"Tễ Nguyệt ca, em vẫn luôn là fan của anh, em sẽ cố gắng thật tốt, sẽ không làm chậm chân anh, em, em,"
Tễ Nguyệt cắt ngang lời kích động của Thẩm Trạch Nhiễm, hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám tuổi, khai giảng năm nhất."
Tễ Nguyệt 'xoát' một tiếng đứng lên, đè nén lửa giận đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu vậy? Chút nữa là đến lúc quay phim rồi."
"Tôi không quay nữa." Tễ Nguyệt lưu lại một câu liền lên xe đóng cửa lại chạy nhanh đi, lưu lại một đám khói xe.
Thẩm Trạch Nhiễm bối rối đứng tại chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Tân An chỉ muốn uống chút thuốc hạ huyết áp, không biết Tễ Nguyệt lại
giận dỗi cái gì, bất quá có giận dỗi cũng không cần anh dỗ dành, vốn
cũng không phải giận cho anh xem.
"Đi, dẫn cậu đi ăn kem, chờ Tễ Nguyệt trở về rồi quay cảnh của cậu ấy sau."
"A," Thẩm Trạch Nhiễm gãi gãi tóc, "Thật không hổ là Tễ Nguyệt ca, biểu tình thật ngầu, vừa rồi chỉ lo xem quên chụp ảnh."
Tễ Nguyệt vừa tức giận vừa thương tâm, Thẩm Trạch Nhiễm không phải cũng
giống y lúc trước sao? Mười tám tuổi, thiên chân ngây thơ, tính cách trẻ con, còn chưa ra mắt đã có thể khiến Triệu Tân An làm người đại diện,
tài nguyên đầu tiên của y lúc trước chính là cọ vào danh tiếng của Phó
Hạo Lâm, vào vai em trai của nam chính. Bây giờ không chỉ phải nâng đỡ
người mới, mà còn muốn cọ danh tiếng của y, bước tiếp theo có phải là
nhường chỗ cho Thẩm Trạch Nhiễm hay không?
Cửa văn phòng bị lực
mạnh đá văng ra, bút Lâm Uyên đang ký tên trượt xuống, suýt nữa phế bỏ
một tờ giấy. Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn có chút bất đắc dĩ, "Làm sao vậy?"
Lâm Uyên buông bút xuống đi về phía Tễ Nguyệt, ngực Tễ Nguyệt kịch liệt
phập phồng, hốc mắt có chút đỏ, đang lấy biểu tình bị phản bội thương
tâm muốn chết nhìn hắn.
Tễ Nguyệt dùng sức đẩy tay Lâm Uyên đang
muốn ôm bả vai y ra, mạnh mẽ đẩy Lâm Uyên một cái, Lâm Uyên ngã xuống sô pha phía sau, không hiểu ra sao.
Trong thanh âm Tễ Nguyệt tràn
đầy bi phẫn, "Anh quả nhiên thích người mười tám. Tôi lớn tuổi anh ngay
cả người mới cũng đã tìm được."
Tễ Nguyệt vừa tức giận vừa khủng hoảng, "Tôi từ lúc mười tám tuổi đã đi
theo anh, anh chơi chán, chê tôi lớn tuổi, liền muốn đổi lại người mười
tám tuổi. Sao anh có thể hư như vậy? Tôi mới không hiếm lạ anh. Tra nam! Còn đưa người mới đến trước mặt tôi để tôi chăm sóc, anh thật xấu xa!"
Chân Lâm Uyên bị giẫm một cước, còn không thể đại kinh tiểu quái hô đau, làm bộ như không có việc gì, lén bất động thanh sắc hoạt động ngón chân,
trả lời Tễ Nguyệt, "Chơi không chán." Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Uyên chỉ muốn đỡ trán, không biết Tễ Nguyệt bị dẫn lệch đến đâu, "Cái gì mười
tám tuổi, nếu em lớn tuổi, tôi đều có thể làm cha người mười tám tuổi."
Tễ Nguyệt nghe vậy càng tức giận, cưỡi lên thắt lưng Lâm Uyên muốn đánh
người, "Anh còn muốn nhận con nuôi? Một người đàn ông lớn tuổi, còn chơi tiểu nam sinh, anh thật không biết xấu hổ."
