Đại trận hộ sơn trên Vân Cấp Tông đã hỏng, cũng may có Huyền Phách kiếm
trấn trụ cả tòa tiên sơn nên mới không gây chấn động quá lớn.
Thanh cự kiếm màu xanh băng giống như một cây Định Hải Thần Châm ổn định nội tâm của các đệ tử Vân Cấp Tông.
Chiết Đan Phong trọc lốc nằm trơ trọi giữa một dãy linh sơn vô cùng nổi bật,
giống như một vết sẹo khiến mỗi đệ tử khi ngự kiếm bay qua đều không
nhịn được liếc nhìn một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt khó chịu, thề nhất định phải tu luyện thật tốt để rửa mối nhục xưa cho tông môn.
Có
quyết tâm như vậy đương nhiên là rất tốt, các trưởng lão thấy các đệ tử
vì chuyện này mà hừng hực khí thế phấn đấu nên quyết định không tu sửa
tàn cảnh trên Chiết Đan Phong nữa, giữ lại một vết thương này, thậm chí
còn lập bia kiến đài trên đó để các đệ tử khi đến đây hiểu rõ được căn
nguyên.
Một thiếu niên ngự kiếm trên không, lúc bay qua Chiết Đan Phong thì hơi dừng lại một chút sau đó bay về phía y đường nằm sâu bên
trong Vân Cấp Tông.
Hắn đáp xuống vườn linh thảo bên ngoài y
đường, vườn linh thảo này vô cùng nhạy cảm với linh khí, xung quanh y
đường không được phép ngự kiếm cho nên hắn chỉ có thể dọc theo tiểu đạo
hẹp dài chạy chậm vào bên trong.
Đạo bào của đệ tử màu thiên
thanh giống như một phiến lá non, bước chân dồn dập cuốn theo một chút
bụi đất, một đường bước nhanh vào bên trong.
Chỉ trong chốc lát
hắn đã chạy tới tiền viện y đường, nhìn thấy một nữ tu đang ôm linh thảo ra ngoài sân phơi, ánh mắt hắn lập tức sáng lên: "Chu sư tỷ, Tiểu Bạch
sư muội xuất quan chưa ạ?"
Nữ tu bị gọi dừng bước, bất đắc dĩ
nhìn về phía người vừa mới tới: "Nào có nhanh như thế được chứ, ngươi bế quan chẳng lẽ cũng chỉ một hai ngày là ra à?"
"Đương nhiên rồi,
nàng cũng không phải bế quan lâu ngày, tất nhiên chỉ cần một hai ngày là ra." Thiếu niên chạy vòng đến trước mặt nữ tu, khom lưng thở hổn hển
sau đó lập tức đứng thẳng lưng, tóc đuôi ngựa buộc cao hất ra đằng sau,
khung xương đã sắp phát dục hoàn toàn, mang theo vài phần tư thế hiên
ngang oai hùng, chỉ là trên gương mặt vẫn còn nét ngây ngô của một thiếu niên, khiến người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của hắn.
Chu Đinh che miệng cười khẽ một tiếng: "Ta sao mà biết được chứ."
Một đệ tử nam ở trong phòng nghe được động tĩnh liền chạy ra: "An Hoài, sao ngươi lại tới nữa thế? Bây giờ mọi người trong tông môn đều bận rộn sửa chữa trùng tu nhà cửa, tu bổ trận pháp, sao ngươi lại rảnh rỗi cả ngày
thế?"
An Hoài chắp tay hành lễ với đối phương: "Triệu sư huynh,
ta về ngay bây giờ đây ạ." Sau đó hắn lấy từ trong tay áo ra một món đồ
được bọc trong khăn tay, "Chu sư tỷ, phiền tỷ đưa cho nàng ấy thứ này
giúp ta với. Coi như quà bồi tội, mong nàng ấy bớt giận."
