Lâu Quốc Đống nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, nghe tin con
gái đánh nhau với ai đó ở trường học, phản ứng đầu tiên chính là con gái ông bị đánh.
Ông vội vàng gọi Chử Tú Trân cùng đến trường học,
lúc này trời đã nhá nhem tối, nhiều phòng học đã tắt đèn, hành lang tối
om, chỉ có văn phòng có ánh sáng.
Hai người đẩy cửa vào phòng, tiến nhanh về phía trước, chăm chú nhìn Lâu Tiêu, xem xem chỗ nào bị thương.
Kết quả, Lâu Tiêu vẫn ổn, một chút tổn thương cũng không có.
Ngược lại nam sinh bên cạnh, mặt mũi sưng vù, còn đang chườm đá.
Vợ chồng Lâu Quốc Đống nhìn giáo viên chủ nhiệm, giáo viên không biết mở
lời thế nào, trực tiếp mở camera giám sát cho bọn họ nhìn.
Trên
màn hình, Lâu Tiêu ôm quả bóng đi vào sân bóng rổ, đập quả bóng xuống
đất, sau đó vung tay, mạnh mẽ đấm vào mặt nam sinh đứng đối diện.
Cũng không biết dáng người nhỏ bé kia sao có thể bùng nổ sức mạnh như thế, đem đối phương đánh tới mặt mũi méo xệch.
Nam sinh sau một hồi chịu trận, muốn đánh trả, lại bị cô đập mạnh quả bóng, chặn đà của cậu ta.
Lúc này, bạn học xung quanh đã có phản ứng, dù không quen biết, vẫn xông lên tách hai người ra.
Trên màn hình, Lâu Tiêu vô cùng phối hợp, còn nam sinh kia bị chế trụ liều
mạng giãy giụa, khăng khăng muốn đánh nhau, hai chân đá cao lên, còn vô
tình đạp phải một bạn học.
Một lúc sau, giáo viên xuất hiện, trước tiên dẫn nam sinh đi phòng y tế, sau đó gọi điện cho phụ huynh hai bên.
Nhà của Lâu Tiêu gần trường nên khi họ đến đây, bố mẹ của nam sinh kia vẫn chưa đến.
Chử Tú Trân giơ tay, vỗ mạnh vào lưng Lâu Tiêu, tức giận nói: "Thật ngoan nha, còn học được cách đánh nhau?"
Lâu Tiêu không cam lòng nói: "Là cậu ta cố ý ném bóng vào con."
Ngay lập tức Chử Tú Trân hướng mũi nhọn về phía giáo viên: "Thế này là ý gì? Cậu ta ném bóng vào người con gái tôi, các người lại chiếu màn hình từ
lúc con gái tôi xông vào đánh nó. Cố tình đúng không?"
Chủ
nhiệm lớp chưa từng gặp qua phụ huynh nào không khách khí như vậy, vội
vàng nói: "Theo camera giám sát là ném bóng ra ngoài sân, trên sân bóng
chuyện này là bình thường, không thể nói là cố ý ném bóng vào người
khác."
Cậu nam sinh chột dạ, nét mặt đau đớn, nói chuyện không ra hơi: "Đúng vậy, là em vô tình chuyền bóng ra ngoài, sao có thể nói là
cố ý ném bóng vào cậu ấy."
Lâu Tiêu: "Chính cậu tự mình thừa nhận."
Khác hẳn với tính trẻ con khi ở cùng Lâu Quốc Đống và Chử Tú Trân, lúc này
Lâu Tiêu âm thanh lạnh lùng, ngữ khí không nhanh không chậm, khiến người khác không thể bỏ qua.
"Tôi thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Ai
nghe thấy? Cậu đừng có nói bừa! Có bản lĩnh thì đem bằng chứng ra đây.
Lúc đó nam sinh lớp tôi đều ở trên sân, cậu hỏi bọn họ xem có phải tôi
thừa nhận hay không?" Cậu càng nói càng kiêu ngạo, phảng phất như tìm
thấy thứ gì đó để dựa vào.
Lâu Tiêu không nói chuyện, văn phòng
lập tức yên tĩnh, chủ nhiệm lớp xem như chuyện này đã có kết luận, đang
định cùng phụ huynh Lâu Tiêu nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng
nói của một cô gái: "Tôi nghe thấy!"
Tất cả quay ra nhìn, chỉ trừ Lâu Tiêu rũ mắt, thầm nghĩ: Đúng như dự tính.
Một nữ sinh tóc ngắn ngang vai từ cửa đi vào, cầm chiếc điện thoại vốn bị
cho là hàng cấm trong trường học đặt lên bàn, mắt hạnh mở to, chằm chằm
nhìn vào giáo viên chủ nhiệm, giận dữ nói: "Em đã nghe thấy, không chỉ
có em, trong camera giám sát còn có rất nhiều bạn học khác, em đã hỏi
bọn họ, bọn họ có thể làm chứng!"