Lâm Uyên dùng sức ôm Tễ Nguyệt đang nổi trận lôi đình, "Tôi thích em, chỉ thích em." Lâm
Uyên không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, trước tiên đem Tễ Nguyệt trấn
an xuống rồi nói sau.
Người vừa rồi còn xù lông lập tức mềm nhũn xuống, Tễ Nguyệt banh miệng cố gắng mở to hai mắt, không để nước mắt rơi xuống.
"Ngoan, trước đừng khóc, em dù sao cũng phải nói cho tôi biết là có chuyện gì."
"Anh ngay cả đệ đệ cũng tìm cho tôi, tôi chính là tiện thụ!" Vừa nói thích
y, y liền không muốn rời đi. Tễ Nguyệt ồm ồm nói: "Anh sẽ bị cắt jj. Nếu anh không thể thỏa mãn hai người, một ngày nào đó trên đầu anh sẽ
xanh."
"Tễ Nguyệt!" Thân thể Lâm Uyên chấn động, hạ thân căng
thẳng, chỉ cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo. "Trước tiên đừng nổi nóng,
tôi vẫn ở trong văn phòng ngoại trừ công việc không làm gì khác. Em chưa nói tôi đã phạm sai lầm gì."
"Thẩm Trạch Nhiễm. Người đều đã đưa đến trước mặt tôi, anh còn không muốn thừa nhận?"
"Thẩm Trạch Nhiễm?" Lâm Uyên mơ hồ có chút ấn tượng, "Em trai Thẩm Trạch Duệ? Nếu em không muốn cùng đoàn làm phim với cậu ta, tôi sẽ bảo người sắp
xếp cho đoàn làm phim khác. Nhưng cậu ta là fan hâm mộ của em, chỉ muốn
diễn cùng bộ phim với em. Em không thích cậu ta à?"
"An bài đến đoàn làm phim khác chẳng phải càng thuận tiện cho các người chơi sau lưng tôi sao?"
Lâm Uyên sửng sốt, liên tưởng đến chuyện vừa rồi xem như đã hiểu được, thấp giọng nở nụ cười, lồng ngực chấn động làm cho Tễ Nguyệt dán ở ngực Lâm
Uyên run lên.
"Em đó ~ cả ngày trong đầu đều đang suy nghĩ cái
gì? Tôi chưa từng gặp Thẩm Trạch Nhiễm, là Thẩm Trạch Duệ nhờ tôi, em
trai cậu ta nghỉ hè không có việc gì làm muốn đến đoàn làm phim diễn một lần, bởi vì là fan của em, nên rất muốn vào đoàn làm phim của em, tôi
mới giao cho Triệu Tân An chăm sóc vài ngày."
Tễ Nguyệt ở bên
người Lâm Uyên đã gặp qua Thẩm Trạch Duệ vài lần, là người thừa kế Thẩm
gia, một trong những đối tác của Lâm Uyên. Chính mình náo loạn ra một
cái đại ô long, còn không lựa lời nói lời ngu xuẩn, Tễ Nguyệt lỗ tai đỏ
đến muốn nhỏ máu, chôn ở ngực Lâm Uyên không ra.
"Ghen tuông không phân xanh trắng đỏ đen như em vậy, cũng không có ai."
Tễ Nguyệt cực kỳ mất mặt, căn bản không muốn ngẩng đầu gặp người. Qua một
lát, Tễ Nguyệt cầm nút áo sơ mi Lâm Uyên, "Anh vừa rồi nói thích tôi có
phải là gạt người hay không?"
Lâm Uyên nhéo nhéo vành tai Tễ Nguyệt, "Tôi thích em, Tễ Nguyệt. Chỉ nói những lời này với em được không?"
Ánh mắt Tễ Nguyệt di chuyển trái phải, ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên sườn
mặt Lâm Uyên một cái, sau đó lại một lần nữa vùi đầu vào, tôi cũng thích anh.
Chờ Tễ Nguyệt an tĩnh lại, Lâm Uyên mới bắt đầu tính sổ, "Tôi vừa rồi nghe em nói em muốn hồng hạnh xuất tường?"