Hắn đưa đồ xong mặt đỏ như rỉ máu, không dám dừng bước nữa, cũng không đợi Chu
sư tỷ lên tiếng, xoay người chạy nhanh ra bên ngoài, chạy được vài bước
lại giống như nhớ ra điều gì đó, dừng lại xoay người nói: "Sư tỷ nhất
định phải nói với nàng ấy đây là tự tay ta làm, nếu...." Nếu nàng ấy tha thứ cho hắn thì hãy mang lên cho hắn xem.
An Hoài mím môi, nuốt
lời nói trong miệng xuống, cho dù không tha thứ cho hắn thì vẫn mang
cũng được. Nàng ấy mang nó nhất định sẽ rất đẹp.
Nếu nàng ấy vẫn
không hết giận thì cùng lắm ngày nào hắn cũng tặng đồ là được. Một cây
trâm không đủ thì hai cây, Bạch Anh chưa bao giờ giận hắn quá lâu cả.
"Làm phiền sư tỷ rồi." An Hoài hành lễ xong xoay người, giống như lúc hắn
tới, nhanh chóng xuyên qua vườn dược rồi ngự kiếm bay đi.
Vị Triệu sư huynh kia tức giận hừ một tiếng: "Tiểu tử thối, hắn ta lại dám nhớ thương tiểu sư muội của chúng ta."
"Hai người bọn họ rốt cuộc sao lại cãi nhau vậy?" Chu Đinh nói thầm, sờ sờ
món đồ trong tay, thầm đoán chắc là đồ trang sức trâm cài gì đó, định
cất đi, chờ Bạch Anh xuất quan thì đưa lại cho nàng ấy.
Triệu sư huynh cười: "Hai người bọn họ không phải thỉnh thoảng vẫn cãi nhau sao?"
"Nói cũng phải." Chu Đinh cười, lắc đầu: "Đúng là trẻ con."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, một người từ bên trong đi ra, ánh mắt dừng lại trên tay Chu Đinh: "Chu Đinh!"
Hai người Chu, Triệu đồng thời xoay người nhìn lại, cúi người hành lễ: "Sư tôn."
"Miễn lễ." Thái độ của Kinh Trọng Sơn vẫn ôn hòa như cũ, khoát tay nói với Chu Đinh: "Đưa đồ trong tay ngươi cho ta."
Chu Đinh sửng sốt: "Sư tôn, đây là quà An Hoài đưa cho tiểu sư muội để bồi tội..."
"Vi sư nghe được rồi." Vẻ mặt ôn hòa của Kinh Trọng Sơn lập tức biết mất,
mi tâm lộ ra sự thiếu kiên nhẫn: "Bây giờ là thời điểm mấu chốt bế quan
của A Anh, đừng có để mấy người râu ria tới quấy rầy con bé."
Chu Đinh không dám nói thêm gì nữa, đưa đồ vật trong tay ra: "Thưa vâng ạ."
Kinh Trọng Sơn nhận đồ xong lại đi vào bên trong, lúc đến chỗ không người
thì lật khăn tay nhìn thoáng qua, là một cây trâm gỗ khắc hình cây tương tư, trên trâm khảm một viên hồng châu to bằng móng tay, vô cùng thô
ráp.
Ánh sáng trên viên hồng châu kia chiếu rọi vào mắt hắn,
trong mắt Kinh Trọng Sơn cũng xuất hiện sắc đỏ hồng như máu, hắn giống
như không đứng vững, quơ tay chống vào cây đại thụ bên cạnh, năm ngón
tay siết chặt lại.
Cả cây trâm gỗ và viên hồng châu đều biến
thành bụi mịn, Kinh Trọng Sơn nhắm mắt lại bình tĩnh một chút, lúc mở
mắt ra thì tơ máu trong mắt đã biến mất, hắn tiện tay vứt vụn gỗ xuống
dưới đất, sau đó dùng khăn tay lau tay rồi cũng vứt đi luôn.
