Tễ Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt
ra, "Anh, sao anh lại gọi em?" Nếu đồng hồ báo thức của Tễ Nguyệt không
đánh thức y dậy, sau khi đến giờ dì giúp việc trong nhà sẽ đến gọi y
dậy, anh trai y buổi sáng luôn không có thời gian.
Lâm Uyên nhìn
chăm chú vào biểu tình lười biếng của Tễ Nguyệt, lông mi rất dài, trước
mắt đánh xuống một mảnh bóng nhỏ, ngáp ngắn thanh tú, bộ đồ ngủ trên
người không chuẩn mực treo trên vai, lộ ra một bên bờ vai trắng nõn tròn trịa.
Tễ Nguyệt theo bản năng hai tay vòng quanh ngực, sau khi
tỉnh táo mặt đều đỏ bừng, ngượng ngùng buông tay xuống, cảm thấy đặc
biệt xấu hổ, loại động tác này của y không phải giống như một tiểu cô
nương sao? Chờ tầm mắt Lâm Uyên chuyển đến giữa hai chân y, Tễ Nguyệt
mặt càng đỏ bừng, thắt chặt chân, tay che tiểu gia hỏa buổi sáng không
an phận.
"Anh, chỗ của anh còn không phải cũng," Tễ Nguyệt phản
kích nhìn về phía giữa hai chân Lâm Uyên cũng đang cong lên, trong nháy
mắt tiêu âm, miệng cũng không tự giác há to, sững sờ nhìn một đoàn lớn
dưới bộ đồ ngủ mỏng manh của Lâm Uyên, "Cái này, sao lại lớn như vậy?"
Lâm Uyên giật giật trán, không thể ở trên giường với Tễ Nguyệt nữa, bằng không thật sự "Ba năm vẫn hời, tử hình không lỗ (*)".
(*) Đây là câu nói đùa của dân mạng TQ về hình phạt cho tội dâ* ô với người vị thành niên.
Lâm Uyên xuống giường tự mình đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tễ Nguyệt ngây ngốc một hồi mới nhớ tới y đang ngủ trong phòng anh trai,
nhiệt độ trên mặt vẫn không hạ xuống được. Tễ Nguyệt ôm cái gối nhỏ lăn
qua lăn lại trên giường lớn vài lần. Bất quá giường của anh trai so với
giường của y thoải mái hơn nhiều, y ngủ đặc biệt thoải mái, cũng không
muốn trở về. Truyện Huyền Huyễn
Đến buổi chiều tan học, Tễ Nguyệt rất ngoan ngoãn tự giác cầm bài tập về
nhà đi thư phòng Lâm Uyên, cũng không cần người khác giám sát liền chủ
động làm bài tập về nhà.
"Tiểu thiếu gia, hôm nay tự giác như vậy?"
Tễ Nguyệt vừa nhìn thấy Tô Triết tâm tình liền không tốt, ở thư phòng Lâm
Uyên nhìn thấy Tô Triết tâm tình càng không tốt, thư phòng của anh trai y luôn không cho người khác ra vào, cho dù dì giúp việc trong nhà cũng
không thể tự mình vào quét dọn vệ sinh. Ngay cả y cũng không thể tùy
tiện vào chơi. Nhưng Tô Triết lại ngồi bên cạnh anh trai, tự tại ở trong thư phòng của anh trai, Tễ Nguyệt thấy rất chói mắt.
Tễ Nguyệt rất săn sóc nói: "Chúng ta không nên ở chỗ này quấy rầy anh, đi phòng tôi học là tốt rồi."
Khóe miệng Tô Triết khí định thần nhàn cười khiến trong lòng Tễ Nguyệt không vui, có vẻ như y ở trước mặt Tô Triết là một đứa trẻ rất vụng về, không hiểu chuyện lại ngu xuẩn.
"Hiện tại còn chưa phải là thời gian
dạy cho tiểu thiếu gia. Chờ tôi bồi đại thiếu gia xong, mới là thời gian của tiểu thiếu gia."
"Tô Triết."
Nghe thấy tiếng cảnh cáo nhàn nhạt của Lâm Uyên, Tô Triết nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ cười, "Được rồi, tôi không nói, sẽ không làm hỏng tiểu thiếu gia kiều quý nhà cậu."