Tễ Nguyệt phồng má, rất nhanh sờ soạng tiểu Lâm Uyên hai cái, trong ánh
mắt tràn đầy lấy lòng, "Anh lợi hại như vậy, em nào có khí lực xuất
tường."
"...... Không biết xấu hổ chơi tiểu nam sinh?"
"Anh ơi, là em, là em thích cùng lão nam nhân chơi."
Lâm Uyên buồn cười nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt, "Tiểu hỗn đản không biết xấu hổ."
Thẩm Trạch Nhiễm ăn kem và đồ ăn nhẹ, lại nghe Triệu Tân An kể rất nhiều
chuyện thú vị của đoàn làm phim, nhìn thấy Tễ Nguyệt bước vào ánh mắt
sáng ngời, vội vàng giơ tay ra hiệu.
Cách đây không lâu khi rời
đi còn có bộ dáng không những bị phá sản còn bị đội nón xanh, tâm như
tro tàn, không bao lâu sau liền một bộ xuân phong đắc ý, vẻ mặt như đang ngồi trên gia tài bạc triệu. Triệu Tân An gọi cho Tễ Nguyệt một ly nước chanh, "Còn quay phim không?"
"Tại sao không quay? Em trai Thẩm, em yên tâm chơi, có anh che chở cho em."
Thẩm Trạch Nhiễm quả nhiên rất cảm động, "Tễ Nguyệt ca, anh quả nhiên không
chỉ lớn lên giống thiên sứ, người cũng là thiên sứ. Em là fan sắt thép
của anh."
Hai người còn chưa bắt đầu quay diễn, đã gọi ca ca đệ đệ trước.
Triệu Tân An thở ra một hơi, nếu anh xin tăng lương hẳn là có thể thông qua đi.
Thẩm Trạch Nhiễm vui vẻ chơi mấy ngày, còn chưa hết hứng thú diễn thêm mấy
vai quần chúng, sau khi khai giảng rất không nỡ rời khỏi, về trường đi
học.
Thẩm Trạch Nhiễm vui vẻ ở chỗ y, trong lòng Tễ Nguyệt cũng rất hài lòng, 'phu nhân ngoại giao' của y làm vô cùng thành công.
Theo ngày 'thất niên chi dương' dần dần đến, tâm tình Tễ Nguyệt càng thêm
nôn nóng, tính tình cũng theo đó âm tình bất định. Danh tiếng của y càng ngày càng lớn, theo mấy giải nam chính xuất sắc nhất cùng một số giải
thưởng lớn nhỏ khác đạt được, ngay từ đầu là diễn viên nhỏ muốn tài
nguyên phải lắc mình biến hóa, trở thành trụ cột của giải trí Thần Tinh, thù lao đóng phim không nhỏ.
Người trong giới biết rõ Tễ Nguyệt
đều biết, tuy rằng Tễ Nguyệt thích đùa giỡn đại bài, còn chọn ba chọn
bốn khó hầu hạ, nhưng ngoài ý muốn rất chuyên nghiệp. Chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của y, chỉ cần Tễ Nguyệt gật đầu ký hợp đồng, trong
quá trình quay phim chuyện loạn thất bát tao hầu như không có, so với
rất nhiều diễn viên đều bớt việc. Trước khi ký hợp đồng, rụt đầu nhẫn
nhịn liền qua, sau khi ký ngược lại càng dễ hầu hạ hơn, xuống nước treo
dây thép linh tinh không hàm hồ chút nào, cũng sẽ không giả tạo từ chối
tìm lý do, dùng thế thân. Vì vậy, nhiều đạo diễn rất thích hợp tác với
Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt nhìn lời mời trên bàn, nhíu mày, "Tôi hiện
tại chính là cây rụng tiền của giải trí Thần Tinh. Bộ phim tiếp theo có
thể nuôi sống rất nhiều người trong công ty, nên hảo hảo nâng đỡ tôi,
nếu anh ấy đắc tội với tôi, tôi liền mang theo tài nguyên nhảy việc đến
công ty đối đầu." Cho dù bây giờ y không còn trẻ trung tươi mới như các
tiểu thịt tươi bây giờ, nhưng y so với tiểu thịt tươi đáng giá hơn.
