[Harry Potter Đồng Nhân] Nghịch Lân
Cho đến tận hôm diễn ra trận đấu Quidditch, dưới những lời "đe dọa" lặp
đi lặp lại của Ginny, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi đến xem. Phải
biết rằng, tôi chưa bao giờ cảm thấy ưa thích với một thứ có yếu tố rủi
ro cao như vậy. Hơn nữa nếu trí nhớ của tôi là chính xác, mọi trận đấu
mà Harry tham gia kể từ khi anh ta nhập học đều luôn không ổn định.
Quả nhiên, ngay từ đầu trận đấu, một trong những quả Bludger bắt đầu đuổi
theo Harry và nhảy múa khắp sân, mà khi Harry và Draco cùng nhau đuổi
theo Golden Snitch, thì lại trở thành cuộc rượt đuổi một bóng hai người
hài hước, trái tim của khán giả như bị treo lên, đặc biệt là hai đội
trưởng của Gryffindor và Slytherin, trận này là thi đấu với đối thủ một
mất một còn, không thể để thua được.
Trên khán đài, các học sinh
của Gryffindor và Slytherin la hét ầm ĩ, trong khi các học sinh của
Hufflepuff và Ravenclaw đều có bộ dạng như đang xem kịch vui trong suốt
trận đấu.
Harry tuy học hành không xuất sắc nhưng không thể phủ
nhận rằng anh ta thừa hưởng gen di truyền về thể thao rất tốt, cho dù
cây chổi bay của anh ta không bằng Draco nhưng thành tích trên sân của
anh ta cũng không hề thua kém, thậm chí còn là người chiến thắng.
Bởi vì tôi biết trước kết quả, cho nên biểu hiện của tôi y hệt như một
Ravenclaw, chỉ mang tâm lý đến xem trò vui, nhưng Ginny rõ ràng đang rất lo lắng cho Harry, người đang bị truy đuổi bởi Bludger, cái tay nắm lấy áo choàng của tôi không ngừng đổ mồ hôi, nhìn vệt mồ hôi trên áo, tôi
lại tiếp tục tập trung ánh mắt vào sân. Lúc này Harry và Draco cùng nhau lao xuống từ trên cao, có vẻ như bọn họ đã tìm thấy Golden Snitch. Chỉ
là trái Bludger tàn bạo kia vẫn đuổi theo bọn họ.
"Bùm ——"
Cả hai chạm đất cùng một lúc.
"Bang——" Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, tiếng va chạm thứ hai đã vang
lên. Nhưng rõ ràng không dữ dội như lần thứ nhất, đây là tiếng quả cầu
Bludger kiên trì cuối cùng cũng đánh trúng vào Harry đang nằm trên mặt
đất.
Bà Hooch hét lên và lao tới, cầm quả bóng Bludger đi và
hướng dẫn học sinh đỡ hai người lên, rồi lấy Golden Snitch ra khỏi bàn
tay đang nắm chặt của Draco.
Slytherin trên sân hò reo cổ vũ,
trong khi các học sinh Gryffindor lại tức giận ném đồ đạc trên tay. Hiện trường hỗn loạn vô cùng, Ginny đi theo Granger và Ron ra khỏi đám đông, tôi nhìn thoáng qua hai người đang bị bà Hodge sử dụng một lời nguyền
lơ lửng để đưa về phía phòng y tế, tôi ra hiệu cho Karen quay về trước
và đi theo họ.
Khi tôi đến phòng y tế, Ginny và những người khác
đã bước vào. Các thành viên của hai đội cứ tranh chấp không ngớt cho nên bị bắt đứng ngoài. Đội trưởng Wood của Gryffindor cho rằng là do
Slytherin động tay động chân với quả Bludger nên mới khiến họ thua cuộc. Nhưng Slytherin lại cho rằng Gryffindor không chịu thua nên vu khống
họ, hai đội đi từ khẩu chiến sang va chạm vật lý. Tuy nhiên, rõ ràng là
bà Pomfrey đã không thể chịu nổi việc bọn họ tranh cãi ầm ĩ, cho nên
bước ra khỏi phòng và đuổi bọn họ đi.
"Thưa cô, bọn em..."
Lúc này bà Pomfrey mới để ý thấy người vừa rồi bị hai đội chặn phải đứng ở
ngoài cửa là tôi, liền nở một nụ cười nhân hậu nói: "Tiểu thư Brian, con đến đây để gặp Malfoy sao, mau vào đi. Đám học sinh lỗ mãng vừa nãy đã
làm con sợ rồi."
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, đành
mỉm cười ngượng nghịu. Thực ra, tôi rất muốn hỏi bà Pomfrey rằng làm sao bà biết được một học sinh của Gryffindor như tôi đến để gặp Draco,
nhưng tôi đã khôn ngoan chọn cách im lặng.
