Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên tức giận muốn lên lầu lấy quần áo rời đi, nói thêm: "Lo cơm cũng không phải không được."
Lâm Uyên rất không có tiền đồ dừng lại, xoay người ý bảo Tễ Nguyệt nói tiếp.
"Tôi thích có hơi người một chút nhưng không thể quá náo nhiệt, bình thường ở một mình cũng nhàm chán, anh phụ trách việc nhà, dọn dẹp phòng ở, ngày
ăn ba bữa."
Lâm Uyên tuy rằng không rõ việc nhà là phải làm gì, bất quá không ảnh hưởng đến việc hắn gật đầu đồng ý.
Tễ Nguyệt đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay cầm bát đũa đựng
cơm, "Đồ đạc của anh, còn chưa có người khác dùng qua."
Trên bàn bày hai món một canh, một mặn một chay, Lâm Uyên ăn cảm thấy tay nghề
của Tễ Nguyệt ngày càng tốt, so với trước kia nấu còn ngon hơn.
"Cậu tiến bộ rất lớn, đồ ăn rất ngon, so với lúc trước còn ngon hơn."
"Trên đường đơn sơ, không có nhiều gia vị để sử dụng."
"Cậu thật lợi hại!" Lâm Uyên thật lòng khen ngợi, Tễ Nguyệt làm thức ăn mùi
vị so với người khác rất dễ ngửi, so với đồ ăn đơn giản hắn nấu, đồ ăn
Tễ Nguyệt làm chính là mĩ vị. Chưa kể đến những dụng cụ kỳ lạ, mặc dù
hắn có ký ức, nhưng giống như xem phim, chỉ nhận thức bề mặt nổi chứ
không thật sự biết dùng.
Lâm Uyên ăn cơm xong, cảm thấy mỹ mãn nằm bẹp người trên ghế.
Tễ Nguyệt nhìn Lâm Uyên đối diện, vừa rồi còn thề son sắt gật đầu phụ
trách việc nhà, cơm nước xong xuôi liền ngồi ngay ngắn như đại gia, hoàn toàn không có tự giác thu dọn bát đũa.
"Rửa chén sau bữa ăn cũng là một loại việc nhà."
Cắn người miệng mềm, Lâm Uyên nhận mệnh đứng lên đem đĩa cùng bát đũa đặt cùng một chỗ, mang đến phòng bếp.
Tễ Nguyệt còn nhớ rõ lịch sử Lâm Uyên ngẩn người với bồn rửa chén, cũng
không thật sự trông cậy vào việc hắn sẽ biết rửa. Tễ Nguyệt đi theo phía sau Lâm Uyên vào phòng bếp, mang theo găng tay rửa chén, "Trước tiên
rửa sạch cặn bã trong chén và bát, sau đó dùng sà bông rửa sạch, cuối
cùng dùng nước sạch rửa sạch." Tễ Nguyệt vừa nói vừa chỉ bảo cho Lâm
Uyên, "Vì anh không biết rửa, nên lần đầu tiên tôi dạy anh, về sau anh
liền tự mình đến rửa."
Tễ Nguyệt dùng sà bông tẩy rửa sau đó đưa cho Lâm Uyên, Lâm Uyên nhận lấy dựa theo động tác của Tễ Nguyệt đem bọt rửa sạch. Động tác phối hợp giữa hai người thật ấm áp. Ánh mắt Tễ
Nguyệt tối sầm lại.
Làm xong những thứ này Lâm Uyên thở dài một hơi.
Tễ Nguyệt bức mình phải hạ quyết tâm, kiếp trước y đối với Lâm Uyên nói gì nghe nấy, mặc kệ y đối tốt với Lâm Uyên như thế nào, nhưng vẫn không
chiếm được tâm của hắn. Đến bây giờ, y vẫn như cũ không bỏ được người
này, nghĩ muốn buông tha Lâm Uyên, chỉ là ngẫm lại, lại thấy không cam
lòng.
Đã như vậy, y cần gì phải làm khó mình, không có tình cảm
thì như thế nào, còn không phải vẫn phải ở bên cạnh y sao? Muốn có cuộc
sống thoải mái, cũng chỉ có y mới cho được. Dựa vào Cố Thanh Viễn kia,
cậu ta thì có năng lực gì có thể cho Lâm Uyên cuộc sống thoải mái.
Phòng cách vách Tễ Nguyệt đã sớm thu dọn xong, Lâm Uyên trước y một bước trở
về phòng thu thập quần áo. Tễ Nguyệt làm xong việc đẩy cửa ra, lời muốn
nói liền ngăn cản ở bên miệng. Y vốn muốn nói cho Lâm Uyên phòng khách
bên cạnh để hắn ở, lại không nghĩ tới Lâm Uyên thay áo ngủ xong đang
ngồi xếp bằng trên giường chọc điện thoại di động.