Triệu Tân An vội vàng sàng lọc kịch bản, thuận miệng nói: "Hợp đồng của cậu
lại không giống với của người khác. Thù lao đóng phim, không cần chia
cho công ty, không tính là cây rụng tiền của công ty." Lúc trước anh đã
xem qua hợp đồng của Tễ Nguyệt, không giống như các nghệ sĩ khác, công
ty sẽ lấy một tỷ lệ thù lao đóng phim nhất định, thù lao đóng phim mà Tễ Nguyệt nhận được hoàn toàn là của y.
Tễ Nguyệt sửng sốt, rũ mắt xuống, nụ cười đắc ý trên mặt biến mất không thấy.
Triệu Tân An vốn thuận miệng nói, cũng không phát hiện Tễ Nguyệt khác thường. "Cậu nhìn mấy cái này xem thích cái nào? Tất cả đều mời cậu làm nam
chính."
Tễ Nguyệt trong lòng lộn xộn, một chút cũng không có tâm
tình tốt như vừa rồi, y hiện tại tự nhiên không phải là Tiểu Bạch như
lúc đầu cái gì cũng không biết, hiện tại nhìn lại phần hợp đồng lúc
trước, nói là hợp đồng, còn không bằng nói là một bên B không thực tế,
chỉ là ảo tưởng, cái loại này hoàn toàn không phù hợp với quy định thông thường coi như là đi kiện tụng, cũng sẽ không được tán thành, không có
hiệu quả pháp lý gì đáng nói.
Nào có loại hợp đồng nào cái gì
cũng cho, lại cái gì cũng không có, không, vẫn có, đúng là cùng hợp đồng của người khác không giống nhau, nó bất quá chỉ là hợp đồng bao dưỡng
mà thôi. Chỉ là kim chủ ra tay hào phóng hơn những người khác, y trước
kia đã nói qua, cho dù giá trị của y tăng lên, cũng không tăng giá cho
kim chủ, nhưng kỳ thật mỗi lần y lấy đều vượt qua.
Tễ Nguyệt có
chút không yên lòng, cũng không có tâm tư đọc kịch bản, tâm phiền bực
não đi ra ngoài tùy tiện đi dạo, ở trên lối đi thiếu chút nữa bị người
đụng phải, tâm tình vốn không tốt lại càng ác liệt, ngữ khí không tốt
nói: "Không có mắt hả?"
"Tiền bối Tễ Nguyệt?" Hà Viễn ổn định
thân thể, nhận ra thanh niên tuấn mỹ đeo kính râm trước mắt, ánh mắt có
chút phức tạp, "Tiền bối, với địa vị hiện tại của anh trong giới giải
trí, còn cần phải như vậy sao? Đi đường tắt không thể kéo dài, không có
sự an ổn bằng tự mình làm đến nơi đến chốn. Hơn nữa anh có kỹ năng diễn
xuất, chỉ cần anh cố gắng dựa vào chính mình cũng có thể thành công. Nếu ngủ cùng nhau là có thể có được tài nguyên, điều này đối với những diễn viên an phận cố gắng, diễn xuất trung thực rất không công bằng. Biết
sai thì sửa, miễn là anh thật lòng sửa chữa, tôi tin fan sẽ tha thứ cho
anh."
Tễ Nguyệt nhíu mày chặt, từ trên xuống dưới nhìn Hà Viễn,
gần đây danh tiếng của tiểu thịt tươi này rất hot, Tễ Nguyệt nhớ lại
chuyện xảy ra lúc trước ở khách sạn, dù sao Hà Viễn cũng là người đầu
tiên chỉ trích y.
Tễ Nguyệt hai tay ôm trước ngực, tràn đầy châm chọc, "Tạ Thanh Nhiên tham gia diễn xuất đều có cậu phải không?"
Hà Viễn vội vàng nói: "Tôi và anh ấy không phải là loại quan hệ đó."
Tễ Nguyệt ung dung nhìn Hà Viễn, "Các người chưa từng ngủ qua?"
"Tôi, chúng tôi."
"Anh ta chưa từng giới thiệu tài nguyên cho cậu?"
