Trần Chanh năm nay 22 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên đọc tiểu thuyết của Hứa Trì Quy, liền cực kỳ yêu thích văn phong cùng cách
hành văn của y, nhanh chóng trở thành một fan ruột, đến nay đã được 6
năm.
Hứa Trì Quy từ khi viết văn đến nay, vẫn luôn thần thần bí
bí, bất luận là trong thời kỳ đang còn là tiểu trong suốt hay là lúc trở thành đại thần, lời nói vạn năm bất biến chỉ có bốn chữ “Cảm ơn bạn
đọc”, Weibo cũng chỉ đăng chuyện công việc, chưa bao giờ chia sẻ sinh
hoạt của mình.
Trần Chanh lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của Hứa Trì Quy, là vào hai năm trước, trong một lễ trao giải văn học, tác phẩm y dự thi là《 Bí Mật Của Hà Tam 》được đề cử giải truyện ngắn xuất sắc
nhất năm.
Giải thưởng này trong ngành rất có trọng lượng, cơ hồ
tất cả các tác giả có tác phẩm được đề cử đều tới tham dự, chỉ có hàng
ghế dán tên tác giả “Thêm Bối Sơn Tranh” là không có người ngồi.
Trần Chanh không có đi lễ trao giải, chỉ thông qua phát sóng trực tiếp mà
quan sát toàn bộ hành trình, khi người chủ trì tuyên bố truyện ngắn xuất sắc nhất năm là 《 Bí Mật Của Hà Tam 》, nàng đã kích động đến lệ rơi đầy mặt.
Là vàng thì sẽ sáng lên, ngọc phủ bụi trần chung quy sẽ có người thưởng thức.
Bởi vì Hứa Trì Quy không tới tham dự, Trần Chanh còn tưởng rằng nói giải
thưởng xong liền kết thúc, ai biết rằng người chủ trì muốn tại trường
quay cùng tác giả gọi điện thoại.
Âm thanh của Hứa Trì Quy vừa
cất lên, Trần Chanh thiếu chút nữa từ trên sô pha ngã xuống. Nàng vẫn
luôn nghĩ, một tác giả có văn phong tinh tế như vậy nhất định là nữ, kết quả thế nhưng lại là một nam sinh, không chỉ mình nàng mà các bạn đọc
khác cũng cảm thấy ngoài ý muốn, các tác giả có mặt tại trường quay cũng phi thường ngoài ý muốn.
Người chủ trì hỏi Hứa Trì Quy mấy cái
vấn đề về tác phẩm, không biết có phải bởi vì khẩn trương hay không, y
nói chuyện thanh âm rất nhỏ, còn có chút đứt quãng, nhưng y rất phối
hợp, mỗi vấn đề đều trả lời rất chân thành.
Cuối cùng, người chủ
trì vì muốn làm không khí thêm sinh động, hỏi một cái vấn đề tương đối
tư mật: “Hà Tam là nhân vật chính trong sách, trên người có rất nhiều bí mật, ngài làm tác giả chắc hẳn,..ừm...Thêm Bối Sơn Tranh lão sư, ngài
có bí mật sao?
Đề cập đến vấn đề riêng tư, Trần Chanh cho rằng y
sẽ không trả lời, lại không dự đoán được y trầm mặc một lát, sau đó mở
miệng: “Có.”
Người chủ trì cảm thấy hứng thú truy hỏi: “Vậy ngài có tiện cùng mọi người chia sẻ một chút được không?”
“Tôi trộm thích một người.”
Đó là lần đầu tiên Hứa Trì Quy chia sẻ sinh hoạt của mình, cũng là một
lần duy nhất, từ nay về sau hai năm trời, thường hay có người dưới khu
bình luận bát quái hỏi y về đoạn tình cảm yêu thầm này, nhưng chưa bao
giờ nhận được câu trả lời.
Ai biết hơn một tháng trước, Hứa Trì Quy thế nhưng chủ động đăng một tin trên Weibo, là một cái tin nhắn xin giúp đỡ.
—— Hắn sắp về lại nơi này, tôi muốn gặp hắn, nhưng tôi phải làm thế nào để thấy hắn đây?
"Hắn", đánh sai chữ đi? Đối phương cũng là một nam nhân?
Không biết vì sao, cho dù người kia là một nam nhân, Trần Chanh cũng không
cảm thấy kỳ quái. Từ văn phong đến cách hành văn của Hứa Trì Quy là có
thể cảm giác ra được, y là một người yếu ớt, mẫn cảm lại tinh tế. Người
như vậy, so với làm người yêu, càng thích hợp bị một tình yêu cường thế
kiên định bao vây.
