Thẩm Mộ Xuy bị ánh mắt anh nhìn như vậy, cậu nói vừa mới thốt ra vội vàng
thu lại, cô chui đầu vào cổ Du Tùy cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Không có gì
ạ.”
Du Tùy dở khóc dở cười, cố kìm nén phản ứng sinh lý, hưởng thụ cảm giác cùng cô gái nhỏ thân mật.
Anh duỗi tay vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ giọng trấn an.
Qua lúc sau, Du Tùy hỏi: “Có phải em không thích đóng phim với anh đúng không?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại hỏi vậy?” Cô vội vàng nói: “Em thật sự rất thích đóng phim với anh mà.”
Đây là nói thật.
Chỉ là lòng dạ cô gái nào cũng hẹp hòi, cũng rất dễ ghen. Cô kỳ thật thực
rất thích đóng phim với Du Tùy, cảm thấy lúc anh đóng phim như là phát
ra ánh sáng vậy, rất nhiều người thích cũng là tín ngưỡng của rất nhiều
người, bao gồm cả cô.
Nếu nói trước kia Du Tùy thích đóng phim,
khi tiếp xúc qua Thẩm Mộ Xuy cũng có thể hiểu được Du Tùy thích đóng
phim tới mức nào.
Tương tự, cô cũng càng nhận ra được cô thích
đóng phim với Du Tùy, trước đây cô cũng từng xem qua các bình luận trên
mạng về Du Tùy, Thẩm Mộ Xuy không phải dân chuyên nghiệp, lời bình đánh
giá hay thì không nói được, nhưng mỗi một lần nhìn thấy đều vô cùng đồng ý.
Bất quá vẫn luôn không cơ hội tới tiếp xúc thôi, mà trong
khoảng thời gian này tiếp xúc …… Cô cũng đã hiểu Du Tùy rất thích việc
đóng phim này.
Anh xứng đáng được nhiều người thích, lúc anh
đóng phim vô cùng nghiêm túc, so với đại đa số diễn viên khác, biểu cảm
và nụ cười của anh như hòa vào nhân vật khiến Thẩm Mộ Xuy thích và yêu
anh nhiều hơn nữa.
Lúc người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, còn vô cùng có sức hấp dẫn.
Đối diện ánh mắt của Du Tùy, Thẩm Mộ Xuy rất nghiêm túc nói: “Thật đó, em rất rất thích.”
Cô nhỏ giọng nói: “Em đã nói với anh rằng tất cả tình cảm chỉ là trò đùa, em cũng biết đóng phim là đóng phim.”
Dừng một chút, cô lại gần hôn Du Tùy, mềm mại nói: “Nói thật…… Em đẹp như
vậy, anh cũng không có khả năng đi thích người khác đi.”
Du Tùy nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của cô liền bật cười: “Em nói rất đúng.”
Anh nói: “Có Thẩm lão sư ưu tú như vậy, anh cần gì đi thích người khác chứ.”
Thẩm Mộ Xuy bị Du Tùy khen liền cảm thấy mỹ mãn, chủ động hôn anh: “Vậy anh nhớ rõ lời hôm nay anh nói đó.”
Du Tùy nhìn môi cô, nặng nề trả lời: “Được.”
Hai người thân mật một hồi, Thẩm Mộ Xuy ngáp một cái.
“Buồn ngủ hả em?”
“Có chút ạ.” Cô khóe mắt phiếm lệ quang, rõ ràng là rất mệt mỏi.
Du Tùy duỗi tay vuốt đầu tóc lộn xộn của cô, chậm rãi nói: “Vậy thì đi ngủ thôi?”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu: “Được.”
Du Tùy vòng tay qua đùi cô bế lên đặt lên giường.
Đặt người xuống giường rồi Du Tùy muốn rời đi, mới vừa quay đầu áo liền bị người trên giường nắm chặt lấy.
Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Thẩm Mộ Xuy mím môi, hít hơi thật sâu: “Đêm nay anh có muốn ngủ ở đây không?”
Du Tùy dừng lại, đem tóc lộn xộn trên má cô vén ra sau tai, cúi đầu nhìn cô nghiêm túc nói: “Anh ngủ ở đâu?”
Thẩm Mộ Xuy mờ mịt nhìn anh: “…… Còn ở đâu nữa?”
Căn phòng này không phải chỉ có một chiếc giường sao.
Du Tùy thu mắt, cúi đầu cười.
“Ngủ bên cạnh em sao?”
“…… Ừm.” Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng trả lời.
Du Tùy nhéo giữa mày, nghiêm túc phân tích cho cô: “Chỉ đơn thuần là ngủ bên cạnh em thôi sao?”
Thẩm Mộ Xuy: “A?”
“Chỉ cần đơn giản là anh ngủ bên cạnh em là được rồi sao?” Anh ngừng lại,
đột nhiên nghiêm túc nhìn Thẩm Mộ Xuy:. "Hoặc cho phép anh làm chuyện gì đó?"
Ánh mắt anh nặng nề nhìn Thẩm Mộ Xuy, nói rõ từng chữ từng chữ: “Nếu cho phép anh làm chuyện gì đó… vậy đêm nay chúng ta không cần ngủ nữa đâu? Phải không?”
