mặt đất. Nam tử kia lại vung chiến kích lên chém ngang, lập tức có một cơn gió sắc
bén chém bà lão thành mấy khối, máu tươi tung tóe, thi thể bay tứ tung,
bà lão chết thảm ngay tại chỗ.
"Thiếu chủ mau đi đi!" Một cụ già đứng trước xe ngựa hét lớn một tiếng, đồng thời phóng tới chỗ tên nam tử.
Một bà cụ khác dậm chân hô to: "Oanh nhi, các ngươi lập tức mang Thiếu chủ
trốn đi." Không thèm quay đầu mà công về hướng nam tử.
Nam tử hét lớn một tiếng, vung trường kích lên nhanh như gió, từng cơn gió sắc bén như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ chém về bà lão. Từng cơn gió mạnh mẽ lướt trên không, máu tươi bắn tung tóe, bà lão trên không trung trong khoảnh khắc bị chém nát, mất mạng tại chỗ.
Nữ tử áo trắng đau đớn mà gọi: "A ma!" Ngón tay ngọc lướt qua dây đàn, tiếng đàn như sóng biển dữ dội ập
đến, sát âm bừng bừng đánh về nam tử.
Nam tử phóng lên trời cao, lăng không chém ra một đạo kình phong đánh xuống xe ngựa đối diện.
Nữ tử áo trắng nhấc tay dùng sức vỗ trên cổ cầm, âm thanh chấn động phát
ra, nháy mắt chấn vỡ kình phong vừa đánh xuống. Ngón tay ngọc thon dài
nhanh chóng gảy dây đàn, tiếng đàn kim qua thiết mã*, giống như hàng
nghìn con ngựa gầm thét lao nhanh về phía nam tử.
*
Kim qua thiết mã hay Thiết mã kim qua:
là một thành ngữ hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh.Nghĩa đen: tiếng sắt tiếng vàng, ý nói tiếng binh khí va chạm nhau.Nam tử bay vút lên trời, chiến ý màu vàng bao phủ trên người hắn hình thành một vòng ánh vàng chói mắt. Hắn xoay trường kích như gió, vô số kình
phong xuất hiện từ mọi phương hướng che ngợp bầu trời lao thẳng tới nữ
tử áo trắng.
Tiếng đàn trong trẻo, sóng đàn từng đợt từng đợt
phát ra, một làn hơi lạnh màu trắng toả ra tạo ra một lớp bảo vệ bên
ngoài cổ xe ngựa, sóng đàn từng cơn từng cơn vỗ ra, hơi lạnh ban đầu lại kết thành một tầng sương mỏng. Sương kết ngày càng dày đặc, trong thời
gian tí tách đã kết thành băng, sau đó lấy nữ tử làm trung tâm mà lan ra xung quanh mấy trăm mét, nơi lan đến đều biến thành thế giới băng
tuyết.
Tuyết rơi, bông tuyết trắng xoá bay lên bồng bềnh trong khung trung rồi tấp xuống đất.
Nam tử kia cứ như một vị chiến thần càng đánh càng hăng, xoay chuyển trường kích lại đánh xuống, như ôn thần không dây dưa không dứt mà liên tục
đánh về phía nữ tử.
Bỗng dưng, hắn hét lớn một tiếng: "Phá!" Hắn
cuốn một cỗ kình phong lên, tay cầm trường kích, mũi kích nhắm thẳng mi
tâm nữ tử mà phóng tới.
Dây đàn rung chuyển, tiếng đàn sắc bén
"Vù vù vùu" đánh về phía nam tử, đánh vào mũi kích của tên nam tử đang
đâm vào vòng bảo vệ bên ngoài xe ngựa, vòng bảo vệ cũng bị chấn nát.
Gần như chỉ trong chớp mắt, nam tử đã vọt tới trước xe ngựa, duỗi trường kích đâm vào.