Hà Viễn giống như là bị vũ nhục, trên mặt tràn đầy tức giận, "Tôi và anh
ấy mới không phải loại quan hệ dơ bẩn này, chúng tôi đang yêu đương
trong sạch, là tình cảm thuần túy, mới không phải bao dưỡng. Chính anh
quy tắc ngầm trong mắt nhìn người khác đều là quy tắc ngầm."
Tễ
Nguyệt bị tức bật cười, "Làm sao cậu biết tôi không phải đang yêu đương? Tôi là bao dưỡng, đến lượt cậu lại chính là chân ái? Tôi ở trong giới
gặp qua nhiều người như vậy, chưa từng thấy có người đã làm chuyện xấu
còn tự cho mình là hình mẫu, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ." Tễ Nguyệt
ác liệt nở nụ cười một chút, "Cậu đoán Tạ Thanh Nhiên một đường đi tới
ảnh đế, có 'chân ái' nào khác mở đường cho anh ta hay không?" Tễ Nguyệt
cố ý cắn nặng hai chữ 'chân ái'.
Tễ Nguyệt xoay một vòng tâm tình chẳng những không có trở nên tốt hơn, ngược lại bởi vì Hà Viễn nói
những lời này tâm tình càng thêm ác liệt. Tễ Nguyệt nổi giận đùng đùng
trở lại phòng, đặt chân lên bàn, kịch bản loạn thất bát tao trước mặt
làm cho y phiền lòng, một cước đá tất cả xuống.
"Làm sao vậy? Hỏa khí lớn như vậy?" Triệu Tân An nhìn lịch trình và kế hoạch, "Trong
khoảng thời gian này quả thật rất bận rộn, sẽ không tiếp diễn cho cậu
nữa, cho cậu một kỳ nghỉ dài, nghỉ ngơi thật tốt." Triệu Tân An do dự
một chút, vẫn không nói ra, anh dự định trước tiên tra ra thông tin liên quan, sau đó cho Tễ Nguyệt tham khảo đưa ra quyết định.
Bản thân diễn viên là một loại công việc rất áp lực, hơn nữa lúc diễn cần phải
nhập vai, sau khi kết thúc còn có thể chịu chút ảnh hưởng, không thể
hoàn toàn thoát vai, ít nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng đến tâm lý. Anh
cảm giác tâm tình Tễ Nguyệt có chút không đúng, ngày thường rất bình
thường hoàn toàn nhìn không ra, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có chút khác
thường. Anh tốt nhất nên tìm cho Tễ Nguyệt một chuyên gia tư vấn tâm lý, khai thông áp lực.
Tễ Nguyệt gãi gãi tóc, lời nói của Hà Viễn
một mực vang vọng bên tai y, dựa vào cái gì Hà Viễn có thể thề son sắt
nói là đang yêu đương trong sạch, mà tình cảm của y chính là bao dưỡng?
Lâm Uyên từng nói chỉ thích y, bọn họ cùng ăn cùng ngủ cùng sống, bọn họ mới là đang yêu đương. "Lý đạo không phải đang tìm nam chính sao?"
Triệu Tân An lật lại sổ ghi chép, nhíu mày nói: "Không thích hợp với cậu, đây là một bộ phim đồng tính, hơn nữa bên trong có cảnh hôn và cảnh giường
chiếu, cậu vốn không muốn xào cp, cũng không bạo tình, nếu tham gia vở
kịch này, rất dễ bị dán nhãn đồng tính luyến ái, vô ích với cậu."
Tễ Nguyệt mở bút điện, nhìn kịch bản giới thiệu Lý đạo diễn gửi, mặt không chút thay đổi nói: "Cậu nói cho Lâm Uyên biết, kịch bản tiếp theo tôi
nhận là diễn đồng tính luyến ái, có cảnh hôn và cảnh giường chiếu, tôi
còn không cần thế thân."
Triệu Tân An quan sát biểu tình của Tễ
Nguyệt, phát hiện y không nói đùa sau đó mở miệng nói: "Theo lý tôi
không cần báo cáo công việc cho Lâm tổng."
"Anh không phải là người của anh ấy sao?"
Triệu Tân An đỡ kính, bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy cậu hiểu lầm tôi."