Lâm Uyên nâng cằm Tễ Nguyệt lên, "Em tự làm bài tập về nhà trước, có gì không biết một hồi lại hỏi Tô Triết. Nếu quấy rầy đến em,
trước trở về phòng của em để làm bài tập ở nhà."
Tễ Nguyệt "hừ"
một tiếng, giận dỗi đem sách bài tập cùng sách giáo khoa nặng nề đặt lên bàn của hắn, "Em một chút cũng không bị quấy rầy."
"Tiểu thiếu
gia kiêu căng hơn đại thiếu gia nhiều, quả nhiên là bảo bối trong tay
hai đời người nắm quyền hào môn, hoàn toàn bất đồng với thiếu gia nhà
giàu bình thường." Tô Triết đùa giỡn nói xong nhìn thấy trong mắt Lâm
Uyên có không vui cùng cảnh cáo, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ngay cả nói cũng
không được, tên đệ khống mặt liệt chết tiệt. Nhanh chóng xử lý xong công việc, chơi với bé đáng yêu còn thú vị hơn nhiều so với gương mặt lạnh
tanh của cậu, nhìn nhiều năm như vậy tôi đã sớm thấy chán rồi."
Tễ Nguyệt cắn môi, xen vào nói: "Đã tan tầm sao còn làm việc?"
Tô Triết vẻ mặt oán giận, như thật như giả nói: "Còn không phải do anh
trai cậu liều mạng áp bức bốc lột sức lao động, đáng thương cho tôi, sau khi tan tầm không chỉ phải làm gia sư, còn phải tăng ca không trả
lương. Một phần lương hai phần công việc, anh trai cậu thật biết tính
toán."
"Không nên lãng phí thời gian, nhiều lời vô nghĩa." Lâm Uyên ánh mắt nhìn máy tính, tay vẫn không ngừng làm việc.
Tễ Nguyệt muốn nói lời phản bác nhưng đến bên miệng lại dừng lại, hung
hăng trừng mắt nhìn Tô Triết được tiện nghi còn khoe khoang, cho anh
nhiều tiền lương như vậy, Tễ Nguyệt cảm thấy không đáng giá, một người
cợt nhả không đáng tin cậy như vậy, có thể làm tốt bao nhiêu? Chỉ biết
mách lẻo trước mặt anh trai, nói xấu y, căn bản cái gì cũng chưa dạy y.
Tễ Nguyệt mơ hồ nhớ rõ Tô Triết ở công ty nhiều năm, rất quen thuộc với
anh trai, hình như còn là bạn học của anh trai, sau khi tốt nghiệp vẫn
giúp anh trai, quan hệ hai người rất tốt, Tô Triết còn đến nhà ăn cơm.
Chẳng qua sau khi làm gia sư của y thì đến nhà thường xuyên hơn.
Ngoài cửa sổ ánh chiều tà chiếu vào trong thư phòng, ở sau lưng hai người ánh lên vầng sáng màu đỏ, hai người mặc tây trang thẳng tắp, thanh niên
thành thục tuấn mỹ cúi đầu nghiêm túc đàm luận đề tài y nghe không hiểu, thời gian yên tĩnh, ngay cả ngòi bút chuyển động trong tay anh trai
cũng đẹp như vậy.
Tễ Nguyệt bị ánh sáng đâm trúng mắt, trong lòng rầu rĩ không vui, Tô Triết quả nhiên khiến người chán ghét, còn không
có ý tốt, muốn cùng y cướp anh trai! Tễ Nguyệt so sánh với Tô Triết liền nhụt chí, Tô Triết so với y thông minh thành tích tốt, năng lực làm
việc mạnh mẽ, còn rất có khí chất tinh anh, khí thế tự tin cường đại từ
trong ra ngoài, giống như tất cả đều đang nắm trong tay, tự cao tự đại
tất cả những ưu điểm này y đều không có. Trong mắt anh trai y chính là
một thằng nhóc, còn muốn đi công viên giải trí ăn kẹo bông gòn. Trong
lòng anh trai khẳng định thích Tô Triết hơn, Tô Triết còn quan trọng hơn y.
Tễ Nguyệt càng nghĩ càng thương tâm, uể oải ghé vào trên bàn, tâm tình sa sút, thẳng đến khi trên đầu bị nhẹ nhàng xoa xoa tóc, bên
người truyền đến khí tức quen thuộc.
