Lâm Uyên cũng không so đo với y, nghĩ cũng biết thuộc hạ của Tễ Nguyệt
gọi y là lão đại, mà không phải đại tẩu. Chỉ một cái xưng hô mà thôi,
hắn cũng đến mức phải tức giận với Tễ Nguyệt.
Lâm Uyên đang muốn
cởi băng gạc trên người Tễ Nguyệt xuống, thì bị Tễ Nguyệt đè lại tay.
Lâm Uyên đẩy tay Tễ Nguyệt đang ngăn cản ra, "Đừng nháo, nên đổi thuốc."
Lâm Uyên cởi băng gạc xuống, ngạc nhiên phát hiện vết thương của Tễ Nguyệt
đã hồi phục, "Không cần bôi thuốc băng bó nữa, thể chất của cậu không
tệ, khôi phục rất nhanh."
Lâm Uyên nhìn thấy Tễ Nguyệt mang theo
chút thất vọng, cho rằng Tễ Nguyệt là ngại vết thương khôi phục chậm, an ủi nói: "Miệng vết thương của cậu đã khôi phục rất nhanh, người thường
nếu bị thương nặng như vậy, mười ngày nửa tháng cũng không thấy tốt."
Biểu tình của Tễ Nguyệt vẫn không tốt, Lâm Uyên liền tiến lại gần hôn đôi
môi của Tễ Nguyệt, "Chúng ta chúc mừng cậu hồi phục được không?" Lâm
Uyên từ trong túi lấy tinh thạch ra đưa cho Tễ Nguyệt, đây là tiền lương hắn nhận được trong tháng này, "Cho cậu."
Tễ Nguyệt không nhận, "'Thủ hạ' không cần nộp phí bảo hộ." Muốn trả phí bảo vệ để rời khỏi y, làm gì có loại chuyện tốt vậy.
"Không phải phí bảo vệ, nuôi gia đình."
Chuyện kiếp trước vẫn còn rõ ràng, Tễ Nguyệt vẫn như cũ không có tiền đồ không cách nào chống cự lời ngon tiếng ngọt của Lâm Uyên.
Không có nơi nào để đi ăn mừng, Tễ Nguyệt liền nấu mấy món ăn, còn lấy một chai rượu vang đỏ.
Lâm Uyên thích loại màu sắc diễm lệ giống như máu tươi này, vốn tràn đầy
chờ mong, kết quả uống một ngụm liền nhịn không được nhíu mày, "Hương vị rất kỳ quái."
"So ra kém những danh tửu anh uống lúc trước."
Lâm Uyên chỉ uống một chén đầu đã có chút choáng váng, bộ dáng Tễ Nguyệt ngồi đối diện hắn cũng trở nên mơ hồ.
Tễ Nguyệt đỡ Lâm Uyên trở về phòng, Lâm Uyên say rất nghe lời, bình thường biểu tình trên mặt luôn lạnh lùng nay lại lộ ra nụ cười ngây ngô.
Tễ Nguyệt cởi quần áo Lâm Uyên, "Tôi là ai?"
"Tễ Nguyệt, đừng náo loạn, cậu làm tôi chóng mặt."
Bởi vì nghe được chính là tên của mình, Tễ Nguyệt mặt mày nhu hòa xuống, nhịn không được đi hôn Lâm Uyên.
Lâm Uyên xoay người đem Tễ Nguyệt đè dưới thân, trong đầu chậm chạp còn thở phào nhẹ nhõm, may mà lật được.
"Muốn rồi?"
"Lâm Uyên ~"
Lâm Uyên nghe Tễ Nguyệt mang theo tiếng khóc gọi tên hắn, càng thêm kích
thích thần kinh của hắn, động càng thêm kịch liệt hơn, "Thoải mái sao?"
......
Lúc sáng sớm Lâm Uyên tỉnh lại, hít sâu một hơi, đau đầu lưng cũng đau. Bên cạnh vươn đến một đôi tay, vừa vặn vuốt ve huyệt thái dương cho hắn.
"Tễ Nguyệt, nhìn xem trên lưng tôi bị làm sao vậy, có chút đau."
Tễ Nguyệt nhìn có chút chột dạ, "Có thể là anh không cẩn thận đụng phải chỗ nào đó, hơi đỏ một chút."
