Một ông chủ cuồng tăng ca bây giờ bị con quỷ tình yêu quật, buổi sáng đều đúng giờ mới đến công ty, buổi chiều đúng giờ
là tan tầm, thậm chí có lúc sẽ trắng trợn táo bạo đi về sớm.
Các nhân viên nhờ vậy cũng được hưởng trạng thái sáng đi chiều về, hổng
phải tăng ca, trạng thái như vậy đã duy trì được nửa tháng. Cho dù chưa
từng được thấy vị phu nhân, nhưng bọn họ đối với vị này tâm phục sát
đất.
Hạ Tranh hôm nay đúng giờ về nhà, nhưng nghênh đón hắn là
một mảnh tịch mịch, nhất thời có chút không quen, trong phòng cũng rất
an tĩnh, trên bàn cơm cũng không có đồ ăn nóng hổi, tựa như không có
bóng dáng ai đó.
Hạ Tranh gọi một tiếng, không người trả lời.
Ra ngoài chăng?
Hạ Tranh cúi đầu, chỗ huyền quang không thấy dép lê của Hứa Trì Quy, hẳn
đang ở nhà. Hạ Tranh khom lưng đổi giày, dư quang quét thấy một đôi giày thể thao trắng, mặt bên có chút dơ.
Kỳ quái, hắn nhớ rõ ràng lần trước từ bệnh viện trở về, Hứa Trì Quy đã đem nó giặt sạch sẽ.
Hạ Tranh là ở thư phòng tìm được người, cửa mở he hé, hắn đi tới liền thấy y đang ngồi ở bàn làm việc, không chớp mắt gõ gõ bàn phím, ngoài cửa
nhiều hơn một người cũng không phát hiện.
Nhớ đến sự nhát gan
của Hứa Trì Quy, Hạ Tranh không có lên tiếng, chỉ dựa vào cửa ngắm nhìn
y. Hứa Trì Quy ở trước mặt hắn vĩnh viễn đều mềm mại, một bộ thuận theo, muốn gì được nấy. Bộ dáng nghiêm túc như vậy hiếm khi nhìn thấy, nhất
thời cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Người ta thường nói "Nam nhân đẹp
nhất là khi nghiêm túc làm việc", Hạ Tranh lúc này mới thấy lời này có
vài phần đạo lý, đẹp đến nỗi hắn nhịn không được mở điện thoại ra, đem
khoảnh khắc này lưu giữ lại.
Hạ Tranh phóng đại ảnh chụp, tỉ mỉ
thưởng thức sườn mặt bạn trai, lướt đến góc nào đó, thấy được một khung
ảnh, bên trong là hắn mặc đồng phục, cao cao nhảy lên ném bóng vào rổ.
Hạ Tranh thích bóng chày, nhưng ở trường học lại không có môn thể thao
này, cho nên lúc cấp 2, cấp 3, phương thức giải trí ở trường của hắn là
bóng rổ, phần lớn thời gian sẽ mặc đồng phục tay ngắn, thích thì chơi,
có đôi khi cũng sẽ lên thi đấu.
Nếu Hạ Tranh nhớ không lầm, trên ảnh chụp hẳn là năm đó hắn đi một trung thi đấu thời điểm chụp, thi đấu thời gian là đi học trong lúc, hắn không nghĩ tới ngày đó Hứa Trì Quy
sẽ ở.
Hạ Tranh nhắm mắt lại, nỗ lực nhớ lại cảnh tượng lúc đó,
Hứa Trì Quy sẽ tránh ở nơi nào để nhìn hắn? Đang ở khán đài bên trái,
hay bên phải?
Nhìn thấy có nữ sinh đưa nước cho hắn sẽ có tâm
tình gì?, nhìn đến hắn lần lượt hơn người thượng rổ là cái gì tâm tình,
nhìn đến hắn cuối cùng thắng lại là cái gì tâm tình?
“Ye, xong!”
