Tình cảm của Lâm Uyên đối với Tễ Nguyệt rất phức tạp, từ lý trí mà nói,
hắn chỉ cần người khác không nhận ra thân phận người ngoài của hắn, sau
đó hoàn thành nhiệm vụ, những người này đối với hắn bất quá chỉ là khách qua đường mà thôi.
Nỗi đau đớn và thù hận dây dưa của người khác không liên quan gì đến hắn. Cho nên hắn có thể thờ ơ lạnh nhạt, nhìn
những người đó lún sâu vào đầm lầy, đi về phía quỹ tích đã định. Giống
như một người cầm cờ, khống chế quân cờ đại biểu thân phận của hắn, tham dự vào trong đó. Nhưng hắn đã quên, dù có đứng ngoài cuộc như thế nào,
chỉ cần tham dự ván cờ, bất kể là người cầm cờ, hay là quân cờ, đều
không thể sạch sẽ thoát thân.
Đối với Tễ Nguyệt, ngay từ đầu hắn
chỉ nghĩ sau khi Tễ Nguyệt làm xong chuyện trong kịch bản, cứu xong nhân vật chính, liền có thể giết y, diệt trừ hậu hoạn, những nguyên nhân sẽ
dẫn đến ôn dịch sau này cũng sẽ không còn nữa.
Bởi vì sau này Tễ
Nguyệt sẽ chết trong tay hắn, cho nên bình thường bất kỳ hành vi nào của Tễ Nguyệt, hắn đều lấy một loại tâm tình thương hại bao dung hết thảy,
xem như ban ân trước khi chết.
Nhưng dần dần, bất tri bất giác
hắn lại nhập vai, chờ khi hắn phát hiện hắn đã đối với Tễ Nguyệt sinh ra tâm tư khác thường, đối với loại thay đổi này rất bối rối.
Hắn
không nên bị người khác ảnh hưởng tâm tư cùng phán đoán, hắn há có thể
tồn tại nhược điểm buồn cười như vậy. Cho nên trong nháy mắt biết Tễ
Nguyệt mất tích, hắn do dự. Thay vì để mặc cho mình càng lún càng sâu,
không bằng nhẫn tâm mượn tay người khác xử lý người này, như vậy sẽ
không liên quan đến hắn.
Nhưng chung quy vẫn là chậm một bước,
hắn đối với việc này làm không được, trong nháy mắt nhìn thấy Tễ Nguyệt
bị thương, trong lòng bỗng nhiên sinh ra thô bạo làm hắn giật mình.
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt trầm tư, hắn có phải đã thật sự coi Tễ Nguyệt là tiểu tức phụ của hắn?
Suy nghĩ nhiều vô ích, trước mắt hắn nên làm chính là đi xem phủ Ngụy Lăng
Phong là tình huống gì. Sau khi an trí xong cho Tễ Nguyệt, Lâm Uyên liền đi hỏi thăm chuyện này.
Có thái y ra vào phủ Ngụy Lăng Phong,
sau đó ngự lâm quân liền vây quanh phủ Nhị hoàng tử, đem người trong phủ dời đến biệt viện ngoại thành, chỉ một đêm, phủ Nhị hoàng tử đã bị một
ngọn lửa thiêu sạch sẽ, ngay cả mấy phủ đệ chung quanh hắn ta cũng bị
liên lụy.
Quan phủ hạ lệnh cấm nghị luận việc này, giữ kín như
bưng, nói năng thận trọng càng khiến cho phía dưới hoảng loạn, các loại
suy đoán đều có, ngay cả lời đồn nhị hoàng tử nuôi quân phản quốc chọc
cho Hoàng đế tức giận cũng xuất hiện.
Lâm Uyên chạy tới biệt
viện, ngoài sân có binh lính canh gác, chỉ cho phép vào không được ra.
Lâm Uyên vòng qua binh lính lẻn vào, không khí bên trong áp lực nặng nề, mỗi người đều duy trì khoảng cách với người bên ngoài, cảnh giác chung
quanh, vẻ mặt tuyệt vọng lại chết lặng. Trong sân tràn ngập mùi thảo
dược, trong bếp không ngừng nấu canh dược.
Lâm Uyên âm thầm kiểm
tra triệu chứng của mấy người, cùng độc Tễ Nguyệt hạ cho Ảnh Nhất kia có chút tương tự, lại có chút bất đồng. Độc kia của Tễ Nguyệt hắn rất rõ
ràng, sẽ làm cho người ta chịu hết tra tấn chết đi, nhưng lại không có
truyền nhiễm gì, bình thường thì, chỉ một mình Ảnh Nhất trúng độc tử
vong, nhưng trước mắt là tình huống gì?
