"Dùng chính mình uy hiếp ta, ngươi thật có tiền đồ."
Tễ Nguyệt
cẩn thận thăm dò ranh giới cuối cùng của Lâm Uyên, y nghe thấy trong lời nói của Lâm Uyên có sự cưng chiều, thái độ càng thêm kiên quyết.
Lâm Uyên hôn lên trán Tễ Nguyệt, sau đó đút cháo vào miệng Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt kiên trì hai giây, vẫn há miệng.
Lâm Uyên đối với tình trạng cơ thể của Tễ Nguyệt vô cùng hiểu rõ, hắn bèn phối dược sắc thuốc, chăm sóc cơ thể của Tễ Nguyệt. Bởi vì Tễ Nguyệt bị bệnh, nên trì hoãn việc xem bệnh cho Ngụy Lăng Dược, điều này làm Ngụy
Lăng Phong cùng Ảnh Nhất rất sốt ruột.
Hiện tại chỉ có một mình
Lâm Uyên có thể hái thuốc, bào chế, phối dược, hết xem bệnh cho Tễ
Nguyệt, còn phải chẩn trị tình trạng cơ thể Ngụy Lăng Dược. Tễ Nguyệt
còn mỗi lần đều không phối hợp uống thuốc, Lâm Uyên điểm một cái lên đầu Tễ Nguyệt, "Ta mấy ngày nay mệt nhọc như vậy, thân thể ngươi khôi phục, ta có khả năng sẽ ngã xuống."
Tễ Nguyệt tiếp nhận chén thuốc,
một hơi ùng ục uống xong, "Ta hiện tại không có việc gì, sư huynh không
cần chiếu cố ta. Ta đi xem Ngụy Lăng Dược, không cần sư huynh bận bịu."
Lâm Uyên mặc quần áo cho Tễ Nguyệt, đối với thiếu niên này, từ thương hại
chuyển sang yêu thương, e rằng chỉ nháy mắt sẽ động tâm.
Chỉ cần cho Tễ Nguyệt một ánh mắt khẳng định, sẽ nhận lấy một cái đuôi nhỏ. Chỉ là đạt được thiếu niên này quá mức đơn giản, nam nhân thói hư tật xấu,
sợ là có khả năng rất lớn sẽ vứt bỏ như giày rách.
Tễ Nguyệt mặt có chút đỏ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Sư huynh, ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Có phải đã quyết định muốn để ta làm tiểu tức phụ của ngươi
rồi không?" Nửa câu sau trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
Lâm
Uyên bật cười, "Ngươi làm sao trái phải đều quên không được chuyện này?" Lâm Uyên không cảm thấy tình cảm Tễ Nguyệt đối với hắn là loại tình yêu nam nữ, chỉ sợ Tễ Nguyệt ngay cả tình yêu là cái gì cũng không biết,
chỉ đơn thuần nghe nói người khác đều yêu thương thê tử, cùng thê tử
sinh sống.
Tễ Nguyệt từ nhỏ bị vứt bỏ, cuộc sống bấp bênh,
khuyết thiếu cảm giác an toàn, từ nhỏ lại cùng hắn lớn lên, tất cả tình
cảm đều ký thác trên người hắn, không muốn người khác chen vào, cũng
không muốn có sự thay đổi gì trong sinh hoạt của hai người, cho nên mới
chấp nhất muốn cùng hắn làm phu thê, làm tiểu tức phụ của hắn.
Tễ Nguyệt không hiểu những cái này, nhưng hắn lại không thể mặc cho Tễ Nguyệt làm bậy.
"Hừ, ngươi bây giờ không đáp ứng, chờ sư phụ trở về ta cùng sư phụ nói, sư
phụ thương ta hơn, khẳng định sẽ khiến ngươi đáp ứng ta, sớm muộn gì ta
cũng sẽ là tiểu tức phụ ngươi."
Lâm Uyên không để ý tới Tễ
Nguyệt, sắp xếp các loại thảo dược đang phơi trên ki hốt rác, ghi chép
tình huống của Ngụy Lăng Dược, mặc cho Tễ Nguyệt đi theo phía sau hắn
đổi tới đổi lui.