Tễ Nguyệt từ trong mũi hừ nhẹ một tiếng, "Anh không phải là do anh ấy tìm tới giám sát tôi sao?"
"Đúng vậy không sai, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng." Triệu Tân An suy tư một chút, phát hiện không tìm được chỗ nào không đúng,
nhưng câu nói kia nghe có chút quái lạ, "Tôi không phải người của Lâm
tổng, cậu mới đúng."
"Đừng tưởng rằng nói tốt là có thể lấy lòng tôi."
Lý đạo vốn là muốn Tễ Nguyệt làm nam chính của hắn, diện mạo và khí chất
Tễ Nguyệt đều rất phù hợp với bộ dáng mà hắn muốn, nhưng người đại diện
của Tễ Nguyệt đã cự tuyệt, hắn vẫn không tìm được người thích hợp, tuyển vai liền kéo dài, lần này Tễ Nguyệt đáp ứng nhưng cũng không làm hắn
cao hứng quá đà, vội vàng cầm hợp đồng, sợ chậm thì sinh biến.
Tễ Nguyệt nhìn rất nghiêm túc, cố ý nhìn một chút tiền phạt vi phạm hợp
đồng kia, đánh giá một chút, y có thể gánh vác mới ký tên. Y cũng không
biết mình đang làm cái gì, Lâm Uyên luôn luôn không can thiệp vào sự
nghiệp của y, y không biết là mình đang hi vọng Lâm Uyên cấm y tham gia
diễn xuất, nhờ đó mà y có thể an ủi mình Lâm Uyên là ghen tuông, điều đó biểu hiện y được coi trọng, hay là thờ ơ, tùy ý y tham gia diễn xuất,
cùng nam nhân khác diễn tình thâm bất hối.
Sau khi làm chuyện có
thể giống như lớn mật phản kháng, sự tức giận của Tễ Nguyệt lập tức bị
chọc thủng, trong lòng ngược lại có chút trống rỗng, cho dù biết thì có
thể thế nào?
Nam chính Tô Ngọc trong phim là một thanh niên tuấn
tú ôn hòa, có một người yêu cao lớn lãnh đạm tên là Tiêu Mặc, Lý đạo
diễn cầm tư liệu tham khảo cho Tễ Nguyệt, "Cậu xem cái nào thích hợp
hơn? Cùng cậu đóng vai diễn phối hợp, tôi sẽ ưu tiên ý kiến của cậu, như vậy mới phù hợp."
Tễ Nguyệt vốn là ôm tâm tư khác mà đến, khó có được có chút chột dạ, "Trong lòng anh có chọn người nào không?"
Đạo diễn Lý lấy ảnh Tạ Thanh Nhiên ra, "Tạ ảnh đế thế nào? Hình tượng của
cậu ta là rất phù hợp, cậu cũng biết, loại chủ đề này trong nước hầu như không thể vượt qua xét duyệt, mục tiêu của tôi là hướng ra quốc tế."
Tễ Nguyệt không tiện phát biểu ý kiến, "Nam chính anh cũng có thể tuyển chọn nhiều hơn nữa."
"Tôi biết để cho thẳng nam diễn những thứ này trong lòng có thể sẽ khó chịu, nhưng diễn xuất mà, người trẻ tuổi không nên quá hạn chế bản thân. Việc hóa thân vào nhân vật này khá khó khăn, có thể tôi luyện kỹ năng diễn
xuất, con đường diễn xuất sau này của cậu sẽ rộng hơn."
Lý đạo còn đang lải nhải khuyên nhủ, Tễ Nguyệt nghe trong lòng càng chột dạ, y là thẳng nam, cũng không sai đi?
Theo ngày đoàn làm phim khởi động đến gần, Lâm Uyên một chút biểu thị cũng không có.
"Anh đã nói với anh ấy chưa? Anh ấy có thể không thấy tin tức không?"
"Tôi báo cáo trực tiếp." Triệu Tân An há có thể khiến nghệ sĩ dưới tay nghi ngờ năng lực công tác của mình.
"Anh khẳng định không nói đây là kịch bản gì? Có cảnh hôn với đàn ông, anh không nói sao?"
