Tay áo khoác đồng phục mùa đông làm giảm bớt cảm giác xấu hổ của Luyện
Vọng Thư, anh cũng để kệ cổ tay áo che đi chiếc chun buộc tóc màu xanh
biển của Lâu Tiêu.
Nhưng thời gian trôi qua, cảm giác xấu hổ dần dần biến thành phiền muộn.
Vì anh phát hiện, bị tay áo che như thế, không ai có thể nhận ra trên tay
anh có một chiếc chun buộc tóc. Thế nên thỉnh thoảng anh lại nghĩ ngợi,
không biết có nên làm bộ vô tình xắn tay áo lên, để lộ cổ tay ra hay
không.
May mắn là anh nhanh chóng tỉnh ngộ, xua tan cái suy nghĩ ngốc nghếch quá đáng ấy. E b ook tru yen.n et
Ngày qua ngày, Luyện Vọng Thư đeo chun buộc tóc của Lâu Tiêu, chỉ khi nào về nhà mới tháo ra, tránh việc lúc tắm quên mất, làm chun buộc tóc tiếp
xúc với nước trong thời gian dài rồi cũ đi, đứt mất.
Thấy thời
tiết đã dần chuyển ấm, thêm một thời gian nữa sẽ không cần mặc áo khoác
đồng phục nữa, tâm thái của anh cũng bình lặng, ngày nào cũng đeo chun
buộc tóc của Lâu Tiêu như đồng hồ, không còn cảm giác xấu hổ ban đầu
nữa, cũng không vì mọi người xung quanh không phát hiện ra mà nảy ra suy nghĩ muốn chất vấn bọn họ xem mắt có vấn đề hay không.
Hôm nay
là cuối tuần, Lâu Tiêu đến chỗ Luyện Vọng Thư làm bài, Luyện Vọng Thư
thì đang ngồi trước máy tính huấn luyện với các tuyển thủ các trong câu
lạc bộ.
Ngoài Momo và Yazi, hai đồng đội khác và tuyển thủ tạm
thời thay thế Luyện Vọng Thư đảm nhiệm vị trí sát thủ trong đội cũng đã
được xác định. Những người này là do huấn luyện viên sau này mời về và
giám đốc Vệ cùng chọn lựa, Luyện Vọng Thư chỉ biết thông tin của họ chứ
không can thiệp vào việc tuyển người nữa.
Nhưng với tư cách là
một thành viên ngoài biên chế, mỗi khi rảnh rỗi anh sẽ tiến hành huấn
luyện hoặc làm đối tác huấn luyện cho bọn họ.
Lâu Tiêu từng hỏi
Luyện Vọng Thư, nếu tuyển thủ đảm nhiệm vị trí sát thủ hiện tại về sau
giỏi hơn anh, các đồng đội bất mãn đòi thay người, thì anh sẽ làm gì.
Luyện Vọng Thư: “Vậy thì trở nên giỏi hơn, giành lấy vị trí ra quân.”
Lâu Tiêu đã hiểu, Luyện Vọng Thư không định mở cửa sau cho bản thân mình,
anh muốn quán triệt ai mạnh người ấy là quy tắc, cũng vô cùng tin tưởng
bản thân mình không phải là một kẻ ăn không ngồi rồi.
Lâu Tiêu
xưa nay suy nghĩ rất nhiều, Luyện Vọng Thư cảm thấy chỉ cần bản thân
mình có năng lực là đủ, Lâu Tiêu lại muốn thay anh chi phối suy nghĩ của những thành viên khác trong câu lạc bộ, tránh để xảy ra chuyện không
đáng có.
Cô hỏi Luyện Vọng Thư: “Ngoài giám đốc Vệ, huấn luyện
viên, Momo với Yazi, những người khác có biết chủ LLL là chị gái anh
không?”
Luyện Vọng Thư sửng sốt, nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Ngoài bọn họ thì không ai biết.”