Lúc này Harry và Draco đều đã tỉnh lại, bọn họ đang ngồi trên giường nhìn nhau đầy thù địch,
có vài người đang đứng xem bên cạnh giường họ. Xem ra không chỉ có đám
người Ginny, Pansy Parkinson hai người hầu của Draco cũng nhanh chóng
lao ra khỏi khán đài. Nhìn thấy nhiều người như vậy, tôi liền có xúc
động muốn quay đầu lại rời đi. Vừa rồi chắc là bị ma quỷ mê muội đầu óc
nên mới quyết định đi theo.
Nhưng may mắn thay Ginny nhiệt tình đã giúp tôi giải vây: "Cynthia, cậu đến rồi sao, Karen đâu?"
"Mình đã bảo cậu ấy đi về trước." Nếu đã đến thì lùi bước cũng không phải phong cách của tôi: "... Anh có sao không?"
"Không sao." "Không sao."
Hai người đồng thanh trả lời tôi, rồi nhanh chóng lườm nhau, đúng là một đôi dở hơi.
"Sẹo Đầu, Cynthia đang hỏi tao, mày trả lời làm cái gì!"
"Cynthia?! Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, đương nhiên em ấy đến đây để thăm Harry rồi!"
"Ron!"
"Draco, cậu cùng người con nhỏ này có quan hệ gì!"
"..."
Những người này, nếu không cãi nhau trong giây lát thì không được sao? Nhìn
đám người đang cãi nhau đến mức hỗn loạn, thậm chí đến người trong cuộc
như tôi còn bị lãng quên ở một bên.
Bà Pomfrey bị tiếng ồn của
bọn họ thu hút mà bước vào. Bà trông có vẻ rất không vui: "Đi ra ngoài,
tất cả đi ra ngoài cho tôi! Bệnh nhân cần yên tĩnh nghỉ ngơi." Sau khi
gào xong, bà lại đổi sắc mặt dịu dàng quay sang người đứng lẻ loi ở một
bên, có chút không biết phải làm sao là tôi đây: "Tất nhiên là tiểu thư
Brian có thể ở lại, con không giống đám người không có có giáo dưỡng như bọn chúng."
Thế là hai đội lại di chuyển trận địa ra ngoài, tất
nhiên trước khi đi, các cô gái của hai bên đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ
lạ. Các chàng trai thì hoàn toàn chìm đắm trong thế giới chiến đấu của
họ. Nếu không có bà Pomfrey thì tôi thực sự lo lắng rằng họ có thể đánh
nhau ở đây. Tôi tin rằng IQ và EQ của họ đã giảm xuống 0 nhanh chóng vào lúc này. Chẳng trách giáo sư Snape luôn miêu tả bọn như đám quái vật
không đầu óc, không có đạo lý.
Thế giới cuối cùng cũng yên lặng.
"Này, Harry, anh cảm thấy như thế nào." Nhìn thấy nụ cười của Harry, tôi cảm
thấy ăn ngay nói thật vẫn là ổn nhất, tôi cũng không muốn sau này có
dính líu nhiều đến anh ta: "Em đến đây xem, Draco... "
Lần này
đến lượt Draco cười to, nhưng rõ ràng những lễ nghi quý tộc đã không cho phép anh ấy cười ra tiếng, cho nên có thể nhìn thấy môi anh ấy cười
thành một vòng cung lớn. Mặt khác, mặt Harry lập tức tái xanh, chẳng qua là vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "À, cảm ơn, anh tốt hơn
rồi."
"..."
Cảnh tượng lại lạnh băng một lần nữa, nhìn hai người đang dùng mắt để im lặng chém giết nhau, tôi quyết định vẫn nên
rút lui thì tốt hơn.
"Vậy thì... Có vẻ như mọi người đều ổn. Em
đi trước, hai người hãy nghỉ ngơi thật tốt đi." Nói đùa gì vậy, tôi
không có ý định ở lại và làm bia đỡ đạn ở giữa hai người bọn họ đâu.
Không đợi câu trả lời của hai người, tôi tăng tốc rời khỏi phòng y tế, mãi
đến khi đã cách phòng y tế một đoạn khá xa thì tôi mới giảm tốc độ. Tôi
có chút bực mình mà giật tóc mình, vừa nãy tôi làm gì vậy! Thực sự muốn
mở đầu ra xem có phải đúng như Snape nói không, trong đầu của Gryffindor đều đã bị Troll dẫm bẹp! Rõ ràng tôi có thể không nói mình đến thăm ai
và trực tiếp rời đi được mà? Đúng là vật họp theo loài mà, ở với
Gryffindor lâu, ngay cả đầu tôi cũng trở nên thế này rồi đây.
Tôi không biết liệu có loại thuốc nào gọi là thuốc hối hận không...
Bước vào hội trường, tôi thấy rất nhiều Slytherin đang ăn mừng chiến thắng
của họ một cách vui vẻ, điều này lại nhắc nhở tôi về sự thật là Draco đã thắng Harry. Liệu sự thay đổi này có ngụ ý rằng vì một nhân tố bất
thường như tôi mà thế giới ở đây đã bắt đầu chuyển sang một quỹ đạo mới
không?