Hứa Trì Quy đột nhiên ra tiếng, đánh gãy Hạ Tranh xa xôi suy nghĩ.
Hứa Trì Quy là ở sửa sang lại tân văn đại cương, hắn trước kia bởi vì thời
gian nhiều, trừ bỏ viết văn cũng không có việc gì làm, cho nên một quyển kết thúc nhiều nhất nghỉ ngơi hai ngày liền bắt đầu còn tiếp tân văn,
lúc này lại nghỉ ngơi gần một tháng.
Hứa Trì Quy đột nhiên ra tiếng, đánh gãy suy nghĩ xa xôi của Hạ Tranh.
Hứa Trì Quy là sửa lại bản thảo, ở sửa sang lại tân văn đại cương, hắn
trước kia bởi vì thời gian nhiều, trừ bỏ viết văn cũng không có việc gì
làm, cho nên một quyển kết thúc nhiều nhất nghỉ ngơi hai ngày liền bắt
đầu còn tiếp tân văn, lúc này lại nghỉ ngơi gần một tháng.
Hôm
nay khó được nhớ tới chính mình vẫn là cái tác giả, hơn nữa đầu óc phối
hợp, toát ra rất nhiều linh cảm, ăn qua cơm trưa liền oa ở thư phòng,
hoa một buổi trưa thời gian sửa sang lại đại cương, hiện tại đại khái
kết cấu không sai biệt lắm thu phục, có thể bắt đầu gõ chữ.
Hứa
Trì Quy mệt muốn chết rồi, nằm liệt ghế trên, giơ lên bàn tay cái lười
eo, ngắm liếc mắt một cái máy tính góc phải bên dưới thời gian, thình
lình phát hiện đã 6 giờ!
Đã mấy giờ rồi, Hạ Tranh hẳn là đang trở về, mà y còn chưa nấu cơm nữa!
Hứa Trì Quy luống cuống tay chân đứng lên, xoay mình liền thấy một bóng
người ở cửa, kinh hách ngắn ngủi đi qua chỉ còn lại kinh hỉ, y chạy chậm qua, nhào vào lòng ngực Hạ Tranh.
“Hạ Tranh, anh trở lại,” Hứa Trì Quy có chút ảo não nói, “ Em không nghe được.”
“Là do em quá chuyên tâm,” Hạ Tranh ôm lấy y, hỏi, “Đang viết cái gì?”
Hứa Trì Quy trả lời: "Dạ, sửa sang lại bản thảo, hết một buổi trưa, mệt mỏi quá.”
Ngữ khi dính dính hồ hồ tựa đang tranh công, cũng giống như làm nũng.
Hạ Tranh tay phải đặt trên cái ót của y, nhẹ nhàng xoa xoa niết niết, khen: “Bảo bối của tôi rất giỏi.”
Ở bên nhau non nửa tháng, da mặt của y vẫn mỏng như cũ không có tiến bộ,
đơn giản chỉ là khích lệ, nhưng được Hạ Tranh khen, y chịu không được.
Bùm! Hình như có cái gì đó sai sai.
Bọn họ hiện tại đang ở đâu? Ừ, ở thư phòng.
Cái gì?! Thư phòng???
Nghĩ đến ảnh chụp treo trên tường phía sau lưng,Hứa Trì Quy không quản Hạ
Tranh thấy chưa, đôi tay buông eo hắn ra, ngược lại che đi mắt hắn, ý đồ muốn đẩy hắn đi.
“Hạ, Hạ Tranh! Em…… em chưa nấu cơm, chúng ta ra ngoài nấu!”
Thân hình Hạ Tranh không nhúc nhích, khóe môi tiết ra một tia ý cười, “Đừng che, tôi đã sớm phát hiện.”
“A?” Hứa Trì Quy hết sức lực, lắp bắp hỏi, “Cái kia, khi nào thì phát hiện?”