Triệu Tân An liếc mắt nhìn Tễ Nguyệt một cái, "Tôi trực tiếp lấy kịch bản cho Boss xem."
Tễ Nguyệt ngồi phịch xuống ghế, trong nháy mắt suy sụp, nâng tay che mắt, "Tôi biết rồi."
Xa xa nghe được tiếng đạo diễn gọi y, Tễ Nguyệt xoa xoa mặt, đánh cược da mặt đi bội ước, Lý đạo khẳng định sẽ hận chết y.
"Tễ Nguyệt, mau đến đây, cậu đến xem Tiêu Mặc. Lời thoại của Tiêu Mặc không nhiều lắm, phần lớn là ánh mắt cùng động tác, cho nên các cậu phải bồi
dưỡng tình cảm nhiều hơn, ở chung ăn ý tự nhiên là quan trọng nhất."
"Lý đạo, tôi," Tễ Nguyệt có lời muốn nói bị kẹt ở bên miệng, y thế nhưng ở bên cạnh Lý Đạo thấy được Lâm Uyên!
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt há miệng, trong mắt hiện lên một nụ cười, vươn tay đứng đắn nói: "Xin chỉ giáo nhiều hơn."
"A?" Tễ Nguyệt sững sờ vươn tay, "Được." Nắm tay xong không lập tức buông
ra, lòng bàn tay bị ma sát vài cái, sắc mặt Tễ Nguyệt có chút khô khốc,
vội vàng rút tay về nhìn chung quanh, phát hiện không ai chú ý tới mới
thở phào nhẹ nhõm.
Lý đạo kéo Tễ Nguyệt sang một bên, len lén dặn dò: "Vị này là lãnh đạo công ty các cậu, cậu nên biết, anh ta đã đầu tư một khoản tiền lớn, tuy rằng chưa từng diễn qua, nhưng may mắn nhân vật không có nhiều lời thoại, đều là mặt không chút thay đổi, cảnh quay
cũng ít, không sai biệt lắm là biểu diễn bản sắc, cậu ngày thường cậu cơ linh một chút." Tễ Nguyệt diễn kịch chuyên nghiệp, Lý đạo vẫn rất lo
lắng Tễ Nguyệt tùy hứng đắc tội người khác. Cùng một công ty, vạn nhất
ngáng chân nhau liền không ổn. Lý đạo đồng thời cũng rất lo lắng cho
chính mình, nhân vật chính có lai lịch lớn, đến lúc đó cảnh giường chiếu phải làm sao bây giờ?
Lâm Uyên cầm kịch bản chi tiết đang nghiêm túc xem, thì bị Tễ Nguyệt đá chân.
"Anh đến đây làm gì?"
"Đạo diễn vừa rồi không nói? Đến diễn Tiêu Mặc."
"Anh cũng không phải diễn viên, hơn nữa anh, anh đến quay phim, không cảm
thấy mất mặt," mất mặt sao? Tễ Nguyệt cảm thấy Lâm Uyên nên là tồn tại
cao cao tại thượng, chỉ tay ra lệnh. Quay phim dù thế nào đi nữa, đều
mang theo một cỗ mục đích lấy lòng người khác, Lâm Uyên không nên đi
xuống thần đàn. "Tôi sẽ đi hủy hợp đồng."
Lâm Uyên dùng sức kéo,
liền kéo Tễ Nguyệt lên đùi mình, "Hủy hợp đồng cái gì? Tôi đã đầu tư rất nhiều tiền vào, tôi không làm kinh doanh thua lỗ."
"Thế nhưng,"
"Tễ Nguyệt, hai người quay phim trước đi," Cửa vừa mở ra, đạo diễn và mấy
nhân viên công tác đi theo, mặt ngây ngốc nhìn Tễ Nguyệt ngồi trên đùi
một người đàn ông sắc mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Tễ Nguyệt yên lặng
buông tay đang quấn quanh cổ Lâm Uyên xuống, rất muốn vùi đầu vào lồng
ngực Lâm Uyên làm bộ như không nhìn thấy. Tễ Nguyệt cứng mặt, lắc lắc
tay với mọi người, giả vờ bình tĩnh nói: "Chào!"