Luyện Vọng Thư không phải người thích phô trương, anh sẽ không bô bô khoe mẽ
quan hệ của mình với câu lạc bộ, huấn luyện viên tính tình tương đối đơn giản, chỉ lo huấn luyện cho các thành viên chứ chẳng quan tâm đến những chuyện linh tinh, lằng nhằng ấy, nên cũng không có ai bàn tán về Luyện
Vọng Thư. Vệ Nhất Ý tính tình cẩn thận, không chắc nếu các thành viên
khác biết được bí mật này thì có ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết của
toàn đội hay không, nên không chỉ anh ấy giữ kín như bưng, mà còn nói
trước với Momo và Yazi, bảo bọn họ đừng tiết lộ thân phận của Luyện Vọng Thư.
Cho nên những người khác đều nghĩ rằng, LLL đã thuyết phục
được Lian – người từ chối mọi lời mời đến từ các chiến đội khác, nhưng
Lian bận học nên tạm thời không thể gia nhập đội.
Bỏ đi lớp áo
“con ông cháu cha”, sự đáng giá của mọi người đối với Luyện Vọng Thư sẽ
càng thêm công bằng, chính trực, sẽ không chỉ cho rằng anh chẳng qua là
một đứa đầu thai giỏi, cũng không lợi dụng những thủ đoạn không chính
đáng để chèn ép các đồng đội cùng vị trí khác.
Lâu Tiêu hỏi: “Có thể giấu tiếp được không?”
Luyện Vọng Thư: “Có.”
Người biết chuyện này không nhiều, muốn giấu cũng không khó.
Lâu Tiêu: “Thế thì trước mắt cứ giấu đi đã.”
Luyện Vọng Thư không hỏi lý do, đồng ý ngay: “Ừm.”
Thời gian nghỉ ngơi, Luyện Vọng Thư đứng dậy rót nước cho mình, ánh nắng
ngoài cửa sổ tươi sáng, gió phả vào mặt vẫn có chút se lạnh.
Bút
Lâu Tiêu hết mực, định đổi ruột bút, lại không thấy hộp ruột bút luôn để trong ngăn kéo bên tay phải đâu. Cô nghĩ không biết có phải Luyện Vọng
Thư lúc dọn dẹp đã cất sang chỗ khác không, bèn kéo hết các ngăn kéo
khác ra xem một lần, bất ngờ phát hiện trong ngăn kéo bên cạnh bàn máy
tính có chun buộc tóc màu xanh biển.
Đúng lúc Luyện Vọng Thư quay lại, Lâu Tiêu cầm chun hỏi anh: “Sao nó lại ở chỗ anh, em cứ tưởng mất rồi cơ.”
Luyện Vọng Thư đặt ly nước xuống, giả vờ bình tĩnh: “Lần trước em để quên.”
Lâu Tiêu không nghĩ nhiều, đeo chun lên tay, định tìm ruột bút tiếp, Luyện
Vọng Thư chợt lên tiếng hỏi: “Cái chun này của em, tặng anh được không?”
“Hử?” Lâu Tiêu nghi hoặc: “Anh đòi chun của em làm gì, anh có buộc tóc đâu.”
Luyện Vọng Thư quay mặt đi: “Chun buộc tóc không phải chỉ để buộc tóc.”
Lâu Tiêu nhận ra phản ứng của Luyện Vọng Thư khác thường, hỏi: “Không buộc tóc thì còn làm gì?”
Luyện Vọng Thư ngại nói, nhưng lại hy vọng Lâu Tiêu có thể để lại chiếc chun
buộc tóc này cho mình, nói khéo: “Em tự lên mạng xem đi.”
Lâu Tiêu lên mạng xem thật, xem xong vô cùng bất ngờ: “Còn có cả kiểu này nữa á?”
Luyện Vọng Thư kéo tay đang đeo chun buộc của cô, định lấy chun ra.