Trên đường trở về ký túc xá với vẻ trầm tư, tôi đã gặp
Zabini và Karen, hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Tôi
không biết là do tôi đang cúi đầu xuống hay vì họ quá mải mê nói chuyện, mà mãi đến khi tôi đi ngang qua vai bọn họ vẫn không phát hiện ra tôi.
Có vẻ như rất nhiều chuyện đã thực sự xảy ra mà tôi không hề hay biết.
Trở lại phòng sinh hoạt chung, tôi phát hiện tất cả đều đang tụ tập lại vào ngày chủ nhật hiếm hoi, đối lập với khung cảnh sôi động ở Gryffindor
mọi hôm, tất cả mọi người đều chán nản ngồi đó, chỉ có cặp song sinh là
vẫn thờ ơ, khi thấy tôi bước vào thì lập tức giới thiệu phát minh mới
của họ cho tôi.
"Đây là cái gì?" Nhìn thứ màu xanh lục trong tay George, tôi thực sự có chút không dám khen tặng.
Mà Fred còn đang cầm một thứ màu vàng khác và cứ đung đưa trước mặt tôi:
"Đây là phiên bản cải tiến của chất thay đổi màu cơ thể, giống như thuốc màu. Em có thể tùy ý bôi nó lên bất cứ đâu trên cơ thể và sau đó em có
thể thay đổi màu sắc nơi đó, nó có thể duy trì hai giờ."
Nhìn màu vàng thì tôi còn có thể chấp nhận được, dù sao thì tóc vàng cũng là một sự lựa chọn tốt, nhưng mà: "Màu xanh lá cây... Chẳng lẽ các anh muốn
trở thành Hulk sao?"
"Hulk? Là cái gì vậy?" George rõ ràng đang
cảm thấy hoang mang vì từ này: "Em không cảm thấy màu da xanh biếc, mái
tóc xanh lục cũng là lựa chọn tốt sao?"
"Được rồi, các anh cứ giữ màu xanh lá cây này để sử dụng cho riêng mình đi, còn em sẽ nhận màu vàng này..."
"Mình thực sự không biết Harry đang làm gì!"
"Đủ rồi, Wood, Harry cũng không phải cố ý, là do trái Bludger đó cứ đuổi
theo em ấy không tha, chắc chắn là do Slytherin giở trò!"
Cánh cửa phòng sinh hoạt chung được mở ra, đội trưởng Quidditch của Gryffindor hét lên và bước vào.
"Tội nghiệp Wood, anh ấy đang phát điên vì mong muốn chiến thắng..." George
bất lực mở hai tay ra và mỉm cười với tôi, tôi cũng chỉ có thể đáp lại
bằng một nụ cười bất lực. Dù sao thì đối với cặp song sinh này mà nói,
bọn họ cũng rất hy vọng có thể đánh bại Slytherin.
"Hừ, trái
Bludger đó sẽ không tự dưng đuổi theo người khác, mình nghĩ là do cơ thể của Potter đầy rẫy sự quái dị đấy." Seamus đã bày tỏ sự bất mãn rất lớn kể từ khi biết Harry biết nói chuyện với rắn. Lần này sự thất bại của
Harry lại tô đậm thêm sự chán ghét đó.
Từ xưa đến nay những chú
sư tử nhỏ luôn dễ dàng bị kích động và gây xích mích nhất, trong khoảng
thời gian ngắn, tất cả mọi người đều dính vào chủ đề này. Điều khiến
người khác thấy thật sự đáng buồn chính là ngoại trừ anh em nhà Weasley, dường như càng ngày càng có nhiều người cho rằng Harry đã gây ra sự
thất bại cho bọn họ. Tất cả đã hoàn toàn quên rằng chính nhờ Harry mà
năm ngoái bọn họ đoạt được Cúp Nhà, thứ đã bị Slytherin chiếm giữ nhiều
năm.
Nghĩ như vậy, Gryffindor vẫn luôn bác bỏ sự khôn ngoan ích
kỷ của Slytherin, nhưng so với một tình bạn bốc đồng và thiếu tin tưởng
như bọn họ, thì thật khó để phân biệt cái nào tốt hơn.
Trên thực
tế, ban đầu bốn nhà đều có vị trí ngang nhau, mọi người đều luôn đánh
giá nhau thông qua màu sắc chủ quan của riêng mình, nhưng dần đến sau
đó, hầu hết học sinh đều bị quán triệt tư tưởng căm thù mãnh liệt ngay
sau khi tiến vào các nhà. Chính điều đó đã khiến sự hận thù giữa
Gryffindor và Slytherin càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng mà cũng không thể không nói, chính giá trị quan của hai học viện này đã tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.
Đối mặt với một chủ đề như vậy, tôi thà rằng tiếp tục thảo luận về tác dụng của thuốc nhuộm da xanh với cặp song sinh còn hơn...