Nữ tử áo trắng xông ra xe ngựa, nàng ôm đàn phóng lên tận trời, xe ngựa
bên dưới bị nam tử dùng trường kích quét ngang thành khối vụn. Hắn lại
lấy trường kích chỉ trời, tiếp tục phóng lên trời đuổi theo nữ tử.
Trong nháy mắt nam tử đánh tới mấy tên thị nữ hộ vệ bên cạnh xe ngựa đã tránh đi, các nàng nhìn nhau một chút, sau đó cùng nhau xông tới giết tên nam tử.
Nam tử nghe thấy sau lưng có dị động, bổ mấy đạo kình phong
về phía sau lưng. Các nàng lấy ra pháp bảo ngăn cản, nhưng cơ bản là
không ngăn cản nổi kình phong, trong nháy mắt các nàng bị kình phong
đụng vào lập tức hoá thành sương máu.
Sương máu nhuộm đỏ bông tuyết bay tá lả trên không trung, một mảnh sương máu như lụa mỏng rơi xuống nền tuyết.
Nam tử cũng không quay đầu lại, giương kích giết về phía nữ tử.
Nữ tử áo trắng đứng ở không trung, tiếng đàn tình tinh phát ra, tràn đầy
bi thương. Cả người nàng từ trên xuống dưới phát ra ánh sáng trắng, từ
trong cơ thể nàng bay ra một đoá hoa sen trắng. Hoa sen toàn thân trắng
như tuyết óng ánh long lanh giống như không dính một hạt bụi trần. Từng
cánh hoa sen nở ra, như hoa quỳnh nháy mắt nở rộ đến cực hạn.
Một đoá hoa sen to lớn nở rộ tại nơi không trung nữ tử đang đứng, xung
quanh mấy trăm mét đều bị ánh sáng nhu hoà, thanh lãnh từ hoa sen phát
ra bao phủ. Bên trong ánh sáng, gió lạnh gào thét, bông tuyết tung bay,
vô số cánh hoa sen bay lả tả.
Nam tử kia thấy thế, hét lớn một
tiếng: "Mắt sáng phá vạn pháp!" Một đạo ánh vàng như ánh sáng mặt trời
hiện lên từ phía sau hắn, bỗng nhiên hoá thành một viên cầu lửa to lớn
đánh tới nữ tử áo trắng. Hắn hét lớn một tiếng: "Phá" Cầu lửa ánh vàng
xuyên vào bên trong Pháp Tướng nữ tử áo trắng, hắn cũng theo đó mà truy
kích đi vào, trường kích trực tiếp đâm thẳng Linh Hải ở giữa lông mày nữ tử áo trắng, ý muốn một kích diệt nàng thân xác và cả nguyên thần.
Đế Long nhìn thấy nàng gặp nguy, hét lớn một tiếng: "Phong đao!" Một cái
"Phong đao" sắc bén từ trên đỉnh núi cách xa nghìn mét chém tới nam tử.
Nữ tử áo trắng khẽ quát một tiếng, hoa sen phía sau nàng đột nhiên rụng
toàn bộ cánh hoa, chín mảnh cánh hoa hoá thành một ngàn vạn quang ảnh
sắc bén đánh tới nam tử.
Sương mù tuyết sụp đổ, bên trong ảo ảnh nữ tử áo trắng tuôn ra ánh sáng trắng chói loá mắt, vô số cánh hoa sen bay xuống.
Hào quang biến mất, nữ tử áo trắng ôm đàn ngã trên mặt đất nặng nề, há
miệng phun ra máu tươi, màu máu đỏ chót vẫy lên trên chiếc váy trắng
tinh, vô cùng chói mắt động lòng.
Nam tử tóc tai bù xù rơi trên
mặt đất, một chân quỳ trên mặt đất, lấy trường kích chống đỡ cơ thể, hắn nổi giận hét lớn: "Bọn chuột nhắt phương nào dám cả gan đánh lén!".
Trong hai mươi tên kỵ binh cưỡi yêu thú canh giữ phía sau nam tử đột nhiên
xông ra hai người, trực tiếp đánh tới đỉnh núi nơi Đế Long đứng.