Đang lúc Tễ Nguyệt bất lực trơ mắt chờ chết, Ma Tôn Lâm Uyên bởi vì đi
tham gia nghi thức song tu mà đi ngang qua, phát hiện một con chim máu
chảy đầm đìa trong bụi cỏ, dục vọng sinh tồn cùng tâm tình hắc ám trên
người mãnh liệt đến mức khiến hắn nghiêng mặt nhìn, không khỏi có chút
hứng thú.
Vì thế liền dừng bước, tiện tay chữa thương cho Tễ
Nguyệt, cho y dấu ấn thông hành của Ma Vực Điện, hắn muốn biết, một yêu
có oán hận cùng nguyền rủa mãnh liệt như vậy sau khi nhập ma sẽ biến
thành cái dạng gì. Sau khi ném cho Tễ Nguyệt một bình đan dược chữa
thương liền thản nhiên rời đi, che dấu tu vi cùng thân phận tiến vào
nghi thức đại điển song tu.
Bởi vì Lâm Uyên biểu hiện ra tu vi
đẳng cấp thấp, lại tiến vào khu vực nhiều đại năng, Lâm Uyên bị mấy vị
tu sĩ làm khó cùng vũ nhục, đang lúc Lâm Uyên không kiên nhẫn muốn ra
tay giết người, Khổng Từ xuất hiện, nghĩa chính ngôn từ giáo huấn một
trận mấy vị tu sĩ ỷ thế hiếp người này.
Lâm Uyên nếu ở chỗ này
bại lộ thân phận chỉ sợ có chút khó có thể thoát thân, dù sao nơi này
cao thủ cùng thiên tài đông đảo. Một Ma Tôn như hắn xuất hiện ở hiện
trường Thiên giới cùng Yêu giới kết minh, nhìn thế nào cũng giống không
có ý tốt cùng khiêu khích, khả năng bị liên thủ đuổi giết cùng tiêu diệt là rất lớn. Hành động này của Khổng Từ coi như giúp hắn bớt đi một cái
phiền toái.
Khổng Từ sau khi giáo huấn mấy vị tu sĩ kia, lại ôn nhu an ủi Lâm Uyên, sợ trong lòng hắn có bóng ma.
Lâm Uyên một bên cảm thấy tiểu khổng tước trước mặt thật ngu xuẩn, không
nhận ra kẻ thù truyền kiếp thì thôi, còn ngây ngốc an ủi hắn thân là Ma
Tôn, một bên lại cảm thấy tiểu khổng tước thú vị. Vì vậy, hắn che giấu
danh tính của mình tiếp tục lừa dối và kết giao với Khổng Từ.
Trong mắt Tễ Nguyệt, khi y một mình mang theo cừu hận cùng oán niệm chờ chết, Ma Tôn thần bí cường đại giáng xuống trước mặt y, một thân y bào dày
đặc bóng đêm, tôn quý phức tạp, phía trên còn có trận pháp phòng ngự
được vẽ bằng sợi tơ cùng màu, tinh xảo đại khí. Khuôn mặt tuấn mỹ giống
như tuyết liên trên núi tuyết vạn năm, mang theo hy vọng rơi xuống trước mặt y.
Y bất lực với thương thế chỉ có thể chờ chết, Ma Tôn chỉ là hơi dùng thủ đoạn đã có thể cầm máu, còn lưu lại cho y một bình đan
dược cực kỳ trân quý. Y muốn sống sót, bất kể trả giá thế nào, y muốn có được sức mạnh, có thể có năng lực trả thù những người đó.
Từ
khi y có linh trí, y chính là một con chim vất vả kiếm sống, rất ít khi
được ăn no, bởi vậy liền hình thành thói quen đặc biệt sợ đói bụng. Bởi
vì không có ai che chở, không có chỗ dựa, năng lực của y nhỏ yếu, lại
không có người chỉ đạo tu luyện, cho nên tu vi rất thấp, thường xuyên bị Yêu tộc chung quanh khi dễ.
Nhưng cho dù sống cuộc sống như
vậy, vẫn có người nhìn không vừa mắt muốn hãm hại. Nếu chỉ muốn y vì
Khổng Từ chắn kiếp, cường giả vi tôn, y căn bản không có năng lực cự
tuyệt. Nhưng vì sao nhất định phải lừa gạt y, cho y ấm áp, làm cho y cảm nhận được huyết thống thân tình tốt đẹp cùng quyến niệm, lại đem y đẩy
vào địa ngục?