“…………”
Thẩm Mộ Xuy há miệng thở dốc, lời nói tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi bên mép giường, trong lúc nhất thời thế nhưng không có lời gì để nói.
Câu này của Du Tùy …… quá làm người ta cảm thấy thẹn thùng.
Má cô hồng hồng, dừng một lát cô lăn sang bên kia giường…… Động tác vô cùng tự nhiên.
Du Tùy rũ mắt cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, nhẹ nhàng hôn xuống mắt cô, bình tĩnh nói: “Trước khi em chuẩn bị tốt thì đừng có trêu chọc anh.”
Anh hơi dừng lại, bổ sung nói: “Anh sẽ nhịn không được.”
Đối với Thẩm Mộ Xuy, anh từ trước đến nay đều không có sức chống cự.
Sau khi nói xong, Thẩm Mộ Xuy cũng không lên tiếng.
Hai người không tiếng động nhìn nhau một lúc, Thẩm Mộ Xuy mở miệng nói trước: “Ngủ ngon.”
Cuối cùng, cô núp trong chăn rầu rĩ nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp.”
Du Tùy mỉm cười, dịch chăn đắp lên cho cô: “Đợi lát nữa không thẹn thùng nhớ chui ra, đừng để mình ngạt thở.”
Nói xong anh đứng dậy đi ra, thuận tay giúp cô tắt đèn, chỉ để lại một câu: “Ngủ ngon.”
……
*
Sau khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Mộ Xuy mới thở phì phò từ trong chăn chui ra.
A a a a a a a!!!
Cô vừa mới làm cái gì vậy?!
Còn Du Tùy nữa?!
Gì mà không được... Chúng ta không ngủ nữa, ai mà chịu được đây hả!!
Thẩm Mộ Xuy đưa tay ra xoa xoa gò má nóng hổi, lăn lộn trên giường mấy vòng
liền muốn chia sẻ với người khác, không chút do dự mở WeChat nhắn cho Cố Thư.
Thẩm Mộ Xuy: 【A a a a a a a tớ cần phải hạ nhiệt ngay lập tức. 】
【Bạn trai của tớ quá nóng bỏng!!! 】
【Du Tùy học cái này ở đâu?! Không chịu được!! 】
【Làm tớ nhớ tới một câu fans nói tên weibo. 】
Cố Thư đang nằm ở trên giường lướt Weibo, điện thoại đột nhiên rung lên,
nhìn đến tin tức mới gửi đến, cô nàng yên lặng ăn một họng cẩu lương,
trợn mắt trả lời: 【Câu gì? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【Ca ca của tôi có thể! 】
Cố Thư: 【……】
【Vậy sao cậu còn nhắn tin cho tớ? Đáng lẽ hiện tại cậu nên ở trên giường nói với Tùy Thần là cậu có thể, tớ tin tưởng cậu hiện tại nhất định sẽ
không nhàm chán như vậy phát cẩu lương cho tớ. 】
Thẩm Mộ Xuy: 【giờ còn kịp không? 】
Cố Thư: 【 Cậu thử thì biế ngay. 】
Hai người nhắn tin qua lại vài câu, Cố Thư trực tiếp gọi video sang luôn.
“Sao thế?”
Cố Thư liếc cô: “Có một mình cậu trong phòng thôi hả?”
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Bằng không thì có ai nữa?”
Cố Thư cười: “Sao cậu không đi theo Du Tùy nói ‘ca ca em có thể’, tớ tin tưởng Du Tùy nhất định làm cậu thật có thể.”
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt trừng mắt nhìn cô ấy: “Nói cái gì đâu không.”
Cô nằm bò trên giường thở dài: “Tuy rằng tớ muốn …… Nhưng Du Tùy không chịu.”
Thẩm Mộ Xuy cảm thấy kỳ quái, dựa theo phong cách cuồng công việc của Cố Thư thì sẽ không cố ý xin nghỉ phép tới thăm cô.
Bất quá cô cũng không hỏi, trực tiếp trả lời câu hỏi trước: “Được rồi, cậu
có thể mang thêm đồ ăn cho tớ, ooh, tớ muốn uống rượu mẹ tớ ủ, cậu có
thể mang một chút cho tớ được không?”
Cố Thư: “…… Không thành vấn đề.”
Cuối cùng, Cố Thư nhắc nhở cô một câu: “Đúng rồi.”
“Hả?”
“Cậu có biết ai giành nhận vật với cậu không?"
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, lắc đầu: “Không biết, trước đó có ai được chọn hả? Không phải nói đạo diễn Tần còn chưa quyết định sao?”
Cố Thư cau mày: "Sáng hôm nay tớ chụp hình cho người ta thì có nghe loáng
thoáng, người đó điện thoại nói không ngờ nhân vật này bị cậu cướp mất,
còn hỏi có phải cậu có chỗ dựa không.”
“Ai thế?” Thẩm Mộ Xuy tò mò.
“Tớ chụp hình cho Hạ Ngữ.”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, hoài nghi nói: “Hạ Ngữ không phải đại tiểu thư sao, tìm cậu chụp hình làm gì?”