Lâm Uyên rời giường vào phòng tắm rửa mặt, lắc cổ nhìn gương, liền nhìn
thấy trên lưng hắn bị mấy vết cào, Lâm Uyên nhìn chằm chằm Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt bị hắn nhìn thân thể cứng đờ.
Từ phòng tắm đi ra, Lâm
Uyên liền tìm bấm móng tay giám sát Tễ Nguyệt cắt móng tay, Tễ Nguyệt
cắt xong của mình, Lâm Uyên liền đưa tay mình qua, ý bảo Tễ Nguyệt cắt
cho hắn.
Cánh tay Lâm Uyên được Tễ Nguyệt ôm vào trong ngực, cẩn
thận cắt từng cái, Lâm Uyên nhìn mặt nghiên của Tễ Nguyệt, lông mi đang
nghịch ngợm lên xuống, chờ Tễ Nguyệt cắt xong, Lâm Uyên liền thò đầu lại hôn lên sườn mặt Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt giật mình quay đầu, vừa lúc bị
Lâm Uyên ngậm môi, đè gáy hôn một trận.
Phương Côi là ứng cử viên hàng đầu cho chức vị Lãnh đạo căn cứ, bản thân hắn
ta là dị năng giả tinh thần lực, trước tận thế lại nhiều đời theo chính
trị, căn cơ thâm hậu, nhân mạch rất rộng, tiếng hô rất cao. Nhưng trước
tận thế Lâm Uyên cũng là nhân vật kinh diễm, tuy rằng hiện tại không có
giá trị vũ lực, chỉ có đầu óc thôi thì không thể đè ép được đông đảo dị
năng giả, nhưng hắn có Tễ Nguyệt ủng hộ.
Trước mắt Tễ Nguyệt là
dị năng giả mạnh nhất của căn cứ, đẳng cấp dị năng cao nhất, người ủng
hộ đông đảo, người bình thường cũng coi y là tín ngưỡng cùng hy vọng,
Lâm Uyên có Tễ Nguyệt ủng hộ, rất nhanh chiếm được một chỗ, lấy lại thứ
thuộc về Lâm gia của hắn.
Lâm lão rất vừa ý Tễ Nguyệt, cảm thấy
người trẻ tuổi không kiêu ngạo không nóng nảy, bỗng nhiên được nâng lên
trời, cũng không bị làm choáng váng đầu óc, là tài năng có thể đào tạo,
đối với y trăm loại khen ngợi.
Lâm Uyên đặc biệt chú ý đến chuyện trong phòng thí nghiệm, vật tư và nhu cầu trong phòng thí nghiệm đều ưu tiên cung ứng, yêu cầu của Cố Thanh Viễn một đường bật đèn xanh, bất kể là thảo luận hay kiểm toán đều rất nhanh. Tất cả các tuyên bố hoài nghi và tiêu cực về kháng thể đều bị loại bỏ.
Cố Thanh Viễn báo cáo
tiến độ cho Lâm Uyên, thần sắc có chút thất vọng, thí nghiệm của bọn họ
mấy ngày không có tiến triển, nhân viên công tác đều rất lo âu, nhất là
Cố Thanh Viễn, cảm thấy cô phụ kỳ vọng của Lâm Uyên.
"Nếu kháng
thể có thể được nghiên cứu chế tạo ra, người kia nhất định là cậu, Cố
Thanh Viễn. Cậu sẽ thành công, chỉ là sớm hay muộn thôi."
Cố Thanh Viễn được khích lệ, "Lâm ca, cám ơn anh khuyến khích, em nhất định sẽ cố gắng."
Hai người ra khỏi văn phòng, Phương Côi và Tả Thần tự động đứng ở hai bên
trái phải Cố Thanh Viễn, nhìn Cố Thanh Viễn thở dài, lại nhìn Lâm Uyên,
trong mắt có bất đắc dĩ thỏa hiệp cùng có vinh quang, "Tiểu Viễn chính
là quá tốt đẹp, luôn có nhiều người thích như vậy. Trong lòng Tiểu Viễn
có anh, tuy trong lòng chúng tôi không vui, bất quá càng không muốn nhìn thấy Tiểu Viễn thần tình ảm đạm, vì Tiểu Viễn, chúng tôi chỉ có thể đem tình yêu của cậu ấy chia mỗi người một phần."