Tễ Nguyệt đang hồi phục sức khỏe, bị Lâm Uyên
cấm không được làm gì, nên giờ Tễ Nguyệt đang ngẩn người ngồi trên ghế,
không nghiên cứu sách y dược và độc dược nữa.
"Tiểu thần y, ngươi thân là một nam nhân, mà cứ luôn muốn làm thê tử của Lâm đại ca, rất không thích hợp."
Tễ Nguyệt nghe được người khác phản bác việc này liền không vui, "Chỗ nào
không thích hợp." Y bất quá chỉ là muốn cùng sư huynh ở cùng một chỗ
thôi, cũng không ảnh hưởng đến người khác, sao lại giống như y đang làm
chuyện tội ác tày trời, tùy tiện một người cũng đều muốn đi lên chỉ
trích y.
"Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, lại thư phục dưới
thân một nam nhân khác, là không có tôn nghiêm, không có kiêu ngạo,
khiến người ta xem thường."
Tễ Nguyệt không có như trong dự đoán của Ngụy Lăng Dược thẹn quá hoá giận, Tễ Nguyệt chỉ nâng cằm lên hỏi:
"Cái gì là thư phục?"
Ngụy Lăng Dược mặt tái nhợt trên má nhiễm
đỏ, y có nghe nói buổi sáng hôm đó Tễ Nguyệt quấn lấy Lâm Uyên làm loại
chuyện đó, bây giờ Tễ Nguyệt biết rõ còn cố hỏi, rõ ràng chính là cố ý
đến trêu chọc nhục nhã y.
Y vốn là không đành lòng Lâm đại ca
bởi vì độc của y mà một mực thỏa hiệp với Tễ Nguyệt, mới đến khuyên can
Tễ Nguyệt, không nghĩ tới người này quả thật mười phần ác liệt. Y trước
kia nghe hoàng huynh nói, còn tưởng rằng hoàng huynh nói quá sự thật,
đối với Tễ Nguyệt có thành kiến nên mới có nhiều bất mãn, nhưng hóa ra
đó là sự thật.
"Chính là giống nam sủng, nằm dưới thân nam nhân bị tùy ý đùa bỡn, cùng nam nhân ngủ."
Tễ Nguyệt nghe xong, y bị sư huynh đè ép tùy ý đùa bỡn (gãi ngứa), mỗi đêm cùng sư huynh đi ngủ, y đây đúng là thư phục. Có điều, Tễ Nguyệt nhìn
về phía Ngụy Lăng Dược, "Không phải ngươi cũng vậy sao? Ngươi cũng ngủ
cùng ca ca ngươi, ta cũng chưa từng chê cười ngươi không biết xấu hổ."
Ngụy Lăng Dược khó thở, "Ngươi sao lại có thể cùng ta so sánh? Chúng ta là
huynh đệ bình thường, quan hệ bình thường, mà ngươi thì không để ý thân
phận nam tử, cùng sư huynh của ngươi làm chuyện phòng the."
"Chuyện phòng the?" Tễ Nguyệt nhìn qua sách thuốc, trong đó từng có đề cập tới
chuyện phòng the, nhưng chỉ ở mức kiến thức nửa vời.
"Chính là chuyện mà các cặp phu thê đều sẽ làm. Ngươi cùng sư huynh của ngươi làm trái luân thường, thuộc về bất luân tội."
Tễ Nguyệt chán ghét Ngụy Lăng Dược cao cao tại thượng, sắc mặt tràn đầy
chỉ trích, bất mãn nói: "Ngươi cùng ngươi ca ca còn không phải như vậy?" Rõ ràng Ngụy Lăng Dược cùng ca ca y ở chung thân mật hơn, hai người họ
lại còn luôn luôn chỉ trích y cùng sư huynh thân cận. Nếu không phải sư
huynh nhất định muốn giải độc cho Ngụy Lăng Dược, y đã sớm đuổi bọn họ
đi, hoặc sẽ hạ độc trong thuốc, để Ngụy Lăng Dược chết sớm một chút.
Lâm Uyên bưng chén thuốc, vừa vào cửa liền phát giác được bầu không khí căng thẳng, "Tễ Nguyệt, tới uống thuốc."