“Từ từ.” Lâu Tiêu rụt tay lại: “Đổi cái khác được không, em thích cái này
lắm. Lần trước em tưởng mất rồi còn chạy đến tiệm mua cái chun này để
mua lại, nhưng mà kiểu chun của tiệm đấy đã đổi hết từ lâu rồi, không
tìm được cái giống thế này, em buồn muốn chết luôn.”
Luyện Vọng Thư không ngờ: “Em thích cái chun này vậy à?”
“Ừm,” Lâu Tiêu gật đầu, đưa cho Luyện Vọng Thư xem mặt trang trí hình mặt
trăng trên chiếc chun: “Vì cái trang trí hình mặt trăng mà.”
“Vọng Thư”, cũng là một từ để chỉ mặt trăng.
Lâu Tiêu nói rất lãng mạn, nhưng —
“Thế mà em còn để mất?”
“Em không làm mất, em chỉ quên ở chỗ anh…” Lâu Tiêu càng nói càng chột dạ, giấu tay ra sau: “Không biết đâu, em thích cái này.”
Luyện Vọng Thư hỏi cô: “Còn anh thì sao?”
Lâu Tiêu lấy luôn từ trên đầu xuống một chiếc chun: “Cho anh cái này, vừa hay, mặt trang trí là tiểu lâu.”
Chun buộc tóc Lâu Tiêu vừa tháo xuống có màu đỏ, trên chun có một huy hiệu
hình tròn bằng kim loại, huy hiệu sử dụng công nghệ sơn tĩnh điện để tạo mô hình một tòa nhà trước cung điện cổ đại.
Ban đầu, Lâu Tiêu mua nó vì có mô hình tiểu lâu cổ, đẹp, tinh xảo, bây giờ đưa cho Luyện Vọng Thư, vừa đẹp.
Mặc dù Luyện Vọng Thư vẫn lưu luyến chiếc chun buộc tóc màu xanh biển đã
đeo rất nhiều ngày, nhưng thấy Lâu Tiêu nhất quyết, vả lại hình tiểu lâu cổ đại cũng vừa hay là “Lâu” trong “Lâu Tiêu” nên nhận chun buộc tóc
mới.
Nhưng anh cũng không đeo lên ngay mà để vào ngăn kéo trước.
Lâu Tiêu cũng không dùng chiếc màu xanh biển để buộc tóc, lấy luôn bút làm
trâm cài rồi quấn tóc lên, bỏ chun màu xanh vào túi, định về nhà cất kỹ, lần này không được làm mất nữa.
“Ruột bút đâu anh?” Lâu Tiêu hỏi Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư: “Hết rồi mà.”
Lâu Tiêu sửng sốt: “Hết rồi á?!”
Luyện Vọng Thư: “Em có hiểu lầm gì về số lượng bài tập mình làm không đấy?”
Không chỉ có làm bài, viết chính tả văn thơ cổ sợ nhất là viết sai mất điểm,
kiểu mất điểm thế này quả thật có thể khiến cho người ta tức phát khóc.
Thế nên Lâu Tiêu lần nào đọc thơ cổ cũng sẽ nhân tiện viết chính tả cả
câu ra, nhớ kỹ từng nét bút của từng chữ.
Ngoài ra, còn có viết
bài tự luận tiếng Anh và Ngữ văn, nháp làm Toán trong các đề,… Hai cây
bút của Lâu Tiêu dùng trong cả một thời gian dài đằng đẵng, hết mực chỉ
thay ruột, dùng hết cả một hộp ruột bút.
Lâu Tiêu đứng dậy: “Để em xuống mua một hộp.”
Luyện Vọng Thư nhìn đồng hồ: “Anh đi, em ngồi đây chờ.”
Lâu Tiêu: “Không cần, em tự đi cũng được mà.”
Luyện Vọng Thư hỏi trúng tim đen: “Rồi em lén đi mua kem ăn à?”
Lâu Tiêu cứng họng.