Kinh Trọng Sơn ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiểu bạch điểu từ xa bay tới, hắn
vung tay áo xóa sạch dấu vết dưới tàng cây, nhanh chân bước về phía
trước, duỗi tay để tiểu bạch điểu đậu trên tay mình: "Linh Linh, ngươi
tỉnh rồi?"
Tiểu bạch điểu mổ hai cái lên tay hắn rồi sải cánh bay trở về.
Tiêu Linh dựa vào trên giường, thông qua đôi mắt của tiểu bạch điểu mà thu
hết mọi thứ vào tầm mắt. Nàng ta ấn vào mi tâm, giọng nói Chu Yếm như âm hồn không tan vang lên trong linh đài nàng ta.
"Tiêu Linh, lần
tắm thuốc cuối cùng của ngươi cũng kết thúc rồi. Độc chướng trong cơ thể đã hoàn toàn được thanh trừ, linh mạch và nội phủ cũng đã khỏi hắn. Đồ
vật Tang Vô Miên để lại cho ngươi lúc sắp chết ngươi có thể dùng rồi,
ngươi không cần Kinh Trọng Sơn nữa."
"Ta thấy hắn cũng sắp không
kiên trì được nữa, sắp tẩu hỏa nhập ma rồi. Ngươi chỉ cần làm một chút
xíu chuyện, kể ra chuyện hắn phát điên lên tìm ra được phương pháp chữa
trị cho ngươi như thế nào ra...."
Tiêu Linh vùi mặt vào lòng bàn tay, cầu xin nói: "Ngươi đừng nói nữa...."
Chu Yếm thấp giọng cười lớn một hồi, sau đó nói tiếp: "..... Nhưng nếu làm
như thế thì ngươi cũng không sống tiếp nổi ở Vân Cấp Tông nữa." Sau đó
hắn âm dương quái khí bổ sung: "Mặc dù chuyện này không phải ngươi sai."
Nhiếp Âm Chi đang
cùng Cố Giáng đi chọn ngựa ở chợ ngựa. Nơi Cố Giáng muốn đi là Thanh
Châu, cách Lâm Tiên Thành lộ trình khoảng bảy, tám ngày, vốn định mua xe ngựa nhưng Nhiếp Âm Chi vừa nhìn thấy ngựa lập tức đổi ý, muốn cưỡi
ngựa.
Cố Giáng không muốn để ý đến nàng, Nhiếp Âm Chi lập tức giơ cổ tay buộc dải khăn lụa lên đong đưa trước mặt hắn, bày tỏ nếu hắn
không đồng ý nàng lập tức sờ sờ kiểu đặc thù "Ta chỉ có thể tự tìm kiếm
niềm vui cho bản thân."
Đôi mắt Cố Giáng trầm xuống: "Có phải bổn tọa chiều ngươi quá nên ngươi hư rồi đúng không?"
Nhiếp Âm Chi lui về phía sau nửa bước, lã chã trực khóc: "Ngươi quát ta à? Quát to thế á? Ta sợ hãi."
Cố Giáng: "......" Đây mà là quát nàng ư?
Thỏ Viêm Viêm ở một bên dậm chân, quên mất chân mình còn đang bị thương, đau đến suýt soa, ngươi sợ hãi cái rắm ấy!
Cuối cùng ma đầu lựa chọn thỏa hiệp.
Nhiếp Âm Chi nhìn trúng một con hãn huyết bảo mã cao lớn vô cùng xinh đẹp, bộ lông vàng rực rỡ với cơ bắp rắn chắc khiến nàng vừa nhìn một cái là
không dời mắt nổi.
Nhưng con ngựa này đẹp thì có đẹp, tính cách
cũng rất hung dữ. Nhiếp Âm Chi vừa mới lại gần muốn sờ nó một cái con
ngựa kia lập tức hung ác hừ mũi một cái.
Lão bản ở bên cạnh
khuyên nhủ: "Cô nương cẩn thận, con ngựa này tính tình hung liệt, người
bình thường không hàng phục nó được đâu."