Lâm Uyên bận rộn xong liền
nhìn thấy Tễ Nguyệt khổ đại cừu thâm nhìn sách bài tập ngay cả tóc cũng
phảng phất ảm đạm mất đi ánh sáng, trên sách bài tập trống rỗng một
mảnh, "Đều không biết làm? Từ từ sẽ được, biết bao nhiêu viết bao nhiêu, chậm rãi học, học không được," nửa câu sau thanh âm Lâm Uyên nhỏ hơn
rất nhiều, "Học không được thì thôi." Không thể bởi vì những chuyện nhỏ
nhặt này làm Tễ Nguyệt không vui được, cũng giống như Tễ Nguyệt nói, y
không cần công việc, không cần một kỹ năng để sinh hoạt, hắn nuôi một Tễ Nguyệt vẫn rất dư dả.
Tễ Nguyệt ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn
Tô Triết một cái, "Em không phải là đứa ngốc không học vấn không nghề
nghiệp, ai nói em không biết, những thứ này không thể đơn giản hơn, em
chỉ là lười viết."
Bên tai truyền đến một tiếng phụt không kiềm chế được, Tô Triết nắm tay chống môi ho khan hai tiếng, trên mặt là xin lỗi có lệ.
Lâm Uyên sờ sờ tóc Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt giống như một con mèo con xù lông
nhìn Tô Triết, Lâm Uyên an ủi: "Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta chính là
nhàm chán như vậy, thiếu đánh."
Tễ Nguyệt rũ tầm mắt xuống, y
không thích bộ dáng anh trai và Tô Triết quen thuộc như thế, càng không
thích có người muốn tới cướp anh trai với y, anh trai là của một mình y
mới đúng.
Lâm Uyên và Tô Triết xử lý xong đại bộ phận công việc,
còn lại Lâm Uyên tự mình xử lý là được, an bài xong hai người Tô Triết
và Tễ Nguyệt, liền đi bận việc của mình. Tô Triết rút ra một quyển sách
trên giá sách Lâm Uyên, còn mình thì tự tại nằm trên sô pha đọc, bảo Tễ
Nguyệt tự mình làm bài tập về nhà.
Tễ Nguyệt cắn đầu bút bất mãn
nói: "Anh tôi một giờ cho anh rất nhiều tiền, cũng không phải để cho anh ở đây lười biếng đọc sách, anh không phải nên dạy tôi làm bài tập sao?"
Tô Triết đẩy kính, "Tôi muốn xem tình hình cơ bản của cậu trước, chờ cậu
làm xong bài tập, tôi mới có thể định kế hoạch học tập đặc biệt cho
cậu."
Tô Triết đã bắt đầu dạy kèm y hai lần, Tễ Nguyệt không muốn đọc sách cũng không làm đề, Tô Triết cũng mặc kệ y, tự mình đọc sách,
hết thời gian thì rời đi. Tễ Nguyệt vốn còn cảm thấy Tô Triết thức thời, hai người bọn họ không quấy nhiễu lẫn nhau thật tốt. Nhưng lần này Tễ
Nguyệt muốn học, Tô Triết vẫn như thế, Tễ Nguyệt cắn răng, y muốn nói
với anh trai Tô Triết lơ là nhiệm vụ.
Tễ Nguyệt cầm đề đi tới trước mặt Tô Triết, "Cái này tôi không biết làm."
Tô Triết tùy ý nhìn thoáng qua, "Trên sách có, cậu đi lật sách trước, năng lực tự học rất quan trọng, cậu không thể dưỡng thành thói quen xấu gặp
phải vấn đề khó khăn, không suy nghĩ liền hỏi người ta, phải học cách tự mình tìm tòi học tập."
"Anh không nên lấy đạo lý trống rỗng để
lừa gạt tôi, tôi tiền nhiều nhưng không ngốc, đừng nghĩ lừa tiền của anh tôi, nếu anh không dạy tôi, tôi liền bảo anh tôi sa thải anh."
Tô Triết cười khẽ một tiếng, "A, tiểu thiếu gia, tôi nể mặt anh cậu, cậu
ấy nhờ tôi chăm sóc tiểu thiếu gia nhà cậu ấy tôi mới tới. Tiểu thiếu
gia còn để ý chút tiền này? Anh cậu không nói cho cậu biết cậu ta có bao nhiêu tài sản sao? Sao há miệng ngậm miệng lại giống một tiểu nô tài
vậy."