Lâm Uyên lại nhớ tới
chuyện trong kịch bản, nguồn gốc của ôn dịch là do Tễ Nguyệt hạ độc cho
Ngụy Lăng Phong. Chẳng lẽ có liên quan đến độc trên người Ảnh Nhất? Hắn
ngàn phòng vạn phòng, cấm Tễ Nguyệt hạ độc Ngụy Lăng Phong, vậy mà mọi
chuyện vẫn đi đến tình trạng này.
Lâm Uyên trong nháy mắt sinh ra tâm tình bạo ngược muốn hủy đi tất cả mọi thứ trước mắt, chỉ thoáng
cái, màu đen trong mắt tan đi, lại một lần nữa biến thành đại đệ tử Y
Thánh ôn nhuận đoan phương kia.
Lâm Uyên đi vào chỗ sâu nhất
trong viện, có một chỗ hạ nhân đều lui ra ba thước, nhìn bọn họ trên mặt sợ hãi lại chán ghét. Lâm Uyên đi vào, trong phòng có một mùi hôi thối, cùng với mùi vị kỳ quái sinh ra trên người lão nhân gần đất xa trời
xông vào mũi.
Ảnh Nhất vừa nằm trên giường, trên người đều là vết thương mưng mủ, cau mày, vẻ mặt thống khổ, trên môi bị cắn vết máu
loang lổ. Có thể là do từ nhỏ đã được tiếp thu huấn luyện ám vệ nên Ảnh
Nhất mới có bộ dạng này, có thể thấy được cái loại thống khổ như thiên
trùng gặm cắn này thật sự có thể làm cho sống không bằng chết, nhưng lại bởi vì dần dần tê liệt, thân thể không cách nào nhúc nhích, ngay cả tự
sát cũng không làm được.
Ngụy Lăng Dược cách Ảnh Nhất không xa,
trước kia trên chiếc áo trắng không nhiễm bụi trần giờ đây nhiễm đầy uế
vật, tản ra một loại mùi chua thối, trên mặt đã hiện ra vẻ chết chóc,
Lâm Uyên chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt liền một lần nữa trở lại trên
người Ảnh Nhất, Ngụy Lăng Dược không sống được bao lâu, không đáng để
hắn lãng phí thời gian.
Lâm Uyên đối với tình cảnh bẩn thỉu trước mắt cũng không chớp mắt một cái, tiến lên cẩn thận nhìn tình huống của
Ảnh Nhất. Dựa theo tình huống bình thường, tốc độ phát độc của Ảnh Nhất
không nên nhanh như vậy, bằng không hắn cũng không cần lo lắng Ảnh Nhất
trước khi chết được ăn cả ngã về không, cá chết lưới rách, cố ý mang
theo Tễ Nguyệt khiêm tốn che dấu hành tung.
Ngụy Lăng Dược vừa
nhìn thấy Lâm Uyên, trong mắt dấy lên ánh sáng, cố gắng vươn tay về phía Lâm Uyên, phát ra thanh âm rất nhỏ lại khàn khàn, "Cứu, cứu ta."
Lâm Uyên liếc xéo Ngụy Lăng Dược một cái, "Xin lỗi, ta vô năng vô lực."
Ảnh Nhất mở to hai mắt nhìn Lâm Uyên, mắt muốn nứt ra, nhưng không cách nào nhúc nhích.
Lâm Uyên trước khi về tới đã uống thuốc giải độc, tắm rửa xong thay quần
áo, đi gặp Tễ Nguyệt. Tễ Nguyệt mấy ngày nay tinh thần không tốt, ban
ngày cũng buồn ngủ. Tễ Nguyệt đầu tóc rối tung, hiển nhiên vừa mới từ
trên giường đứng lên, ồm ồm nói: "Sư huynh, ngươi đã trở lại."
Lâm Uyên chuẩn bị đồ ăn và thuốc, vừa ăn cơm với Tễ Nguyệt vừa suy tư liên
quan trong đó. Trong lúc vô tình liếc băng gạc trên cổ tay Tễ Nguyệt,
trong đầu có cái gì chợt lóe lên.
