Rạng sáng 6 giờ, Hứa Trì Quy bị đồng hồ báo thức
đánh thức, người có chút ngốc. Y còn buồn ngủ mà cầm lấy điện thoại,
đang chuẩn bị tắt đồng hồ báo thức, liếc nhìn trên màn hình có tin nhắn
nhắc nhở, cơn buồn ngủ lập tức bị doạ thanh tỉnh mười phần.
Hứa
Trì Quy luống cuống tay chân mở xem lịch, xác nhận hôm nay chính là ngày đó, mãnh liệt áy náy cùng sợ hãi liên tiếp đánh vào y.
Một năm 365 ngày, Hứa Trì Quy luôn có một ngày không thể không ra khỏi cửa.
Chính là hôm nay, là ngày giỗ của cha mẹ y.
Năm rồi, một tuần trước khi đến ngày đó, Hứa Trì Quy liền bắt đầu lo âu,
trước tiên xây dựng tốt tâm lý, như vậy sẽ so với việc đột nhiên phải ra ngoài thuận lợi hơn một chút, ít nhất sẽ không đến nỗi, mới vừa bước
xuống lầu, chân liền mềm đến không đi được.
Nhưng năm nay, Hứa
Trì Quy tuy rằng cũng lo âu, nhưng không phải lo lắng về việc phải ra
cửa, mà là như thế nào theo đuổi Hạ Tranh. Y thế nhưng đã quên hôm nay
là ngày giỗ mẹ mình, thật sự không nên.
Hứa Trì Quy từ trên
giường ngồi dậy, hai tay vòng lấy cẳng chân dựa vào đầu giường, nghiêng
đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bức màn được kéo lên, kỳ thật cái gì y
cũng không nhìn tới, nhưng Hứa Trì Quy vẫn sợ hãi, vì sắp tới không thể
không một mình ra ngoài, y cảm thấy rất khủng hoảng.
Hứa Trì Quy
cầm lấy điện thoại, mở ra WeChat, click mở khung chat bạn tốt nhất, trên bàn phím đánh một hàng chữ, cuối cùng vẫn xoá đi.
Thời gian còn
sớm, Hạ Tranh tối hôm qua lại uống nhiều quá, hắn cũng đã nói qua với y, buổi tối hôm nay mới trở về được, y không nên quấy rầy Hạ Tranh, cũng
không muốn phiền toái Hạ Tranh.
Tuy rằng Hứa Trì Quy có thể khẳng định, nếu hiện tại y liên hệ Hạ Tranh, kêu hắn sớm một chút trở về bồi y đi nghĩa trang, đối phương hơn phân nửa sẽ không chối từ, nhưng so với
bản thân mình sợ hãi, y càng muốn Hạ Tranh nghỉ ngơi thật tốt.
Hứa Trì Quy bảo trì tư thế này ngồi rất lâu, vẫn luôn ở trong lòng xây dựng tốt tâm lý của mình, cho đến khi chân bắt đầu tê dại, Hứa Trì Quy không thể không đứng dậy xuống giường.
Rửa mặt xong, Hứa Trì Quy không có tâm tư làm bữa sáng, trở về phòng ngủ đóng cửa lại ngây người một
giờ, khi đi ra, trên người đã đổi quần áo mới, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, vành nón ép tới rất thấp, mang khẩu trang cùng màu, hai
tai đeo hai cái tai nghe không dây, bên trong phát ra ca khúc âm ĩ.
Hứa Trì Quy nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 9 giờ.
Không thể trì hoãn nữa, Hứa Trì Quy đi đến huyền quan mang giày vào, duỗi tay nắm lấy then cửa, nhắm mắt, hít sâu một hơi sau đó mở cửa, ai biết hảo
xảo bất xảo, ngoài cửa cư nhiên có người, trực tiếp đụng phải.
"Ai da, tê --"
Âm thanh nam nhân thành niên càng làm Hứa Trì Quy theo bản băng sợ hãi,
phản ứng đầu tiên của y là đóng cửa trốn đi, nhưng lại nghĩ đến sai lầm
là của mình, cho nên kiệt lực áp chế dục vọng đóng cửa.