Ban đầu Trần Chanh còn buồn bực, chỉ là gặp một lần mà thôi, sao đến tay y lại trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Trần Chanh ở khu bình luận khu nhận được đáp án, nguyên lai là Hứa Trì Quy
có chướng ngại giao tiếp, sợ hãi ra cửa. Nếu không phải thật sự rất
thích người kia, y sẽ không cùng đường phải lên Weibo nhờ giúp đỡ, thậm
chí vì cho các nàng một lời giải thích mà tự mình xé đi vết thương của
bản thân.
Trần Chanh gia nhập đại quân bày mưu tính kế.
Không uống trà sữa sẽ chết: Hắn trở về đã có nơi ở rồi hả? Nếu không có, cậu
đưa hắn đến nhà mình ở đi. Trân Châu, nếu cậu thật sự không ra cửa được, đây là biện pháp duy nhất có thể nhìn thấy hắn, dũng cảm lên một chút,
chúng ta sẽ bồi cậu.
Bình luận của Trần Chanh rất nhanh đã bị đưa lên bình luận đầu, không bao lâu, liền nhận được tin nhắn của Hứa Trì Quy.
—— Được, cảm ơn các bạn.
Sau mấy ngày, Trần Chanh thường thường quan sát trang cá nhân của Hứa Trì
Quy một chút, có thể nói là rầu thúi ruột, nàng đối với tình yêu của
mình cũng chưa để tâm đến vậy.
Một tuần sau, Hứa Trì Quy rốt cuộc lại có tin nhắn mới.
—— Hắn tới! Tôi không được tốt, không chịu mở miệng nói chuyện, suýt chút
nữa là không thể lưu hắn lại. Hắn rốt cuộc nhìn đến tôi, nhận thức tôi,
còn gọi tên của tôi, chúng tôi đã cùng nhau ăn cơm chiều, tôi rất vui
vẻ, rất vui vẻ! Cảm ơn đại gia giúp tôi nghĩ cách, vẫn luôn cổ vũ tôi,
bằng không tôi khẳng định vẫn là một con rùa đen rút đầu.
Trần
Chanh vẫn là lần đầu tiên thấy Hứa Trì Quy sử dụng ngữ khí tươi sáng sẽ
đầy sức sống, còn nói được nhiều ngư vậy, từng câu từng chữ đều cảm nhận được sự vui vẻ của y, ngày xưa tựa như một người cứng nhắc, công thức
hoá, giờ đây lại trở lên vừa chân thật lại vừa đáng yêu.
Nhìn
dáng vẻ, người kia thế nhưng lại không quen biết Hứa Trì Quy, nếu hắn
biết có một cậu con trai yên lặng yêu thầm mình nhiều năm như vậy, hắn
sẽ có tâm tình gì?
Hạ tổng ngày hôm sau đúng giờ vẫn xuất hiện ở
công ty, lần đầu nhìn rõ 2 chữ, tên của Hạ Tranh, Trần Chanh ngay lập
tức liên tưởng đến bút danh của Hứa Trì Quy, bất quá trong lòng chỉ cảm
thán một câu trùng hợp, cũng chẳng để ý lắm.
Chính là hôm nay lại có một hồi trùng hợp như vậy, Trần Chanh khó tránh khỏi có phán đoán,
tính toán ngày mai đi theo thử Hạ tổng một phen.
Buổi sáng thứ
hai, Trần Chanh hiếm thấy là người đầu tiên đi vào văn phòng, ngay cả
cơm sáng cũng chưa ăn, vắt hết cái óc suy nghĩ để nói như thế nào mà
không để lại dấu vết, nếu Hạ tổng thật là người kia, nàng ngàn vạn không được bán đứng Trân Châu, nếu không nàng liền trở thành tội nhân thiên
cổ.
Sắp đến 9 giờ, Trần Chanh cuối cùng cũng thấy được thân ảnh
của Hạ Tranh, nàng đứng lên chào hỏi, cầm lấy ly cà phê mới mua trên
bàn, đi theo phía sau hắn vào văn phòng.
Trần Chanh đi đến trước
bàn làm việc, đem cà phê đặt ở phía trước, tận lực tự nhiên nói: “Hạ
tổng, tôi mua dư một ly cà phê, ngài có muốn uống hay không?”
“Cảm ơn, tôi không uống cà phê.” Hạ Tranh cự tuyệt nói, “Cô hỏi các đồng sự khác thử xem.”
“Được” Trần Chanh thu hồi tay, có chút khẩn trương mà nhéo nhéo ly cà phê,
quanh co lòng vòng hỏi, “Hạ tổng, tôi đề cử cho ngài cái ghế mát xa kia
dùng có tốt không?”