Cơm nước xong Lâm Uyên thay
thuốc cho Tễ Nguyệt, miệng vết thương đã kết vây, một vết thương dài nhỏ đột ngột ngang dọc trên cổ tay trắng nõn, hết sức nổi bật. Lâm Uyên
nhìn một chút vết máu dính trên băng gạc rũ mắt trầm tư.
Hóa ra là như vậy! Hóa ra là như vậy.
"Là máu của ngươi!"
Tễ Nguyệt mơ mơ màng màng nói: "Sư huynh?"
"Tễ Nguyệt, vết thương này là ai làm?"
"Ảnh Nhất."
"Hắn đã đụng phải máu của ngươi, lại bởi vì ngươi hạ độc nên sinh ra phản
ứng, cho nên độc của hắn mới phát nhanh chóng và nghiêm trọng như vậy,
còn sinh ra biến dị, có tính truyền nhiễm."
Tễ Nguyệt có chút hiểu không hiểu, "Là bởi vì ta?"
Lâm Uyên vuốt tóc Tễ Nguyệt, ôn nhu nói: "Làm sao có thể? Là do hắn gieo
gió gặt bão. Nếu không phải do hắn tâm thuật bất chính đụng vào máu của
ngươi, cũng sẽ không xảy ra tai họa này."
Xem ra trong cốt truyện cũng là như thế, Tễ Nguyệt chỉ muốn giết Ngụy Lăng Phong, nhưng bởi vì
Ngụy Lăng Phong đụng phải máu của Tễ Nguyệt, mới gây ra tính lây nhiễm,
sinh ra ôn dịch ở Nghiệp Thành.
Chỉ là lần này phát sinh ở kinh đô, dự đoán Hoàng đế như thế nào cũng sẽ không có tính toán phóng hỏa đồ thành.
Sư phụ hắn lần này đi rất xa ở tận Miêu Cương, muốn từ cổ thuật tìm được
phương pháp cứu trị Tễ Nguyệt, không cách nào kịp thời chạy về. Bất quá
Lâm Uyên cũng không để ý, nếu Hoàng đế đã sớm phát hiện sự khác thường
trong phủ Ngụy Lăng Phong, sự tình có thể khống chế rất tốt, tối thiểu
sẽ không tiếp tục lây nhiễm. Cái chết hiện tại của những người này không ảnh hưởng đến giá trị công đức của mình để cứu thế giới. Cho dù thái y
cùng đại phu kinh đô không tìm được phương pháp trị liệu, tự có Hoàng đế phái người giết toàn bộ người nhiễm bệnh.
Chỉ là hắn muốn đứng
ngoài cuộc, có người lại không muốn buông tha bọn họ. Lâm Uyên nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt, "Phiền toái lại tìm tới, ngươi là tiểu xui xẻo tinh."
Tễ Nguyệt còn chưa mở miệng hỏi, người tới đã xuất hiện trước mặt bọn họ,
"Vương gia hảo. Mấy ngày không gặp, Bệ hạ rất nhớ nhung, sai lão nô đến
thăm hỏi Vương gia."
Tễ Nguyệt nhìn Lâm Uyên một chút, lại nhìn đại thái giám, phản ứng một hồi, mới nhớ tới Vương gia là gọi y, khô gầy đáp: "A."
Đại thái giám cười tươi như hoa cúc, "Vương gia nếu không có việc gì, liền
theo lão nô tiến cung nhìn Bệ hạ. Bệ hạ rất là sầu lo thân thể của
người, vẫn nhớ kỹ trong lòng."
"Không cần, ngươi cùng hắn nói ta rất tốt, không cần tiến cung."
Mặt đại thái giám cứng đờ, gặp phải một chủ nhân không tiếp lời như vậy hắn cũng rất bất đắc dĩ. "Gần đây có bệnh lạ, hai vị y thuật cao minh, có
thể giúp không?"
Lâm Uyên rất muốn cười, liền thật sự bật cười,
Hoàng Thượng cùng Ngụy Lăng Dược không phải phụ tử nhưng lại giống như
phụ tử. Hoàng Thượng cũng biết tác dụng máu của Tễ Nguyệt, trong lòng
khẳng định cũng sợ bệnh quái dị này, bằng không cũng sẽ không đem người
trong phủ Nhị hoàng tử đưa tới biệt viện ngoại thành, ngay cả mấy phủ đệ gần nhất một không làm hai không nghỉ toàn bộ đều thiêu đốt.