Tuy Mộ Đông Dương đã dọn ra khỏi nhà Lâu Tiêu, nhưng tốc độ ăn của Lâu Tiêu cũng đã được cải thiện, hơn nữa đã thành thói quen, thế nên vấn đề ăn
uống không nghiêm trọng nữa. Cái chính là, thời tiết bây giờ còn chưa
hoàn toàn nóng lên nhưng Lâu Tiêu đã bắt đầu thèm đồ uống lạnh và kem.
Tháng trước cô không để ý nên ăn kem trong kỳ kinh nguyệt, đau đến nỗi phải
xin nghỉ về nhà, cũng khiến cho Luyện Vọng Thư nhỡ như in kỳ kinh nguyệt của bé người yêu nhà mình.
Luyện Vọng Thư bấm tay tính, tháng này chắc là mấy hôm nay nên nói gì cũng phải quản được cô.
Lâu Tiêu hết cách, đành thu lại tà niệm, để Luyện Vọng Thư xuống nhà mua ruột bút.
Nhưng nếu người không tìm đường chết thì đã chẳng phải là người.
Tiết thể dục chiều thứ hai, giáo viên tuyên bố giải tán hoạt động tự do, Lâu Tiêu chắc chắn Luyện Vọng Thư vẫn còn học trên lớp nên chạy ra siêu thị của trường mua một cây kem ốc quế về gặm, vừa gặm vừa nghênh ngang đi
trên đường vườn trường, vô cùng kiêu hãnh.
Thế nhưng, đi đến chỗ ngoặt vào phòng y tế đã gặp phải Luyện Vọng Thư vừa đi cùng Thịnh Dực đến phòng y tế thay thuốc.
Ba người chạm mặt, bước chân Lâu Tiêu khựng lại, cất bước chạy.
Lâu Tiêu rất tâm đắc với kỹ năng chạy trốn của mình, cô không tốn thời gian xoay người mà lướt thẳng qua Luyện Vọng Thư và Thịnh Dực, nên người cần xoay lại trở thành Luyện Vọng Thư.
Anh nhấc chân dài đuổi theo, đuổi đến tận phía sau phòng y tế mới tóm được.
Lâu Tiêu thấy hết hy vọng trốn được nên phản ứng đầu tiên là ngoạm hai miếng kem thật to.
Luyện Vọng Thư suýt nữa thì tức đến độ bật cười: “Em chưa đau chết đúng không?”
Trong miệng Lâu Tiêu toàn là kem vừa ngoạm, lạnh quá nên không nuốt xuống
được, cũng không thể mở miệng nói chuyện, chỉ đành mở to đôi mắt như
mèo, tỏ vẻ đáng thương nhìn Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư bây
giờ không rung động trước hành động làm nũng của cô, giật kem ốc quế
trong tay Lâu Tiêu, đang định đi vứt thì Lâu Tiêu lại giữ chặt ống tay
áo anh: “Ừ ứ ử ứ!”
Luyện Vọng Thư hiểu Lâu Tiêu đang nói “Đừng có để phí”.
Anh biết Lâu Tiêu rất cố chấp với chuyện này nhưng lại không thể để Lâu
Tiêu ăn hết nốt chỗ còn lại, nên trước mặt cô, anh ăn luôn chỗ kem ốc
quế còn lại.
Như là để chọc tức Lâu Tiêu, Luyện Vọng Thư ăn rất chậm, từng miếng từng miếng một.
Lâu Tiêu nhìn anh ăn, suy nghĩ trong đầu không phải là Luyện Vọng Thư ăn
lại đồ ăn thừa của mình mà là mất kem, vẻ đáng thương càng thêm chân
thật.
Lúc Luyện Vọng Thư ăn xong kem, Lâu Tiêu cũng đã nuốt hết
chỗ kem trong miệng, cố gắng biện bạch cho bản thân: “Vẫn chưa đến mà.”