Cái gì? Lâm Uyên
nhìn ba người đối diện, hai gò má Cố Thanh Viễn đỏ bừng, trong mắt tràn
đầy thủy quang cùng ngượng ngùng, trong suốt nhìn hắn. Lâm Uyên suy nghĩ một hồi lâu, lại nhìn thần thái trước mắt của Cố Thanh Viễn, mới phản
ứng lại ý tứ trong lời nói của Phương Côi.
Lâm Uyên nhịn không được lui về phía sau một bước, "Không, không cần, các người vui vẻ là tốt rồi."
Lâm Uyên có chút ghê tởm, nếu không phải còn muốn dùng đến Cố Thanh Viễn,
thật muốn đem mấy người này ném ra ngoài cho tang thi ăn.
Tâm
tình Lâm Uyên không tốt, bất quá lúc về đến nhà Tễ Nguyệt tâm tình hình
như càng không tốt. Tễ Nguyệt ngồi trên sô pha, sắc mặt âm trầm, chung
quanh có vài chỗ bị điện giật.
"Vì cậu ta anh thật đúng là hao tâm tổn trí, ủy khuất anh rồi."
"Tễ Nguyệt, cậu làm sao vậy?" Lâm Uyên ngồi xuống bên cạnh Tễ Nguyệt, thuận thế ôm lấy bả vai y, "Cho tôi ôm một cái, tâm tình không tốt."
"Hiện tại vốn nên ở bên cạnh cậu ta, lại không thể không trở về chỗ tôi, bị
ép ở cùng tôi, tâm tình anh làm sao có thể tốt được?"
"Sao cậu
lại trở nên kỳ quái nữa vậy?" Giống như mỗi lần gặp qua Cố Thanh Viễn,
Tễ Nguyệt đều trở nên kỳ quái, nói chuyện nghe cũng không hiểu, "Là bởi
vì Cố Thanh Viễn?"
"Đừng nhắc tới tên cậu ta trước mặt tôi!" Tễ
Nguyệt bỗng nhiên phát lực áp chế Lâm Uyên trên sô pha, Lâm Uyên bị
hoảng sợ, "Được rồi, không đề cập đến cậu ta, cậu xuống trước."
"Nghe được trong lòng cậu ta có anh có phải rất cao hứng hay không? Nếu không có tôi, anh bây giờ có thể cùng cậu ta ở cùng một chỗ, tôi có phải rất
chướng mắt hay không? Đáng tiếc, anh hiện tại chỉ có thể ở chỗ này, chỉ
có thể ôm tôi."
Tễ Nguyệt hiện tại vẻ mặt như nổi điên, Lâm Uyên
lại bởi vì không có khí lực lớn như Tễ Nguyệt, bị Tễ Nguyệt áp chế hai
tay liền không cách nào phản kháng, đầu to ra.
Lâm Uyên thần sắc có chút không kiên nhẫn, "Rốt cuộc cậu đang phát điên cái gì vậy? Bình tĩnh lại."
Tễ Nguyệt cười lạnh nói: "Tôi rất bình tĩnh, chưa lúc nào có thể so với
tôi hiện tại bình tĩnh hơn. Nhìn thấy bên cạnh cậu ta lại có thêm hai
nam nhân, cảm giác thế nào? So với lúc trước nhìn thấy cảnh tượng thân
thiết của cậu ta và Bạch Lê Hạo thì tâm tình như thế nào? Cậu ta không
có lực lượng anh cần, bằng không anh cũng không cần ở chỗ tôi cùng tôi
lá mặt lá trái." Vì có thể trợ giúp Cố Thanh Viễn, anh không tiếc hiến
thân đến mượn sự trợ giúp của tôi, thật đúng là vĩ đại.
Nghe những lời này, trong đầu Lâm Uyên đầy mây mù, như thế nào cũng không tìm được trọng điểm cùng ý đồ Tễ Nguyệt nói.
"Mắt thấy người mình yêu nằm dưới thân nam nhân khác, tư vị thế nào?"
"Ai?" Trong mắt Lâm Uyên hung quang chợt lóe, câu cuối cùng này nghe đến rõ
ràng, Lâm Uyên nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Người đàn ông kia là ai?"
Dám chạm vào người của hắn, chán sống rồi.