Trong điện thoại là video được sao ra từ camera giám sát, lúc ấy ở đó có rất nhiều người, không chỉ có Lâu Tiêu và bạn học cùng lớp với nam sinh kia, mà còn có rất nhiều học
sinh ở những lớp khác.
Giáo viên chần chừ nói: "Em đã tìm được bọn họ sao?"
"Tất nhiên rồi! Đều đang đứng bên ngoài." Nữ sinh tóc ngắn, giơ tay chỉ về phía cửa sổ đối diện hành lang.
Như để phối hợp với cô, ai đó đã bật đèn ở hành lang, không gian tối tăm
lập tức bừng sáng, chủ nhiệm lớp và những giáo viên khác trong phòng lúc này mới phát hiện ra, bên ngoài cửa sổ có rất nhiều học sinh đứng xem
náo nhiệt.
Có người gan dạ, đang định mở cửa sổ hưởng một chút
điều hòa trong phòng thì đèn hành lang bật sáng, cậu ta đối mắt với giáo viên, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, em đã nghe thấy, tất cả bọn em
được gọi đến đây để làm chứng."
Cảnh tượng vô cùng ngoạn mục, ngay cả Lâu Tiêu cũng nhìn nữ sinh tóc ngắn đầy ngạc nhiên.
Nữ sinh tóc ngắn chính là cô gái suýt bị bóng đập trúng, lúc cậu kia được
đưa đi phòng y tế, cô ấy đã chạy lại đảm bảo với Lâu Tiêu nhất định
không để cô bị ảnh hưởng.
Lâu Tiêu lúc đó không để tâm, không
định trông cậy vào một người xa lạ sẽ giúp đỡ mình, cho đến khi cô hỏi
phòng giám sát của trường ở đâu, nữ sinh tóc ngắn lập tức ngầm hiểu chạy tới đó sao chép bản ghi hình, Lâu Tiêu lúc này mới nảy sinh ý định nhờ
cô ấy giúp đỡ.
Trước khi đánh người, Lâu Tiêu đã cố ý hỏi cậu
ta, để lấy cớ giải vây cho chuyện này, vốn nghĩ nếu có thể tìm được một
hai người làm chứng thì thật là tốt, nhưng cô không ngờ sức hút của nữ
sinh tóc ngắn lại mạnh mẽ như vậy, có thể gọi tới rất nhiều người.
Chủ nhiệm lớp còn muốn miễn tội cho nam sinh, nói rằng tình huống lúc đó có thể là nam sinh nhất thời tức giận, mới có thể không suy nghĩ mà thừa
nhận. Nữ sinh tóc ngắn cầm điện thoại kéo đoạn video giám sát đến cảnh
cậu ta ném bóng, nhấn mạnh rằng phương hướng cậu ta ném bóng lúc ấy trên sân không có ai, cũng không có người nào tranh bóng với cậu ta cả, bởi
vì tất cả đều đã lui về phòng thủ. Vậy nên nói là sốt ruột truyền bóng
nên không cẩn thận ném ra ngoài căn bản là không hợp lý.
Những lời này ban nãy Lâu Tiêu đã nói khi nữ sinh tóc ngắn hỏi cô tại sao lại chắc chắn nam sinh kia đã ném bóng vào cô ấy.
Quả thật đến lúc nhìn camera giám sát, sự tình diễn ra y như những gì Lâu Tiêu đã nói. Vì thế cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Câu nói của nữ sinh tóc ngắn đã xoay chuyển cục diện.
Chủ nhiệm muốn dẫn nữ sinh tóc ngắn và những học sinh trên hành lang đi
trước, nhưng nữ sinh tóc ngắn không chịu, muốn đợi phụ huynh của nam
sinh kia đến làm rõ mọi chuyện.
Trong khoảng thời gian này Chử Tú Trân cũng đóng góp không ít sức chiến đấu. Ngược lại đương sự của câu
chuyện, Lâu Tiêu mỗi khi muốn nói gì đó nếu không phải bị Chử Tú Trân
đoạt lời, thì lại bị nữ sinh tóc ngắn kia mở miệng lên tiếng trước.
Chử Tú Trân thể hiện kỹ năng xã giao vững vàng của mình, nói rằng đám trẻ
đến đây làm chứng còn chưa kịp ăn tối, bà muốn dẫn bọn họ đi ăn chút gì
đó.
Vì nhà hàng gần ngay trường, các giáo viên và chủ nhiệm cũng
không thể để học sinh nhịn đói, đành phải đáp ứng, đồng thời còn gọi hai giáo viên đi cùng để đề phòng.
Chử Tú Trân, Lâu Quốc Đống và
hai giáo viên ngồi cùng một bàn, còn nguyên đám học sinh chiếm hai bàn
lớn. Lâu Quốc Đống lo lắng bọn trẻ ăn không đủ, gọi thêm vài món ăn.