Hứa Trì Quy dùng sức nắm lấy then cửa, cúi đầu xuống, nói xin lỗi với người ngoài cửa: "Xin, xin lỗi......"
"Đau chết tôi," Lý Văn Mạch xoa cái mũi ai thán, "Rùa đen nhỏ, nhiều năm không gặp, lực tay thế mà tăng lên nha."
Rùa đen nhỏ?
Người biết cái ngoại hiệu này của y không nhiều lắm, hơn nữa âm thanh có chút quen tai, Hứa Trì Quy đánh bạo ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn nhìn
thấy một trương mặt tương đối quen thuộc.
"...... Anh, anh Văn Mạch?"
Thời điểm Hạ Tranh xuống máy bay, vừa qua 10 giờ. Hắn lấy điện thoại ra, tay nằm ở nút mở nguồn máy có chút do dự, nhưng là không có khả năng vĩnh
viễn không khởi động máy, trốn chỉ là nhất thời.
Vì thế hắn dứt
khoát khởi động máy, không ngoài dự liệu, liên tiếp mấy chục cuộc gọi
nhỡ, đều là Chung Nguyên và Tưởng Nam Phong gọi tới. Lúc này mới vừa
khởi động máy chưa đến một phút, nhưng cuộc gọi của Tưởng Nam Phong như
bùa đòi mạng, liên tiếp gọi lai đây, Hạ Tranh đau đầu mà nhận lấy.
"Tranh ca, cậu mẹ nó ngưu bức! Bốn chữ "thấy sắc quên bạn" này, cả đời tôi
cũng không nghĩ sẽ dừng trên người của cậu. Đã nói với nhau buổi tối mới đi, kết quả thì sao, sáng sớm tinh mơ người không thấy mà bóng thì cũng không, nhìn cậu gấp gáp như vậy, thật không có tiền đồ mà!"
Hạ
Tranh không có phản bác, Tưởng Nam Phong nói cũng không sai, ngay cả
chính hắn cũng không dự đoán được, sẽ có một ngày hắn sẽ vì một người,
vứt bỏ anh em, có xúc động sửa đổi hành trình nguyên bản đã lên kế hoạch tốt, chỉ vì có thể sớm một chút trở về nhìn thấy y.
Trạng thái
như vậy đối với Hạ Tranh là dị thường xa lạ, còn có chút thẹn thùng, bất quá hắn cũng không làm ra vẻ, thật thành nói: "Anh em, thứ lỗi, tôi
thật sự......có điểm chờ không kịp."
Hạ Tranh đã làm Hứa Trì Quy
đợi lâu, lâu lắm rồi, nếu hắn đã xác nhận được tâm ý của chính mình, vậy không muốn lại làm Hứa Trì Quy chờ nhiều hơn một giây.
"Sách,
làm như hiếm lắm? Tiểu gia tôi cũng phải tìm một em gái xinh xinh đẹp
đẹp để yêu đương! Tranh ca, tôi và Viên Nhi chờ hai người trở về, đặt
chân đến thành phố A nhất định lập tức mang tẩu tử cho chúng tôi thấy,
bằng không chuyện này không thể không để yên!"
Hạ Tranh nghĩ đến chứng ngại xã giao của Hứa Trì Quy, không đáp ứng, "Chuyện này nói sau, tình huống của y tương đối đặc thù."
"Làm sao vậy?"
"Một chốc nói không rõ, về sau có cơ hội rồi nói sau. Nam Phong, tôi tắt trước, cậu giúp tôi giải thích với Viên Nhi một chút."
"Được thôi, trước chúc Tranh ca thoát khỏi kiếp độc thân!"
Hạ Tranh cười cười, "Cảm ơn."
Nhưng là Hạ Tranh như thế nào cũng không nghĩ đến, trong nhà không có một bóng người.
Hạ Tranh tìm khắp góc cạnh trong phòng, cũng chưa tìm được người, chỗ
huyền quan có đôi dép lê màu lam cũng chứng minh chủ nhân của nó không
có ở nhà.