Hạ Tranh hai tay nắm lấy đôi tay dần buông xuống của y, bắt lấy đặt trên
lòng ngực, cúi đầu nhìn y trả lời: “Lần tôi đi công tác thì em bệnh, tôi tìm khắp mà không thấy em, liền tự ý đi vào thư phòng.”
Hứa Trì Quy rũ đầu, nhấp miệng “Nga” một tiếng.
Hạ Tranh hơi hơi uốn gối, từ dưới lên trên nhìn Hứa Trì Quy, hỏi: “Giận tôi sao?”
Hứa Trì Quy ánh mắt né tránh một chút, lắc lắc đầu, “…… Là sợ anh tức giận.”
“Tại sao tôi phải giận?”
Hứa Trì Quy quay đầu lại nhìn thoáng qua ảnh chụp, nhắm mắt tự thú nhận:
“Bởi vì em chụp lén anh……Không khác một kẻ biến thái rình trộm.”
Xác thật đều là góc độ chụp lén, hơn nữa đại bộ phận ảnh chụp bởi vì chụp ở khoảng cách khá xa, chất lượng đều chẳng ra gì.
Hai phút qua đi, Hạ Tranh vẫn không nói chuyện, Hứa Trì Quy càng ngày càng
hoảng, ý đồ níu giữ chút hình tượng: “Em, em lúc đó không có ý gì khác!
Chỉ là không nhìn thấy anh, em sẽ rất hoảng, rất sợ, có ảnh của anh thì
tốt một chút, bất tri bất giác đã chụp nhiều thành như vậy……”
“Nhóc nhát gan, vì cái gì không đến nói chuyện với tôi? Ta cũng thật là ngu
ngốc, bị người theo dõi lâu như vậy cũng không phát hiện.” Khiến hai ta
lãng phí nhiều năm như vậy.
Hứa Trì Quy không quá hiểu ý tứ Hạ
Tranh, nhưng nghe thì giống như không tức giận, y chớp mắt to hỏi: “Hạ
Tranh, anh không tức giận?”
“Đổi là người khác tôi khẳng định sẽ tức giận, nói: nhóc biến thái Hứa Trì Quy……” Hạ Tranh ngừng giọng.
Hạ Tranh bị bộ dạng như lâm vào đại dịch của y đáng yêu chết rồi, nhịn không được muốn chọc chọc y “Xem nhóc biểu hiện đi.”
Hứa Trì Quy cẩn thận quan sát thần sắc Hạ Tran, thấy rõ hắn đang chọc y, vì thế nhón nhón chân, hướng qua bên môi Hạ Tranh mổ hai cái, khiêm tốn
hỏi: “Như vậy có thể chứ?”
Hạ Tranh hầu kết lăn lộn, nhìn chằm chằm Hứa Trì Quy không nói lời nào.
Hứa Trì Quy bị tầm mắt nóng rực của hắn nhìn đến nỗi run lên, cắn cắn môi,
đôi tay quấn lấy cổ Hạ Tranh, lại lần nữa nhón chân, vươn một đoạn đầu
lưỡi phấn nộ, liếm một chút khoé miệng Hạ Tranh.
Hứa Trì Quy đỏ bừng mắt, cố nén không lùi bước, âm thanh run rẩy, hỏi: “Kia, kia như vậy…… Ngô ——”
Hạ Tranh trực tiếp dùng hành động đưa ra đáp án, chế trụ gáy Hứa Trì Quy,
hôn lên đôi môi khẽ nhếch, cạy ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, như tuần tra lãnh địa quét ngang mọi ngóc ngách, cuối cùng ngậm lấy đầu lưỡi run rẩy của người nọ, trêu đùa liếm mút.
Hứa Trì Quy ngẩng đầu lên
thừa nhận, động tác cường thế của Hạ Tranh khiến y liên tiếp bại lui,
căn phòng an tĩnh lại vang vọng mấy tiếng nước triền miên, nức nở động
tình.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ hôn nhau rất nhiều lần, nhưng hôn lưỡi là lần đầu tiên, với môi chạm vào môi không cùng một
khái niệm, thân thể Hứa Trì Quy dưới một hồi môi lưỡi kịch liệt rất
nhanh nổi lên phản ứng.