Tễ Nguyệt hừ một tiếng, "Anh tôi tiền nhiều hơn nữa đều là
của anh ấy, mới không để anh chiếm tiện nghi. Tôi muốn học, nếu anh
không dạy tôi, tôi sẽ nói anh tôi thay đổi gia sư, tôi thấy anh là một
cái gối thêu hoa, chỉ biết khoác lác."
Tô Triết khép lại sách,
lấy tay chống cằm, "Thanh xuân thật tốt, dùng để làm đề nhàm chán lại
lãng phí nhiều thời gian này, tài sản nhà cậu tùy tiện cậu tiêu xài mấy
đời cũng được, chuyện của công ty còn có anh cậu gánh vác, tiểu thiếu
gia vô ưu vô lự làm cho người ta hâm mộ, cho dù cậu gây họa, còn có anh
cậu ở phía sau phụ trách. Hoàn toàn có thể làm những điều mình thích,
sao phải lao tâm lao lực để làm những điều vô dụng này?"
Giọng Tô Triết dường như mang theo một loại mê hoặc, Tễ Nguyệt vẻ mặt do dự một
chút, chần chờ nói: "Nhưng anh hai hy vọng thành tích của tôi tốt."
Tô Triết tràn đầy thâm ý nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt, ý tứ không rõ, "Anh
cậu khẳng định là hy vọng cậu sống theo ý muốn, vui vẻ. Nỗ lực là để cho những người muốn có cuộc sống tốt hơn, với gia thế của cậu, hoàn toàn
không cần phải chịu đựng như vậy."
Tễ Nguyệt nghĩ đến chuyện gì,
tâm tình lập tức sa sút, nằm sấp trên bàn không nhìn Tô Triết. Tễ Nguyệt tự mình u sầu một hồi, sau đó ngồi thẳng người bắt đầu làm bài tập về
nhà, nhưng cũng không quấn lấy Tô Triết bảo anh dạy kèm.
Tô Triết nhướng mày tiếp tục mở sách ra đọc tiếp, Tễ Nguyệt cầm bút "sàn sạt"
viết. Chờ Tễ Nguyệt hoàn thành bài tập về nhà, thời gian làm gia sư của
Tô Triết cũng đã hết, Tô Triết sửa sang lại ống tay áo một chút, định
rời đi. Tễ Nguyệt thu dọn xong bài tập, chuẩn bị đưa cho Lâm Uyên kiểm
tra, Tễ Nguyệt cúi đầu thấp giọng nói chuyện ngăn cản Tô Triết muốn mở
cửa.
"Trong lòng anh đừng tưởng rằng tôi ngu ngốc liền đắc chí,
trong lòng tôi rất rõ ràng mục đích của anh. Tôi chỉ muốn anh trai khen
tôi nhiều hơn vài câu, vĩnh viễn sẽ không cùng anh ấy cướp đồ. Anh ít
lấy quan hệ anh em hào môn bình thường để đối đãi tôi cùng anh tôi."
Tô Triết dừng tay, ánh mắt chợt lóe, bị ống kính phản quang che khuất thần sắc, "Các cậu đương nhiên là không giống nhau, anh cậu so với anh trai
nhà người khác chiều em trai nhiều hơn, tiểu thiếu gia chịu tiến lên,
anh cậu khẳng định cảm thấy rất vui mừng." Tiểu thiếu gia kiêu căng ngốc nghếch ngọt ngào cũng không ngây thơ đơn thuần như vẻ bề ngoài, đúng là hào môn!
Lâm Uyên ăn cơm tối xong lật lật sách bài tập của Tễ Nguyệt, rất trái ý khen ngợi: "Biểu hiện không tệ, tiếp tục cố gắng."
Tễ Nguyệt sau khi thu dọn cặp sách xong vẫn không rời khỏi phòng Lâm Uyên, ngồi ở trên giường Lâm Uyên chờ hắn trả lời email xong, cố gắng làm bộ
rất tự nhiên nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Làm Tễ Nguyệt trong
lòng hoan hô chính là, không biết là anh trai không nhớ tới hay là không ngại y ở chỗ này ngủ, cũng không có đuổi y trở về. Giường của anh trai
mềm hơn của y, ở chỗ này ngủ thoải mái hơn, y mới không trở về tự mình
ngủ.