Hạ Tranh giữa mày nhíu lại, lấy điện thoại mở ra nhật
ký liên lạc, tìm được số điện thoại của Hứa Trì Quy, gọi qua nhưng không được, giọng nữ máy móc nhắc nhở điện thoại đối phương đã đóng.
"Thao!"
Hạ Tranh bước đến huyền quan, động tác cực nhanh mà mang giày vào, cầm lấy chìa khóa, áo khoác được cởi qua lúc vào nhà cũng bị quên, trời mười
mấy độ lạnh, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc nhanh chóng chạy ra
ngoài.
Hạ Tranh không biết Hứa Trì Quy sẽ đi nơi nào, dựa vào
trạng thái của y, lại có thể đi nơi nào chứ. Hạ Tranh chỉ có thể một bên gọi điện thoại, một bên lang thang không có mục tiêu trước tiên ở trong tiểu khu tìm người.
Điện thoại của Hứa Trì Quy vẫn luôn ở trạng
thái tắt nguồn, Hạ Tranh xuyên qua hoa viên nhỏ, sắp đến bãi đổ xe, lại
dừng lại bước chân đang chạy vội.
Cách đó không xa, Hạ Tranh nhìn thấy Hứa Trì Quy từ một chiếc trên xe xuống, rất kỹ càng đeo khẩu trang và mũ. Người ngồi trên ghế điều khiển tựa hồ còn muốn nói gì với y, y
vòng qua đầu xe, đi đến bên ngoài cửa xe ghế điều khiển, cúi người
nghiêm túc nghe người bên trong nói.
Không biết người trong xe
nói gì đó, vẻ tái nhợt trên mặt Hứa Trì Quy lộ thêm thần sắc lo lắng, do dự một lát, không ngờ lại vòng qua xe đầu, trở lại vị trí phó lái, nhìn dáng vẻ là tính toán lên xe lần nữa.
Lo lắng trong mắt Hạ Tranh
rút đi, nháy mắt trở nên đen tối không rõ, hắn đứng ở khoảng cách năm
bước, trầm giọng kêu lên: "Hứa Trì Quy."
Hứa Trì Quy một chân đã
bước lên cửa xe, đột nhiên nghe được âm thanh ngày đêm tơ tưởng, còn
nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác, ai ngờ quay đầu nhìn lại, thế nhưng
thật là Hạ Tranh.
"Hạ Tranh! Anh sao lại về rồi?" Hứa Trì Quy
tâm treo lơ lửng cả một buổi sáng, giờ phút này mới được hoãn xuống,
thân thể theo bản năng hướng gần Hạ Tranh.
Thấy người đến gần,
Hạ Tranh mới thấy rõ sắc mặt Hứa Trì Quy có bao nhiêu kém, dáng vẻ đã
như thế này, cư nhiên còn muốn lên xe người khác.
Lý Văn Mạch cũng từ trên xe bước xuống, ra tiếng thúc giục nói: "Rùa đen nhỏ, còn có đi hay không vậy?"
Hứa Trì Quy mới vừa đi đến trước người Hạ Tranh, nghe vậy quay đầu lại,
biểu tình có chút rối rắm, kỳ thật trạng thái hiện tại của y không tốt
lắm, nếu tiếp tục ngốc ở bên ngoài, chỉ sợ không lâu nữa sẽ ngất đi.
Hạ Tranh một phen giữ chặt Hứa Trì Quy, đem người đưa ra phía sau, vượt rào thay y trả lời: "Y không đi."
Dứt lời, không khỏi nhanh chóng kéo người rời đi, Hứa Trì Quy vốn vì không
thoải mái mà cả người nhũn ra, Hạ Tranh bước chân thật sự lớn, Hứa Trì
Quy theo không kịp, mắt thấy sắp phải ngã trên đất, đã được Hạ Tranh kịp thời đỡ lấy, theo đó ôm ngang y lên.
Hứa Trì Quy kinh hô một
tiếng, theo bản năng vòng lấy cổ Hạ Tranh, ngơ ngác mà nhìn góc cạnh nửa khuôn mặt hắn, sau khi lấy lại tinh thần, ngượng ngùng mà giãy giụa.