Hạ Tranh nhớ tới hình ảnh hôm qua Hứa Trì Quy hay nằm trên đó hưởng thụ một phen, cười nói: “Dùng rất tốt, phiền toái cô rồi.”
“Này nơi nào là phiền toái, tôi còn muốn cảm tạ Hạ tổng chiếu cố sinh ý nhà
tôi.” Khách sáo xong, Trần Chanh làm bộ làm tịch hỏi ra nghi vấn, “Hạ
tổng, không phải ngài ngốc ở Dung Thành không được bao lâu sao? Như thế
nào còn mua ghế mát xa, đến lúc đó lại khó có cách mang đi.”
“Không phải cho tôi dùng,” Hạ tổng trả lời, “Đưa cho một người bạn.”
Trần Chanh ngay sau đó liền hỏi: “Là quà sinh nhật sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Tranh phát hiện khác thường, không dấu vết đánh giá Trần Chanh.
“Hạ tổng, phần quà này của ngài xem như đưa đúng rồi, không biết bạn anh
làm nghề gì vậy?” Trần Chanh không phát giác, tiếp tục lời nói khách
sáo, “Giống như vậy Hạ tổng thường xuyên tăng ca này, hoạ sĩ này, nhà
văn này, bảo trì một động tác ngồi trong thời gian dài, đối với xương cổ cùng thắt lưng rất không tốt, yêu cầu cần một cái ghế mát xa hỗ trợ thả lỏng thân thể.”
Hạ Tranh gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cố ý nói bậy: “Bạn của tôi là hoạ sĩ, dùng được.”
“A?” Trần Chanh thất vọng, chẳng lẽ thật là do nàng suy nghĩ nhiều?
Chính là tên Hạ tổng cùng bút danh của Trân Châu, thời gian hắn về Dung
Thành, thời điểm bắt đầu có người đưa cơm, thậm chí là mỗi buổi trưa đều cùng người khác call video, những việc này cùng với những điều Trân
Châu chia sẻ trên Weibo hoàn toàn giống nhau, trên đời nào có nhiều sự
trùng hợp như vậy.
“Vậy cô hy vọng bạn tôi là nghề gì?” Hạ Tranh đứng lên, đôi tay chống ở trên bàn, nhìn nàng hỏi, “Nhà văn?”
“Không không không, không có.” Trần Chanh không biết vì cái gì Hạ Tranh đột
nhiên hỏi như vậy, một chút liền luống cuống, hướng hắn khom lưng 90,
trốn chạy như ma đổi, “Hạ tổng, đã đến giờ, tôi đi làm việc!”
Hạ
Tranh đoán Trần Chanh hẳn là người đọc của Hứa Trì Quy, có lẽ là y ở
trên mạng chia sẻ ảnh ghế mát xa, Trần Chanh liền suy đoán có thể hay
không là do hắn đưa.
Nếu chỉ là như vậy, Trần Chanh hoàn toàn có
thể thoải mái hào phóng trực tiếp hỏi, không cần phải quanh co lòng vòng thử, cho nên tài khoản xã giao của Hứa Trì Quy nhất định cất giấu bí
mật, là Trần Chanh cho rằng hắn không thể xem. Hơn nữa lúc ấy hắn hỏi
qua bút danh của Hứa Trì Quy, đối phương trả lời chính là “Không thể
nói”.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Hạ Tranh một tay xoay xoay bút viết, thầm nghĩ trong lòng: Hứa Trì Quy, bí mật của
cậu sẽ là cái gì? Sẽ là……cái mà tôi nghĩ hay sao?
Hiện tại người
trẻ tuổi nhất thường dùng nhất là Weibo, có được tài khoản Weibo của
Trần Chanh không có gì khó khăn. Hạ Tranh còn chưa có dùng qua, phải
đăng ký tài khoản mới, tìm ID Trần Chanh, sau đó vào trang chủ của nàng.
Hạ Tranh cho rằng muốn tìm được tài khoản của Hứa Trì Quy, phải tốn một
chút thời gian, mà khi hắn nhìn thấy một cái tên, nhanh chóng xác nhận
chính là tài khoản của Hứa Trì Quy, cũng hiểu vì sao Hứa Trì Quy vì cái
gì mà không thể nói.
Thêm Bối Sơn Tranh —— Hạ Tranh.
Trước tiên Hạ Tranh không có vào trang chủ của Hứa Trì Quy, hắn tắt điện
thoại đặt ở một bên, tựa lưng vào ghế ngồi, đau đầu mà đè đè huyệt Thái
Dương.