Lâm Uyên
không đề cập đến việc đi phòng khác ở, Tễ Nguyệt tự nhiên sẽ càng không
chủ động nhắc tới, y như thế nào cũng không nghĩ tới lại là hình ảnh như vậy, theo lẽ thường, trên giường hẳn là lộn xộn chất đầy quần áo, Lâm
Uyên thu dọn đến phòng hắn muốn ở, từng chút từng chút rút ra khỏi không gian của y.
Tễ Nguyệt trầm mặc lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Lâm Uyên nghịch điện thoại di động cảm thấy mới lạ không thôi, mỗi lần chạm vào đều có biến hóa, thật sự là đồ chơi vô cùng mới lạ thú vị. Bên
trong có một con rắn nhỏ, mỗi lần đều sẽ nghĩa vô phản cố tự đụng chết,
thật sự là ngu xuẩn chết đi được.
Tễ Nguyệt một thân hơi nước,
từ bên kia lên giường, làm bộ không thèm để ý nhìn màn hình điện thoại
di động trên tay Lâm Uyên, Lâm Uyên vẻ mặt hưng trí bừng bừng, không
biết là đang nói chuyện phiếm với ai. Sau khi nhìn thấy khóe miệng Tễ
Nguyệt giật giật, y như thế nào không biết Lâm Uyên ngay cả rắn tham ăn
cũng không biết chơi, còn kiên trì nhìn rắn vừa đi ra liền bị đụng vào
vách tường chết.
Bất quá Tễ Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chưa
từng chơi qua rắn tham ăn cũng không tính là chuyện kỳ lạ, Tễ Nguyệt chỉ cho rằng Lâm Uyên là nhàm chán, hiện giờ khoa học kỹ thuật lui bước rất nhiều năm, rất nhiều đồ trí năng đều không thể sử dụng, một lần nữa
dùng những thứ trước kia, có rất nhiều người không thích ứng.
Tễ Nguyệt nằm sấp trên gối, cầm lấy điện thoại di động, sau đó chơi đùa.
Lâm Uyên nhìn trên mặt thán phục không thôi, thì ra còn có thể nuôi sủng
vật, thật dài còn rất nhanh. Bởi vì màn hình quá nhỏ, Lâm Uyên liền đặt
cánh tay lên vai Tễ Nguyệt, cùng Tễ Nguyệt chụm đầu nhìn màn hình.
"Con rắn chết! Thì ra đụng phải chính mình cũng có thể chết."
Tễ Nguyệt không nói gì, lại chơi một ván.
Rắn chạy càng ngày càng nhanh, mỗi lần Lâm Uyên đều cho rằng sắp đụng phải, lại còn có thể thoát hiểm tránh đi, người quan sát như hắn so với người thao tác còn khẩn trương hơn. Mỗi lần gặp phải giai đoạn hiểm yếu, Lâm
Uyên bất giác liền ôm chặt Tễ Nguyệt.
Đáng tiếc, con rắn cuối
cùng vẫn chết, đã lớn đến nỗi chỗ nhỏ kia cũng không chứa được nó, nhưng vẫn có dục vọng muốn ăn, tử vong là đều không thể tránh khỏi.
Lâm Uyên có chút buồn bã, "Không ăn, nó liền không cách nào trưởng thành,
tiêu hao hết là chết. Sau khi trưởng thành, bức thiên địa này đồng dạng
không chứa được nó, vẫn sẽ bị gạt bỏ. Không phải chết dưới trời đất,
chính là chết dưới bàn tay của mình."
Tễ Nguyệt thu điện thoại di động, "Chết rồi bắt đầu lại từ đầu chính là một ván mới, lại có thể sống lại."
Lâm Uyên được an ủi, xoay người nằm trên giường, có chút muốn ngủ. Trên
giường lớn chỉ có một cái chăn đôi, Tễ Nguyệt và Lâm Uyên song song nằm
trong chăn, trong chăn Tễ Nguyệt vẫn luôn nhìn biểu tình của Lâm Uyên,
có chút kinh ngạc vì trên mặt Lâm Uyên cũng không xuất hiện một tia miễn cưỡng hay bất mãn nào.
Lâm Uyên vốn đang ngủ đoan đoan chính
chính, bất quá cảm giác được thân thể ấm áp bên cạnh, liền theo thói
quen ôm vào trong ngực.