"Hạ, Hạ Tranh......anh bỏ em xuống đi, em chính mình có thể đi."
Hạ Tranh mắt nhìn phía trước, bàn tay đặt trên đùi Hứa Trì Quy lại không
bình tĩnh như mặt ngoài, nhéo một phen thịt mềm trong tay coi như trừng
phạt.
"Đừng nhúc nhích."
Hứa Trì Quy bởi vì cái hành động
hơi ái muội này mà cả người nóng lên, thân thể không dám lộn xộn, ngay
cả hô hấp cũng không dám dùng sức.
Quá trình lên cầu thang, Hứa
Trì Quy mới trì độn ý thức được, Hạ Tranh giống như đang tức giận, nhưng y minh tư khổ tưởng* một đường, đều không nghĩ ra mình đã làm gì khiến
hắn tức giận.
Tới trước cửa, Hứa Trì Quy được Hạ Tranh thả xuống, chờ hắn dùng chìa khóa mở cửa, lập tức theo phía sau hắn vào nhà.
Mới vừa xoay người đóng cửa lại, Hứa Trì Quy dư quang xuất hiện hai cái
cánh tay, Hạ Tranh hai tay chống ở trên cửa, đặt song song sườn mặt của
y, đem y vây ở trong một tấc vuông hẹp.
"Vì cái lại đi ra ngoài?" Âm thanh áp bách của Hạ Tranh vang lên trên đỉnh đầu.
Hứa Trì Quy vốn chân đã mềm, nghe hắn nói như vậy càng thêm nhũn ra, run run trả lời: "Hôm nay...... Là ngày giỗ cha mẹ em."
Hạ Tranh dừng một chút, thanh âm hòa hoãn một chút, "Sao lại không nói cho tôi? Sao không đợi tôi về bồi em cùng đi?"
"Em, em thật sự cũng quên, hôm nay thấy điện thoại nhắc nhở mới nhớ tới. Anh lúc trước có nói buổi tối sẽ trở về, ngày hôm qua lại uống nhiều như
vậy, em liền không quấy rầy anh." Hứa Trì Quy giải thích.
Gương mặt Hạ Tranh lại gần thêm một tấc, "Tại sao lại tắt điện thoại?"
Hứa Trì Quy hơi nghiêng đầu đi, khuôn mặt nóng ran không ngừng dán lên cửa
nhà lạnh lẽo, hỏi gì đáp nấy, "Không cẩn thận bị người đụng phải, điện
thoại rớt nên hỏng rồi."
"Nam nhân đưa em về là ai?" Hạ Tranh đuổi theo đi, môi dán ở bên tai y nói, "Rùa đen nhỏ? Kêu cũng rất thân thiết."
Khoảng cách thật sự quá thân cận, Hứa Trì Quy có điểm khiêng không được, y rụt rụt bả vai, nghiêng đầu cọ cọ lỗ tai nóng bỏng.
"Là con trai của Lý thúc - bằng hữu của mẹ em, vốn dĩ mọi năm sẽ cùng em đi tế bái mẹ, nhưng gần đây ông sinh bệnh, phải ở bệnh viện, cho nên nhờ
anh Văn Mạch thế ông đi......"
Hứa Trì Quy đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Hạ Tranh một tay bóp chặt cằm, ngừng câu chuyện.
"Anh - Văn - Mạch?" Hạ Tranh híp híp mắt.
Hứa Trì Quy không hề nhận thấy được nguy hiểm, chỉ cho rằng Hạ Tranh đơn
thuần tò mò, cho dù bị bóp chặt mặt, cũng muốn hàm hồ giải thích.
"Ân, chúng em từ nhỏ đã quen biết nhau, anh Văn Mạch vẫn luôn đối tốt với
em, cho dù sau này ba mẹ em xảy ra chuyện, anh ấy cũng không giống người khác khi dễ em, còn thường xuất đầu vì em nữa, là một người anh trai
tốt...... Ngô --!"
Hạ Tranh không có cho Hứa Trì Quy nói hết lời, hắn nâng mặt Hứa Trì Quy, cúi đầu hung hăng hôn lên.