Nhiếp Âm Chi nghe xong nhanh chóng lùi lại đứng bên cạnh Cố Giáng, kéo tay áo hắn: "Ca ca."
Thỏ Viêm Viêm thọt chân ở phía sau nghe được một tiếng "ca ca" này của nàng thì vừa đổ mồ hôi lạnh vừa ghê tởm muốn nôn.
Phong Hàn Anh xem như đã nhìn ra rồi, Nhiếp Âm Chi chính là dùng thủ đoạn õng ẹo này để lừa Cố Giáng vào tay, vẫn là sư tôn của hắn gặp quá ít nữ
nhân cho nên mới dễ dàng trúng chiêu trước mấy lời ngon tiếng ngọt tầm
thường này.
Cố Giáng nghiêng đầu nhìn thoáng qua con thất hãn
huyết bảo mã kia, con ngựa ngẩng đầu hí vang một tiếng, quay đầu định
kéo cương ngựa xuống, lại bị một cái híp mắt của Cố Giáng cố định tại
chỗ, run bân bật cúi cái đầu cao quý của nó xuống.
Trong lúc chờ
hắn thuần phục bảo mã, Nhiếp Âm Chi ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn
được một loạt làn đạn thổi qua. Cốt truyện vừa mới chuyển tới cảnh phía
bọn họ, một đoạn nội dung cốt truyện mà làn đạn đang thảo luận còn chưa
có biến mất.
"Bạch Anh....." Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, trong đầu hiện lên một bóng dáng hoạt bát nhảy nhót tung tăng.
Nhiếp Âm Chi từng gặp Bạch Anh vài lần. Lúc nàng ấy tới Chiết Đan Phong đưa
thuốc không nhịn được đã cọ mấy miếng điểm tâm của nàng, sau đó thì mang túi hương tới đáp lễ, ngượng ngùng xoắn suýt nói, muốn xin thêm mấy
miếng bánh hoa đào để mang đi.
Nhiếp Âm Chi vẫn nhớ rõ lúc ấy
gương mặt đối phương đỏ rực, nàng còn trêu ghẹo nàng ấy muốn mang bánh
cho ai ăn. Bạch Anh xấu hổ đến mức muốn chui đầu vào tay áo luôn: "Một
tên quỷ đáng ghét. Ta nói điểm tâm chỗ Nhiếp sư tỷ là món điểm tâm ngon
nhất thiên hạ nhưng hắn lại nói ta chưa hiểu việc đời, chưa được ăn cái
gì tốt cho nên mới cảm thấy cái gì cũng ăn ngon."
Nhiếp Âm Chi
lập tức không vui, sai nữ đầu bếp của mình làm món điểm tâm sở trường
của bà ấy, đựng đầy hai hộp đồ ăn lớn, bảo Bạch Anh mang đi, còn dặn
nàng ấy phải nhìn chằm chằm tên "tên quỷ đáng ghét" kia ăn xong rồi cho
lời bình.
Ngày hôm sau Bạch Anh tới mang theo thư xin lỗi của tên quỷ đáng ghét, đôi mắt sáng tựa trăng rằm khúc khích vừa cười vừa nói:
"Nhiếp sư tỷ, hắn nói hắn biết sai rồi, tỷ đừng trách hắn."
Một bàn tay duỗi tới nâng cằm nàng lên. Cố Giáng đánh giá vẻ mặt của nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhiếp Âm Chi phục hồi lại từ trong hồi ức, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."
Cố Giáng không dò hỏi tới cùng, nói: "Ngựa của ngươi nghe lời rồi, trả tiền đi."
"Ngươi không chọn một con sao?" Nhiếp Âm Chi móc trong giới tử ra một chồng vàng lá, vô cùng khí phách nói: "Ta mua được."
Cố Giáng mặt không đổi sắc: "Bổn tọa không biết cưỡi ngựa."