Cố Thư nhún vai: “Đại tiểu thư muốn có một bộ chân dung đặc biệt nên nhờ chú tớ hỏi, vậy nên tớ liền chụp cho cô ta.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cố gia cùng Hạ gia là thương nghiệp thường hay lui tới, cô tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng cũng có nghe nói tới.
Chụp một bộ ảnh cũng nhờ tới người nhà giúp đỡ, cũng rất hao tổn tâm huyết.
Bỗng dưng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thư bên kia màn hình: “Tớ nhớ không
lầm thì…… Hạ Ngữ có một người bạn tốt là diễn viên phải không?”
Mí mắt cô giựt giựt.
Cố Thư gật đầu: “May mà cậu nhớ rõ, không sai, chính là Đào Xu Thần.”
“…………”
Thẩm Mộ Xuy không nói gì.
Cô có thể không nhớ rõ sao?
Lần cô gặp Hạ Ngữ cũng đã là nhiều năm trước, là hôm sinh nhật 18 tuổi của Cố Thư, Thẩm Mộ Xuy cố ý tới tham gia.
Lúc ấy tiệc sinh nhật được tổ chức ở nhà, mời không ít đại tiểu thư trong
vòng tham gia, Thẩm Mộ Xuy kỳ thật không xem như là người trong vòng,
nhưng bởi vì là sinh nhật 18 tuổi của Cố Thư nên cô cũng đến.
Nhưng ai cũng không nhận ra cô là ai, Thẩm Mộ Xuy luôn kín tiếng, hơn nữa
công việc của cha và ông nội cô nhạy cảm nên không ai biết cô.
Mọi người đều cho rằng cô chỉ là một người bạn cùng lớp với Cố Thư thôi nên chẳng ai để ý tới cô.
Trong bữa tiệc... Cô và Đào Xu Thần xảy ra chút xung đột... phải nói là Đào Xu Thần đơn phương.
Chỉ là không biết cô ta còn nhớ cô hay không.
Cô bất đắc dĩ gãi đầu: “Vậy Đào Xu Thần muốn có vai diễn này à?.”
Cố Thư đột nhiên nói: “Tớ còn biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đào Xu Thần là fans của Du Tùy cậu biết không?”
Thẩm Mộ Xuy vẻ mặt mờ mịt nhìn cô ấy, sao cậu biết.
Cố Thư nghẹn lời.
Bất đắc dĩ vẫy vẫy tay: “Nhìn cậu là biết không biết rồi, cậu lên Weibo cô ta xem thì biết ngay.”
Thẩm Mộ Xuy hiểu rõ: “Để lát nữa tớ hỏi chị Lộ xem có đúng là chị ấy dùng
bối cảnh đoạt nhân vật cho tớ không? Vậy là không nên nha.”
Treo điện thoại, Thẩm Mộ Xuy lập tức nhắn tin hỏi Lý Lộ.
Người đại diện của cô chắc là đang bận, lúc này không thấy trả lời tin nhắn.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ tới lời Cố Thư nói liền lên Weibo, tìm kiếm Đào Xu Thần, click mở vào.
Mới vừa mở ra, Thẩm Mộ Xuy liền sợ ngây người.
Hình nền Weibo của Đào Xu Thần …… là ảnh của Du Tùy, ảnh đại diện là ảnh
thật của cô ta. Xuống chút nữa…… Mười Weibo thì có năm cái đề cập tới Du Tùy rồi, bộ điện ảnh mới của Du Tùy công chiếu cô ta còn đặt bao hết
rạp chiếu phim.
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, nhưng thật ra không có cảm xác gì.
Thẳng đến giao diện đổi mới một lần, tìm bài Weibo Đào Xu Thần mới đăng, là một phút trước.
Cô cúi đầu nhìn, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Đào Xu Thần…… Phát Weibo định vị hình như là ở gần đây?!
Thẩm Mộ Xuy híp mắt, click mở khu bình luận đã hơn một ngàn, có thể thấy nhiều nhất chính là fans nhiệt tình nhắn lại.
【 a a a a a Xu Thần là đi chơi sao!! Ảnh chụp đẹp quá, chơi vui vẻ nha!! 】
【 a a a a định vị này, Xu Thần lại đi đu idol phải không!! A a a chúc
Xu Thần đu idol thành công!! Nhớ cho tụi em ảnh chụp của Tùy Thần nha! 】
【 ô ô ô ô tiểu tỷ tỷ xinh đẹp cùng Tùy Thần sắp cùng khung ảnh!! Thích!! 】
【 Tùy Thần đang đóng phim ở đây đó nha!! Xu Thần thật đẹp! Hôm nay có gặp Tùy Thần không? 】
……
Bình luận trên còn được Đào Xu Thần trả lời: Vẫn chưa, ngày mai mới gặp.
Thẩm Mộ Xuy nhìn bình luận, mặt không đổi sắc cap màn hình lại, gửi ảnh chụp màn hình cho người đàn ông nào đó, cũng nói thêm: 【 ngày mai sẽ được
gặp tỷ tỷ xinh đẹp, vui không hả? 】