Con người sau khi thất bại có thể thực
sự thay đổi, trở nên thức thời? Lâm Uyên có phải là người như vậy không? Sẽ ủy thác cầu toàn sao?
Lâm Uyên một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau ăn cơm xong cùng Tễ Nguyệt ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?"
"Bênh viện."
Bảo tàng y tế? Bệnh viện tạm thời? Tễ Nguyệt cùng Lâm Uyên một đường đi qua, "Anh cần tinh thạch?"
"Hiện tại không cần." Không cần nộp phí bảo hộ cũng không cần mua đồ ăn, tinh thạch hắn cũng không thể dùng để thăng cấp, không có tác dụng gì.
"Vậy tại sao còn phải đi bệnh viện?" Có thể tự mình sống, liền có thể rời khỏi y?
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, chính mình cũng cân nhắc không thấu, "Phải cứu
người làm nhiều việc thiện, sau đó mới có thể, có thể..." Hắn cũng không biết mới có thể làm gì. Hắn rõ ràng một chút lòng từ bi thương hại cũng không có, lại luôn có thanh âm muốn hắn làm việc thiện.
Chỉ
nghĩ lúc trước trên đường gặp phải một đám người kia, Lâm Uyên đối với
sinh tử của bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, những người đó thỉnh cầu muốn đi
cùng bọn họ, Lâm Uyên cảm thấy hắn hẳn là cự tuyệt, nhưng lại chấp nhận
cho Triệu Nghị cùng Lộ Minh đem những người đó theo cùng.
Còn có thế giới trước, cho dù người khác chết ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ thờ ơ. Nhưng ngược lại, gặp phải người cầu y, hắn đều sẽ tận lực trị liệu,
hắn vốn tưởng rằng thân phận y giả của Lâm Uyên cùng sư phụ hắn dạy dỗ
mới có thể như vậy, nhưng sự thật lại là tình cảm của hắn.
Một ngày nào đó, hắn sẽ tìm ra những điều này.
Lâm Uyên và Tễ Nguyệt đến y quán, gặp được ba dị năng giả ngày hôm qua, ba
người kia khóc lóc thảm thiết ôm JJ kêu đau, bác sĩ bên cạnh một mực nói cũng không có bất kỳ tật xấu gì, dị năng trị liệu cũng đã chữa qua,
cũng không có thương tích gì.
"Là cậu ta, là Tễ Nguyệt công kích chúng ta ở căn cứ."
"Tễ Nguyệt vi phạm quy định căn cứ, nhất định phải xử phạt cậu ta."
"Tuyệt đối không thể buông tha cậu ta."
Bởi vì ba người quấy nhiễu môi trường công cộng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc trị liệu cho bệnh nhân nơi này, người của đội tuần tra liền áp
giải người đi, còn bởi vì vu hãm đội trưởng Tễ Nguyệt của đội dị năng,
bị ghi chép lại, nếu lần sau không thay đổi, sẽ bị trục xuất khỏi căn
cứ.
"Ba người kia xảy ra chuyện gì?"
"Ai, không giơ được, áp lực trong lòng quá lớn đi, tuổi còn trẻ đã thành phế nhân rồi, thật đáng thương."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt một chút, nhịn xuống cảm giác muốn cách xa Tễ
Nguyệt một chút. Ngày hôm qua chỉ nhìn thấy ba người kia ôm JJ trên mặt
đất lăn lộn, lại không nghĩ tới trực tiếp không giơ được. Thân là nam
nhân, Lâm Uyên từ đáy lòng dâng lên một tia đồng tình.
Lâm Uyên bắt đầu công việc thì không quản Tễ Nguyệt nữa.
Tễ Nguyệt nhìn thủ pháp thuần thục của Lâm Uyên, động tác rất nhanh, vừa
mới bắt đầu biết được Lâm Uyên làm việc ở chỗ này, y còn có chút không
thể tin. Y vốn tưởng rằng Lâm Uyên sẽ đi làm cơ sở hạ tầng, khẳng định
không đến một giờ sẽ buông tha, chịu khổ không nổi. Lâm Uyên làm sao có
thể làm những việc này, nhưng hắn lại ở chỗ này làm rất tốt, cũng đủ bảo đảm cuộc sống của mình, cho nên hắn mới tạm thời không nghĩ đến chuyện
thu phí bảo hộ.
Tễ Nguyệt đứng một hồi, không thể không rời đi, y còn muốn đi nhận nhiệm vụ, phát triển thế lực của y, thăng cấp dị năng, lực lượng hiện tại của y còn xa mới đủ.
Đến buổi chiều sắp tan tầm, Lâm Uyên bị người ta gọi lại, "Lâm ca."