Tễ Nguyệt miết miệng, mặt mũi tràn đầy không cao hứng, "Sư huynh, có phải
vì chúng ta không làm chuyện phòng the, nên ngươi mới không cùng ta làm
phu thê?"
Lâm Uyên suýt chút nữa ném bát thuốc trong tay ra,
kinh ngạc liếc nhìn Ngụy Lăng Dược. "Ngụy tiểu công tử, Tễ Nguyệt tuổi
nhỏ ngây thơ, không rõ nhân tình thế thái, xin ít dạy đệ ấy những thứ
này."
Lâm Uyên tự nhiên biết Tễ Nguyệt không có khả năng hiểu
rõ những thứ đồ ngổn ngang này, chỉ là hai người huynh đệ này, đều thật thích cùng Tễ Nguyệt nói những thứ này. Lần trước bị Ngụy Lăng Phong
nói vẫn luôn quấn lấy hắn làm tiểu tức phụ, mà lần này, đại khái sẽ quấn lấy hắn làm chuyện phòng the?
Ngụy Lăng Dược vừa xấu hổ vừa tức giận, ở trong mắt Lâm Uyên, y chính là loại đại thúc hèn mọn làm hư
thiếu niên thuần khiết, đầu óc đầy cặn bã.
Tễ Nguyệt phồng má
rất ủy khuất lại hỏi một câu, càng là lửa cháy đổ thêm dầu, "Sư huynh,
ta đều thư phục, vì cái gì còn không cho ta làm tiểu tức phụ?"
Thư phục!? Lâm Uyên đặt bát xuống bàn, lấy hai tay che lỗ tai của Tễ
Nguyệt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy, nói với Ngụy Lăng Dược:
"Ngụy công tử, Tễ Nguyệt so ra kém kinh nghiệm phong phú trong chuyện
trăng hoa của các ngươi, nếu như các ngươi ỷ vào Tễ Nguyệt tuổi nhỏ vô
tri, liền giễu cợt trêu đùa đệ ấy, ta thân làm sư huynh, nhất định sẽ vì đệ ấy lấy lại công đạo. Ngươi ít ở trước mặt Tễ Nguyệt nói những chuyện này, làm ô uế lỗ tai đệ ấy."
Tễ Nguyệt thuận thế ôm lấy eo Lâm Uyên, y thích loại cảm giác ấm áp an toàn này.
Mà Ngụy Lăng Dược, vừa xấu hổ vừa có chút tức giận Tễ Nguyệt Bạch Liên
Hoa, ở trước mặt Lâm Uyên làm ra vẻ thuần khiết, còn bày ra bộ mặt vô
tri quang minh chính đại nói xấu y, so với những hậu cung phi tử kia còn đáng ghét hơn.
Lâm Uyên nói xong buông tay, vỗ vỗ đầu Tễ Nguyệt, " Uống thuốc trước đi, một lát nữa sẽ lạnh."
Tễ Nguyệt ngoan ngoãn bưng bát lên một hơi uống xong, khuôn mặt đau khổ
nhăn lại, lại không có lên tiếng phàn nàn thuốc khó uống, từ nhỏ đã quen với những loại thuốc khó uống này, rất khiến người yêu thương. Lâm Uyên đem một viên đường phèn cho Tễ Nguyệt ăn, thu được nụ cười ngọt ngào
của Tễ Nguyệt.
Ngụy Lăng Dược nhìn mà trợn tròn mắt, Tễ Nguyệt
quả thực so với các phi tử trong hậu cung của phụ hoàng y còn muốn giỏi
hơn. Ở trước mặt y chính là âm tình bất định, tính cách quỷ dị, hỉ nộ vô thường, nhanh mồm nhanh miệng các loại phản bác y. Mà ở trước mặt Lâm
Uyên, chính là một mỹ thiếu niên nhu thuận thuần khiết, nũng nịu đáng
yêu, giành được sự ưu ái của Lâm Uyên.
"Sư huynh, ta nghĩ mình đã khỏi bệnh, có thể tiếp tục chế dược cho Ngụy Lăng Dược."