Tễ Nguyệt hận, hận sinh mệnh và tác dụng của y chỉ vì thành toàn cho một người khác, rõ ràng là song sinh tử không phải
sao? Cùng một mẹ sinh ra, vì sao cuộc sống của y lại khác biệt một trời
một vực với Khổng Từ? Nếu y có thể sống sót, có thể đạt được lực lượng
cường đại báo thù, nếu thượng thần không thể trợ giúp cùng phù hộ y, ma
vật cũng có thể, hiến tế thần hồn cùng tất cả mọi thứ y có, chỉ cần có
thể thỏa mãn nguyện vọng của y, cho dù sau này thần hồn câu diệt y cũng
cam nguyện.
Mà lúc này, Lâm Uyên cứ như vậy xuất hiện trước mặt
y, còn thỏa mãn nguyện vọng của y, không chỉ là một đạo ánh sáng chiếu
vào trong lòng Tễ Nguyệt, mà còn trở thành trụ cột duy nhất trong tâm
linh đã vỡ nát của y.
Tễ Nguyệt tiến vào Ma Vực Điện, Lâm Uyên
từ chỗ Khổng Từ trở về sau khi thấy Tễ Nguyệt mới nhớ tới chuyện này.
Kinh mạch cùng xương cốt của Tễ Nguyệt toàn bộ vỡ vụn, lúc trước Lâm
Uyên chỉ đơn giản chữa ngoại thương cho y, có thể làm cho Tễ Nguyệt miễn cưỡng hành động. Nhưng Tễ Nguyệt hiện giờ yêu đan đã bị hủy, giống như
là phá ra một cái động lớn, thân thể căn bản không cách nào cất giữ linh lực. Tễ Nguyệt khẩn cầu Lâm Uyên giúp y.
Lâm Uyên cũng muốn
nhìn xem Tễ Nguyệt cuối cùng có thể biến thành cái dạng gì, ôm tâm tình
tự tay thí nghiệm xem kết quả, liền vì Tễ Nguyệt trọng tố kinh mạch cùng xương cốt, cũng cho y một bộ công pháp âm tà nhưng tu vi tiến triển cực nhanh.
Sau đó liền không quản Tễ Nguyệt nữa, bởi vì Khổng Từ có hẹn hắn. Khổng Từ vẫn cho rằng Lâm Uyên chỉ là một vị tiểu đệ tử không
có tiếng tăm của tiểu môn phái, cùng hắn kết giao đều tìm mọi cách chiếu cố hắn, chỉ điểm Lâm Uyên tu luyện, còn thường xuyên tặng cho Lâm Uyên
đan dược cùng pháp bảo binh khí các loại đồ vật.
Lâm Uyên tuy
rằng cảm thấy những thứ kia là rác rưởi, nhưng mỗi lần đều làm bộ cảm
kích lại cảm động nhận lấy. Trong lòng lại âm thầm tự hỏi, nếu Khổng Từ
biết thân phận của hắn, không biết sẽ có biểu tình gì.
Lâm Uyên
cố ý lộ ra vài manh mối, nhìn bộ dáng ngu xuẩn của Khổng Từ bị hắn đùa
bỡn, cố ý biểu hiện ra mấy cái nhược điểm, âm thầm chờ Khổng Từ biết
được chân tướng. Nhưng Khổng Từ lại không chút hoài nghi hắn, có người
hoài nghi Lâm Uyên nhập ma, Khổng Từ kiên định chắn ở trước mặt Lâm
Uyên, tin tưởng Lâm Uyên.
Lâm Uyên vốn là ôm tâm tình đùa giỡn
cùng xem náo nhiệt cùng Khổng Từ chơi đùa kết giao, nhưng lại dần dần
thích Khổng Từ, thiện lương ấm áp cùng thánh khiết trên người Khổng Từ
hấp dẫn hắn. Cũng giống như ánh sáng và bóng tối đối lập, theo bản năng
thu hút lẫn nhau. Lâm Uyên tuy rằng trong miệng khinh thường Khổng Từ,
nhưng vẫn như cũ bị Khổng Từ hấp dẫn, đó là sinh vật hoàn toàn không
giống với ma giới bọn họ.