Hứa Trì Quy sợ bị Hạ Tranh phát hiện dị thường, hạ eo lui lui về sau, miệng không rõ nói: " Hạ…… Hạ Tranh……”
Hạ Tranh ấn eo y, đem người kéo trở về, thân thể hai người thân mật dán
bên nhau, Hứa Trì Quy cảm nhận rõ ràng vật dưới nóng bỏng chỉa vào bụng
nhỏ của y, động tác giãy giụa tại đây đình chỉ một khắc.
Hứa Trì Quy mơ mơ màng màng may mắn, nguyên lai không chỉ mình y một người ý loạn tình mê.
Hạ Tranh tạm thời buông tha Hứa Trì Quy, khi tách ra còn vương một sợi chỉ bạc, ánh mắt nặng nề nhìn y chăm chú, duỗi tay lau chất lỏng bên miệng
y.
Hứa Trì Quy toàn thân da thịt đều nhiễm hồng, y bị hôn đến hai mắt thất thần, ghé vào hõm cổ Hạ Tranh nặng nề mà thở dốc. Hạ Tranh đối với y sinh ra dục vọng, sự thật như vậy làm Hứa Trì Quy có chút xấu hổ, càng nhiều hơn là thỏa mãn cùng vui vẻ.
Y mơ ước Hạ Tranh nhiều
năm như vậy, trong mộng ngoài đời ảo tưởng qua vô số lần đối phương tiến vào thân thể mình, cho đến khi có thật một ngày như vậy, Hứa Trì Quy
chỉ có ngượng ngùng, không có khiếp đảm.
Y muốn đem bản thân hoàn toàn hiến dâng cho Hạ Tranh, y muốn Hạ Tranh cường thế, hoàn toàn chiếm hữu y.
Hứa Trì Quy rời đi hõm cổ Hạ Tranh, ngẩng đầu, dùng cặp mắt bị tình dục xâm nhiễm vừa hồng vừa ướt nhìn hắn, khuôn mặt vừa ngây thơ vừa nhiễm lửa
dục.
“Hạ Tranh…..Anh muốn sao? Anh muốn……muốn em không?”
Hạ Tranh nhìn đến hô hấp cứng lại, bàn tay đặt sau cổ Hứa Trì Quy dùng sức buộc chặt, nơi đó bị câu dẫn đến càng ngày càng ngạnh, gân xanh phồng
lên, mưu toan tránh khỏi trói buộc.
Muốn, như thế nào sẽ không muốn, nhưng không phải hiện tại. Hắn chưa chuẩn bị cái gì, Hứa Trì Quy sẽ bị thương.
“Hôm nay không làm.” Hạ Tranh thở ra luồng khí nóng, buông Hứa Trì Quy ra.
Hứa Trì Quy lại không buông tay, thân thể dán lên đi, ủy khuất truy hỏi: “Vì sao? Anh không muốn……”
Hạ Tranh lúc này chịu không nổi ánh mắt như vậy của y, duỗi tay che lại
đôi mắt ngập nước câu nhân đoạt phách mà chủ nhân chính nó cũng không
biết, ách thanh mở miệng: “Trong nhà thứ gì cũng không có, tôi không
muốn làm em bị thương.”
Nguyên lai là vì cái này, Hứa Trì Quy an
tâm rồi, không biết có phải do Hạ Tranh tước đoạt tầm mắt, lá gan y thế
mà lại lớn hơn một phần nữa mời: “Không quan hệ, anh có thể ôn nhu một
chút, nhẹ nhàng……”
Hạ Tranh duỗi tay chà đạp đôi môi khẽ nhếch
của y, nhìn nó bị khi dễ dần biến đỏ sưng, âm thanh khàn khàn ẩn giấu
nguy hiểm, “Đừng câu dẫn tôi. Đối với em, tôi ôn nhu không được.”