Tễ Nguyệt cười nhạo nói: "Cùng Cố Thanh Viễn ở cùng một chỗ là ai, anh có cái nào chưa từng thấy qua."
"Cố Thanh Viễn lại là chuyện gì?"
Đến tận bây giờ, trong lòng mặt dù biết rõ, Lâm Uyên còn muốn giữ bí mật để bảo vệ Cố Thanh Viễn, y cũng không phải kẻ ngốc, Tễ Nguyệt nói rõ: "Cậu ta không phải là người yêu của anh sao?"
"Cậu ta tính là cái gì, người tôi yêu rõ ràng là cậu." Lâm Uyên thốt ra, sau khi phản ứng lại
trong lòng có chút ngượng ngùng, liền ngậm miệng không nói.
Tễ Nguyệt ngây ngẩn cả người, hai tay đều có chút run rẩy, "Anh vừa mới nói cái gì?"
Lâm Uyên vốn ngượng ngùng, nghe được Tễ Nguyệt yêu cầu lại càng thấy xấu
hổ, cảm thấy rất mất mặt, vốn định thẳng thừng phủ nhận, bất quá ánh mắt thoáng nhìn vẻ mặt hiện tại của Tễ Nguyệt, yếu ớt, giống như là nhìn
thấy ảo giác, biết rõ không phải sự thật, lại bức thiết mong mỏi đó là
sự thật.
Lâm Uyên lại trịnh trọng lặp lại một lần, "Người tôi yêu là cậu, là Tễ Nguyệt."
Tễ Nguyệt thân thể mềm nhũn, ngã trên người Lâm Uyên.
Tễ Nguyệt hiện tại yếu ớt tựa như một đứa bé tay không tấc sắt, trong lòng Lâm Uyên chua xót, lòng tràn đầy thương tiếc, nhẹ nhàng ôm Tễ Nguyệt.
Chờ Tễ Nguyệt chậm rãi khôi phục, trong lòng Lâm Uyên giống như bị mèo cào, nhịn lại nhịn, vẫn là không nhịn được, hỏi: "Người đàn ông dám đụng vào cậu là ai?"
Tễ Nguyệt ngẩn người, liên tưởng đến câu hỏi lúc
trước của y mới hiểu được ý tứ của Lâm Uyên, trên mặt lộ ra một nụ cười, dán vào bên tai Lâm Uyên nhẹ nhàng nói tên, "Lâm Uyên."
Lâm Uyên buồn bực, tức giận nghẹn khí thoáng cái lập tức tản đi, cảm thấy bị đùa giỡn, bất quá so với là thật sự, vẫn là bị đùa giỡn tương đối tốt.
"Tễ Nguyệt, em ngoan một chút, không được học theo Cố Thanh Viễn. Không thể tiếp xúc gần gũi với những người khác."
Tễ Nguyệt nhướng mày, "Vậy còn anh thì sao?"
"Anh làm sao?"
"Anh có tiếp xúc gần gũi với những người khác không?"
Lâm Uyên mất hứng nhíu mày, "Em cho rằng ai cũng có thể chạm vào anh sao? Anh chỉ cho phép em đến gần."
Tễ Nguyệt nghe trong lòng thập phần cao hứng lại nhộn nhạo, nhưng trên mặt vẫn bất mãn nói: "Vậy Cố Thanh Viễn thì sao? Sao lúc nào anh cũng quan
tâm đến cậu ta?"
"Vì cậu ta nghiên cứu kháng thể."
Tễ
Nguyệt có chút kỳ quái, cẩn thận ngẫm lại, đúng là như vậy, Lâm Uyên so
với Cố Thanh Viễn, hình như càng coi trọng kháng thể do Cố Thanh Viễn
nghiên cứu, "Rốt cuộc anh vì sao lại tâm tâm niệm niệm với kháng thể?"
Lâm Uyên rất thành thật, "Vì cứu thế giới."
Tễ Nguyệt biểu tình trống rỗng trong chớp mắt, sau đó cười thành một đoàn, "Lâm Uyên, em mới phát hiện anh thật sự là thập phần đáng yêu! Lý tưởng của anh rất tốt, có tham vọng."
Bị Tễ Nguyệt cười nhạo làm Lâm Uyên phiền lòng, sau đó Lâm Uyên liền đem Tễ Nguyệt làm khóc.