Lâm Uyên cầm tay Tễ Nguyệt, bắt mạch cho y. " Vẫn chưa ổn, ngươi ngoan
ngoãn dưỡng tốt thân thể, Ngụy công tử hiện tại thân thể rất ổn định,
giải độc không vội vàng được."
Khi Lâm Uyên không đến, Tễ Nguyệt một chút cũng không muốn nhìn bệnh tình của y, Lâm Uyên vừa đến, liền
tranh thủ thời gian chủ động nói muốn chẩn trị cho y, y một người sống
sờ sờ ở trước mặt Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt lại có thể mặt không đổi sắc,
tuyệt không chột dạ, giả vờ giả vịt nói loại lời này, thủ đoạn của thiếu niên này quả thực đã dày công tôi luyện. Ngụy Lăng Dược trong lòng rất
tức giận.
"Sư huynh, ta đói."
"Trong phòng bếp có đồ ăn, Ảnh Nhất xuống núi mua nguyên liệu nấu ăn, chờ hắn trở về ngươi liền sẽ có đồ ăn ngon."
"Lâm đại ca, ngươi đối Tễ Nguyệt hiểu rõ bao nhiêu? Ngươi biết hắn là hạng người gì sao?"
"Lời này có ý gì?"
"Hắn cũng không phải như mặt ngoài ngươi nhìn thấy." Ngụy Lăng Dược thừa dịp Tễ Nguyệt không ở, cuống quít nói về những bộ mặt khác nhau mà Tễ
Nguyệt đã biểu hiện khi Lâm Uyên không có mặt.
Lâm Uyên càng
nghe lông mày nhíu càng chặt, Ngụy Lăng Dược trong lòng vui mừng, cảm
thấy Lâm Uyên tin tưởng lời y nói, đối Tễ Nguyệt có bất mãn.
"Ngụy công tử, Tễ Nguyệt vì độc trong người ngươi lao tâm lao lực, dốc lòng
nghiên cứu, dù không thể hoàn toàn giải độc cho ngươi, nhưng cũng coi
như lo lắng hết lòng. Ngươi cùng lệnh huynh lại đối Tễ Nguyệt có rất
nhiều bất mãn. Ta nghĩ đám các ngươi cũng hiểu rõ, Tễ Nguyệt không phải
ngự y trong cung các ngươi. Ta mời các ngươi lên núi, chỉ là vì làm một
thầy thuốc, chăm sóc người bị thương là bản tính mà thôi. Tễ Nguyệt
cũng không có nghĩa vụ phải nghe theo mệnh lệnh của các ngươi, nhìn sắc
mặt các ngươi mà giải độc cho ngươi. Các ngươi hẳn là rõ ràng, đối Tễ
Nguyệt, coi như không có ơn tất báo, thì cũng không nên lấy oán trả ơn, đối ân nhân cứu mạng chửi bới cùng khinh thường như thế. Các ngươi tùy
thời đều có thể xuống núi, Lâm mỗ không dám ép quý nhân ở lại đây."
Coi như làm trái lời sư phụ dạy bảo, thấy chết không cứu, Lâm Uyên cũng
không muốn để Tễ Nguyệt chịu ủy khuất. Chờ sư phụ trở về, hắn tự sẽ lãnh phạt.
Lâm Uyên tức giận, mà Ngụy Lăng Dược càng ủy khuất, y là
bởi vì coi Lâm Uyên như đại ca, nên mới nghĩ vạch trần bộ mặt thật của
Tễ Nguyệt, tránh cho Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt gài bẫy, bị Tễ Nguyệt lừa.
Lại không nghĩ rằng Lâm Uyên chẳng những không tin y, ngược lại còn nói y là loại người vong ân phụ nghĩa, còn muốn đuổi y xuống núi, mặc cho y
độc phát thân vong.
Ngụy Lăng Phong và Ảnh Nhất, những người mà
Ngụy Lăng Dược mong chờ cuối cùng đã trở lại, vừa ủy khuất vừa tức giận
nói Lâm Uyên không biết tốt xấu, hiểu lầm y. Nói đến hai người phải an
ủi y một trận.