Cả đám học sinh vừa ăn vừa giỡn tỏ vẻ chuyến đi này rất đáng giá, có hai
học sinh nội trú còn nhân cơ hội chạy qua siêu thị bên cạnh mua một đống đồ ăn vặt mà siêu thị trong trường không bán, đồng thời lên kế hoạch
lén lút mang trộm chúng về ký túc xá.
Nữ sinh tóc ngắn ngồi cạnh Lâu Tiêu. Bình thường cô với ai cũng có thể nói chuyện vui vẻ nhưng
không biết vì sao khi đối mặt với Lâu Tiêu có chút thẹn thùng, hoàn toàn khác với thời điểm cao giọng lớn gan trong văn phòng.
Trong cuộc trò chuyện, Lâu Tiêu biết được, nữ sinh tóc ngắn tên là Cố Tư Tư, đang học cao nhị ban 12.
Ở Tụ Anh mỗi cấp có 12 ban, ban 1 đến ban 4 là lớp A, ban 5 đến ban 8 là lớp B, ban 9 đến ban 12 là lớp C.
Nếu nói ban 1 lớp A được coi là ban trọng điểm của trường thì ban 12 chắc
chắn là ban kém nhất. Khai giảng mới được một tháng, lớp họ đã hai lần
bị phê bình trước toàn trường. Một lần là trong sinh nhật một bạn học
trong lớp, cả bọn đại chiến bánh kem, làm lãng phí đồ ăn. Còn một lần là tự chế bom thối ném vào phòng học ban 5, khiến cho học sinh lớp đó
không thể đi học, ngay cả hiệu trưởng cũng hoảng hốt, lập tức thay đổi
chủ nhiệm ban 12.
Tóm lại, ban 12 chính là một ban phi thường có sức sống, cũng là một vấn đề vô cùng đau đầu của nhà trường.
Sau khi ăn xong, Lâu Tiêu quay lại trường học, vừa kịp tiết thứ hai. Cô
xuất hiện ở cửa, những lời xì xào lập tức biến mất, toàn bộ phòng học an tĩnh đến đáng sợ, khiến giáo viên đang sửa bài thi cũng phải ngẩng đầu
lên.
Giáo viên có lẽ là biết chuyện, không có hỏi gì, để Lâu Tiêu quay về chỗ ngồi.
Lâu Tiêu ngồi vào bàn, bắt đầu làm bài tập. Bởi vì bài về nhà có quá nhiều, rất nhiều học sinh sẽ tìm bàn trước bàn sau phân công hợp tác, mỗi
người làm một phần, làm xong sẽ trao đổi đáp án cho nhau.
Lâu
Tiêu ngồi ở hàng cuối cùng, căn bản không có bàn sau, lại càng không có
cùng bàn, còn bàn trước thì chính là không để ý tới cô, cô chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Thỉnh thoảng, không kịp nộp bài tập trước khi tan học, cô sẽ mang bài tập về nhà làm và nộp nó lên văn phòng vào ngày hôm sau.
Tiết học kết thúc, Lâu Tiêu đi vệ sinh, đến khi trở về nhìn thấy Cố Tư Tư
đang ngồi chiếc ghế trống bên cạnh chỗ cô, không những không quen không
biết ngang nhiên ngồi trong phòng học mà còn trắng trợn lôi điện thoại
ra nghịch.
Thấy Lâu Tiêu quay lại, Cố Tư Tư buông điện thoại, hỏi Lâu Tiêu: "Tớ có thể thêm Wechat của cậu không?"
Lâu Tiêu: "Tớ không mang điện thoại. Cho cậu số điện thoại, cậu thêm trước đi, lúc nào trở về tớ sẽ đồng ý sau."
Cố Tư Tư: "Được!"
Cố Tư Tư có được số điện thoại của Lâu Tiêu, vui vẻ thêm Wechat, sau đó
ngồi mãi ở ban 8 đến tận hồi chuông reo thứ ba mới chịu rời đi.
Tiết học thứ ba kết thúc không bao lâu, chủ nhiệm đi vào thông báo với cả
lớp sẽ họp phụ huynh sau khi có kết quả kiểm tra hàng tháng, để phòng
ngừa việc có phụ huynh không xem được thông tin nhóm, nhà trường đã yêu
cầu học sinh ngoại trú trở về thông báo cho phụ huynh, còn học sinh nội
trú giáo viên chủ nhiệm sẽ nói chuyện riêng với từng người.
Chỉ
là cuộc họp phụ huynh tầm thường, Lâu Tiêu căn bản không để trong lòng,
không ngờ rằng hệ thống đột ngột lên tiếng, nói chuyện đáng thương: [Ký
chủ đại nhân.]
Lâu Tiêu đang tính toán đề bài xác suất bệnh di truyền, bị đánh gãy mạch suy nghĩ cũng không tức giận, hỏi: "Cái gì?"
Hệ thống trước nay chưa từng có, hèn mọn nói: [Nam chính sẽ tới trường học tham gia cuộc họp phụ huynh của em trai, cô có thể đi tỏ tình với nam
chính được không? Quỳ xuống cầu xin cô đó QAQ]