Sau khi có tâm tư khác thường đối với
Khổng Từ, Lâm Uyên không còn cố ý đùa giỡn Khổng Từ nữa, mà là thật tâm
thật ý âm thầm trợ giúp Khổng Từ. Nhìn Khổng Từ cùng thiếu chủ Thiên
giới tình cảm thân mật, trong lòng liền sinh ra ghen tị. Mà Tễ Nguyệt
liền có tác dụng.
Tễ Nguyệt coi Khổng Tước nhất tộc là cừu nhân, trải qua hoạn nạn cùng tra tấn tu luyện ma công, tạo thành tổn thương
không thể chữa khỏi cho thân thể bản thân, khiến cho thân thể vốn tràn
ngập nguy cơ của y không chịu nổi gánh nặng, toàn bộ dựa vào chấp niệm
cùng oán hận trong lòng chống đỡ. Tễ Nguyệt âm thầm nhằm vào Yêu tộc,
bày mưu tính kế ám hại Khổng Từ và Khổng Tước nhất tộc.
Tễ
Nguyệt trong lòng ái mộ Lâm Uyên, nhưng rõ ràng biết y không xứng, cảm
thấy loại tâm tư dơ bẩn này là khinh nhờn Ma Tôn. Lâm Uyên phân phó
chuyện cho y, mặc kệ khó khăn cỡ cùng thống khổ thế nào, Tễ Nguyệt đều
tận tâm tận lực hoàn thành thật tốt. Một câu 'rất tốt' của Lâm Uyên
chính là tán thưởng và tán thành tốt nhất đối với y.
Lâm Uyên
mượn tay Tễ Nguyệt tạo ra rất nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm giữa Khổng Từ
và Thiếu chủ Thiên giới, khiến bọn họ thiếu chút nữa quyết liệt, sau đó
mỗi lần Khổng Từ thương tâm muốn chết, Lâm Uyên liền ôn nhu săn sóc làm
bạn bên cạnh Khổng Từ, nghe hắn kể khổ cùng tâm sự. Khổng Từ thiếu chút
nữa đã lao vào lòng Lâm Uyên.
Nhưng cuối cùng Khổng Từ cùng
thiếu chủ Thiên giới là thật lòng yêu nhau, cho dù có hiểu lầm rất sâu,
trong lòng Khổng Từ vẫn yêu thiếu chủ Thiên giới. Sau khi bọn họ tay
trong tay cùng nhau cố gắng, cởi bỏ rất nhiều hiểu lầm, cũng tìm ra Tễ
Nguyệt một mực ám toán sau lưng Yêu tộc.
Thân phận Lâm Uyên cũng bị bại lộ.
Khổng Từ đối với Lâm Uyên rất thất vọng, tâm như tro tàn nói với Lâm Uyên,
"Ta là thật tâm đem ngươi đối đãi như bằng hữu tri kỷ, ta như thế nào
cũng không nghĩ tới ngươi lại là Ma Tôn. Lâm Uyên, ở trong mắt ngươi có
phải ta chính là kẻ ngốc hay không, thực buồn cười?"
Lâm Uyên sắc mặt nặng nề, nhìn bộ dáng Khổng Từ thương tâm trong lòng càng đau lòng cùng hối hận.
"Bản tôn, ta không phải cố ý muốn lừa gạt ngươi, ta sợ sau khi ngươi biết sẽ có khúc mắc trong lòng với ta, không tha thứ cho ta, ta không dám thẳng thắn nói với ngươi."
Khổng Từ cười thảm đạm, "Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin tưởng ngươi sao?"
Khổng Từ và Lâm Uyên dứt bỏ nhân quả, đoạn tuyệt qua lại, Lâm Uyên vừa thương tâm lại nổi giận. Liền đem lửa giận đều trút lên người Tễ Nguyệt tự
mình làm những chuyện này. Sau khi tra tấn Tễ Nguyệt một trận, phế bỏ tứ chi của y, trói Tễ Nguyệt đưa cho Khổng Từ, hy vọng Khổng Từ có thể
nhìn thấy hắn lấy công chuộc tội mà tha thứ cho hắn.
Tễ Nguyệt
cảm thấy cuộc đời này của y giống như một trò đùa, chỉ vì thừa nhận khổ
cực của người khác mà tồn tại. Vốn là một đời bình đẳng, nhưng hạnh phúc đều được chia cho Khổng Từ, còn lại thống khổ cùng cầu mà không được
đều do y chịu đựng.