Luyện Vọng Thư: “Nhỡ ngày mai đến thì sao?”
Lâu Tiêu: “Đừng, đừng có nói gở!”
Luyện Vọng Thư nhéo má Lâu Tiêu, hỏi cô: “Em có biết lần trước em đau bụng kinh làm người ta sợ thế nào không?”
Sắc mặt trắng bệnh, đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người như đóng băng lại, nằm bất động trên bàn không nói được lời nào.
Theo ký ức của chính Lâu Tiêu, buổi trưa cô ăn kem rồi uống thêm một chai đồ uống lạnh, sau đó bụng bắt đầu đau, cứ đau rồi đỡ cả buổi trưa, đến lúc sắp tan tiết cuối cùng mới đau nằm bò lên bàn nên giáo viên mới không
biết.
Nếu Luyện Vọng Thư cả tiết sinh hoạt không nhận được tin
nhắn trả lời WeChat của Lâu Tiêu, thấy lạ nên sang lớp 11-8 xem thì
không biết cô còn phải chịu đựng bao lâu.
Cũng trong lần đó Luyện Vọng Thư đưa Lâu Tiêu về nhà, gặp ba mẹ Lâu Tiêu nhưng cả hai bên đều
không hề chú ý đến nhau, một lòng một dạ lo lắng cho Lâu Tiêu.
Lúc đó Lâu Tiêu đã uống thuốc giảm đau mà phòng y tế kê nhưng sắc mặt vẫn
rất nhợt nhạt, nên xin nghỉ một ca học tối, ở nhà nghỉ ngơi.
Luyện Vọng Thư không thể ở bên cạnh cô, cũng không dám nhắn tin nhiều làm phiền cô, tâm trạng bất ổn vô cùng, lo lắng khỏi nói.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của Luyện Vọng Thư, Lâu Tiêu không hề có sức
chống cự, cô từ từ cất biểu cảm đáng thương của mình đi, đến lúc phản
ứng lại cô đã hứa hẹn: “Lần sau em không dám nữa.”
Luyện Vọng Thư: “Thật không?”
Lâu Tiêu thở dài trong lòng, nhón mũi chân chạm nhẹ vào khóe môi Luyện Vọng Thư: “Thật mà.”
Thịnh Dực khập khiễng vòng ra phía sau phòng y tế, đúng lúc Lâu Tiêu vừa hôn
Luyện Vọng Thư xong, chỉ thấy hai người đang đứng nhìn nhau trìu mến ở
một góc hẻo lánh, hỏi: “Hình như tao đến không đúng lúc à?”
Luyện Vọng Thư khó hiểu: “Thế sao mày còn đến?”
Thịnh Dực oan vô cùng: “Nếu không phải thấy cái kiểu mày đuổi theo như muốn
ăn tươi nuốt sống em Lâu thì tao cũng mặc kệ bọn mày rồi nhé.”
Nói xong, chuông tan học reo lên, Lâu Tiêu phải đi tập trung, vội chạy đi.
Luyện Vọng Thư rất ghét bỏ lại gần đỡ Thịnh Dực có thương tích ở chân: “Đi, lát nữa lại không kịp tiết sau.”
Lúc Luyện Vọng Thư giơ tay, có thứ gì đó phản chiếu dưới ánh mặt trời,
Thịnh Dực nhìn theo vật phản chiếu rồi nhận ra hình như trên cổ tay của
Luyện Vọng Thư có cái gì. Cậu một tay giơ cánh tay Luyện Vọng Thư lên,
một tay vén tay áo: “Đệch, đây là chun buộc tóc của em Lâu đúng không,
lại còn nói bọn mày không yêu nhau.”
Có lẽ là vì đã nhịn quá lâu, bây giờ bị Thịnh Dực phát hiện mình đeo chun buộc tóc của con gái trên
tay, dùng cách như thế để thể hiện công khai quyền sở hữu, Luyện Vọng
Thư không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn buồn bực —