Đây là lần đầu tiên sau khi đến căn cứ gặp Cố Thanh Viễn, cậu mặc áo blouse trắng sạch sẽ, nụ cười trên mặt thuần khiết sáng lạn, "Lâm ca, kháng
thể chúng ta vừa nghiên cứu ra một ít, bất quá em tin tưởng, nhất định
sẽ nghiên cứu ra, đến lúc đó, có thể chấm dứt mạt thế này."
Cố
Thanh Viễn vui vẻ nói về sự tiến bộ của kháng thể, có lẽ là nói đến lĩnh vực mình am hiểu, trên mặt phảng phất như phát ra ánh sáng.
Lâm Uyên nghe cũng rất cao hứng, kháng thể của Cố Thanh Viễn càng sớm
nghiên cứu ra, hắn có thể sớm thoát khỏi thế giới đáng lo này, tuy rằng
có đồ ăn ngon của Tễ Nguyệt, nhưng làm gì cũng phải có tinh thạch thế
giới này thật sự quá đáng ghét! Hơn nữa hắn không hợp với thế giới này.
Mà Tễ Nguyệt tới đón Lâm Uyên thấy được một màn này, Lâm Uyên mặt mày nhu
hòa nhìn Cố Thanh Viễn, khóe miệng còn mang theo một tia ý cười rõ ràng.
Lâm Uyên cũng nhìn thấy Tễ Nguyệt, khoát tay áo, "Cậu tiếp tục
cố gắng, sớm nghiên cứu chế tạo ra, tôi phải về rồi." Sau khi cùng Cố
Thanh Viễn tạm biệt, liền đi về phía Tễ Nguyệt. Lâm Uyên đang đói bụng,
thấy Tễ Nguyệt liền vội vàng cùng y trở về ăn cơm.
"Bữa tối ăn
gì? Thịt kho tàu hay cá chua ngọt?" Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vẫn không
nói lời nào, cho rằng y cũng đang muốn ăn, nên không tiếp tục hỏi.
Vừa trở lại biệt thự, Lâm Uyên đã bị Tễ Nguyệt áp chế, "Tôi nhớ rõ tôi đã
từng nói không được cùng Cố Thanh Viễn lui tới, anh thật sự cho rằng tôi sẽ không giết cậu ta sao?"
"Không được phép! Cậu không thể giết cậu ấy!" Cho dù muốn giết Cố Thanh Viễn, cũng phải chờ Cố Thanh Viễn
nghiên cứu ra kháng thể mới có thể giết.
Tễ Nguyệt thấy rõ sự
khẩn trương trong mắt Lâm Uyên, trong lòng càng thêm chua xót, ánh mắt
sâu thẳm, "Vì sao không thể giết cậu ta? Không muốn tôi giết cậu ta, anh lấy gì đến đổi?"
Lâm Uyên vừa nghe đến chữ đổi đau liền to ra, "Bao nhiêu tinh thạch?"
Tễ Nguyệt giật khóe miệng muốn cười, nhưng cười không ra, "Không cần tinh
thạch, một người đổi một người, muốn đổi mạng của cậu ta, liền dùng
chính anh đổi đi."
Lâm Uyên bị Tễ Nguyệt đè ngã xuống giường,
trên mặt cùng trên người bị hôn có chút bất đắc dĩ, mỗi Tễ Nguyệt đều
rất thích hôn môi, giống như chó con.
Lâm Uyên muốn xoay người đè lên người Tễ Nguyệt hôn lại, nhưng không lật lại được.
Lâm Uyên "giãy dụa" càng thêm kích thích thần kinh của Tễ Nguyệt, dọc theo
đường đi đều đang áp chế tâm tình giờ bị phá tan lý trí, y trở về nhìn
thấy một màn này trùng khớp với một màn kiếp trước khi y trọng thương
trở về nhìn thấy. Tễ Nguyệt hiện tại đều không phân biệt được mình đang
làm cái gì.
Lâm Uyên khiếp sợ trước khí lực lớn của Tễ Nguyệt,
tiểu sư đệ tinh quý nhu nhược, mỗi lần đều bị hắn ôm tới ôm lui, hắn
không ngờ còn có thời điểm khí lực không bằng Tễ Nguyệt, sau đó liền trơ mắt nhìn Tễ Nguyệt từ trên người hắn ngồi xuống.
Hắn thật sự
không ngờ sẽ cùng Tễ Nguyệt làm chuyện vợ chồng, rõ ràng cùng tiểu sư đệ cũng chỉ có hôn môi. Bất quá, cũng rất thoải mái!