Hiện tại phái người muốn đem Tễ Nguyệt mời hồi cung, nếu có lan tràn ra, uy
hiếp đến hoàng cung, trong lòng Hoàng Thượng không chừng liền coi Tễ
Nguyệt là một cái bùa hộ thân.
"Công công, ta đang muốn đi xem việc này, nghe nói ngoại thành đã giới nghiêm, nơi đó chính là nguyên nhân phát bệnh?"
"Lâm công tử, kinh đô đã đóng cửa thành, chỉ cho phép ra không thể vào, Lâm
công tử đã nghĩ kỹ chưa?" Ra khỏi cổng thành đến vùng ngoại ô, nhưng
không thể trở lại.
"Tất nhiên, cứu người là bổn phận của y giả, nếu sư phụ ở đây, lão nhân gia hắn cũng sẽ làm như vậy."
"Công tử đại nghĩa." Đại thái giám sai người mang theo đại lượng dược thảo
theo Lâm Uyên đi biệt viện, mấy người đi theo vẻ mặt như chịu chết, chân đi đường đều run rẩy.
Ngày hôm qua hắn tới nơi này chỉ đại khái
nhìn mấy người, hôm nay cẩn thận quan sát biệt viện, nhìn thấy Ngụy Lăng Phong Lâm Uyên mới biết được hắn xem nhẹ một chuyện, Ngụy Lăng Phong
cũng đồng dạng bị nhốt ở biệt viện này, không đến vạn bất đắc dĩ, Hoàng
Thượng sẽ không giết toàn bộ người.
Lâm Uyên phân phó phân chia
người ra, bệnh nặng ở một chỗ, còn chưa nhiễm bệnh ở nơi khác. Thi thể
và vật đã qua tiếp xúc được chôn cất sau khi đốt.
Dược tề là
thanh nhiệt giải độc, Lâm Uyên sai hạ nhân nấu liều lượng lớn thanh
nhiệt giải độc để uống, đơn thuốc gồm Bạch hổ thang kết hợp với sừng tê
giác cùng Thăng ma (*), tham khảo phương thuốc giải dược trong kịch bản, độc mới không tiếp tục khuếch tán.
Khi người dân kinh đô biết rằng có bệnh dịch, nó đã được chữa khỏi.
Độc trên người Ngụy Lăng Phong đã tốt, nhưng để lại di chứng, hai chân
không có tri giác, thần kinh trên đùi tê liệt. Không có khả năng với
ngôi vị Hoàng đế. Những Hoàng tử tranh quyền đoạt vị kia cũng không đánh chủ ý tới hắn, đều đem hắn nuôi như một phế vật, để được mỹ danh huynh
hữu đệ cho mình.
Lâm Uyên tiến cung đón Tễ Nguyệt trở về. Mỹ danh Thánh Sơn hành y tế thế lại lên một tầng, trong cốt truyện bởi vì Tễ
Nguyệt bại hoại thanh danh hiện giờ lại bồi thường trở về.
Vài
năm sau, thân thể Tễ Nguyệt cuối cùng trốn không thoát dầu hết đèn tắt,
nằm ở trong ngực Lâm Uyên, "Sư huynh, ta thích ngươi ôm ta, cũng thích
ngươi hôn ta. Ta cùng Ngụy Lăng Dược là bị trao đổi nhân sinh, bất quá
may mà cùng hắn trao đổi, bằng không liền không gặp được sư huynh. Sau
này ngươi phải nhớ ta, ta là tiểu tức phụ của ngươi."
Lâm Uyên cúi đầu đáp một tiếng, hôn lên trán Tễ Nguyệt một cái, "Sẽ nhớ rõ ngươi."
Tễ Nguyệt cười thỏa mãn, "Có thể làm tiểu tức phụ của ngươi, chết cũng không thiệt thòi."
Tễ Nguyệt chết trên tay hắn, đây là kết cục Lâm Uyên ngay từ đầu đã vì Tễ
Nguyệt lập ra, nhưng khi một màn này thật sự đã xảy ra, trong lòng Lâm
Uyên ngược lại sinh ra một cỗ buồn bã cùng bối rối khó tả, loại cảm giác này tựa như đã từng quen biết.
Lâm Uyên đem Tễ Nguyệt chôn dưới
gốc cây mộc miên ở hậu viện của bọn họ, khi viết bia mộ, nhớ tới yêu cầu của Tễ Nguyệt, vẫn thêm mấy chữ 'Thê tử Tễ Nguyệt chi mộ, Lâm Uyên
lập.'