Trong tẩm cung của Hoàng quý phi, Hoàng quý phi xem tình báo vừa được
tra ra, trong lòng vừa bi thống vừa phẫn nộ. Gia đình kia, tất cả đều
dựa vào nàng nhiều năm âm thầm tiếp tế cùng giúp đỡ nên người một nhà
mới có thể sống thoải mái lại ương ngạnh như vậy. Nếu không có nàng, đám người kia còn phải sống một cuộc sống nghèo khó, mặt hướng về phía đất.
Nhi tử của gia đình kia ở chỗ của nàng trải qua cuộc sống cơm
ngon áo đẹp, nô bộc thành đàn. Mà nhi tử của nàng, lại bởi vì bị bọn họ
vứt bỏ, bởi vì rét lạnh nên hơi thở thoi thóp, còn tổn thương căn cơ do
nguyên khí không đủ. Nhiều năm như vậy, nàng thế nhưng vẫn cấp cừu nhân
cùng nhi tử của bọn họ ăn ngon uống tốt. Nghĩ tới đây, Hoàng quý phi
liền tức ói máu.
Nghĩ đến chuyện cung nữ vừa bẩm báo, nội tâm
Hoàng Quý Phi ngay cả ý nghĩ muốn giết người đều có. Sự hối hận và tội
lỗi trong lòng gần như nhấn chìm nàng. Lúc trước nàng không nên bị ma
quỷ ám ảnh, động đến ý niệm đổi Thái tử. Bằng không con của nàng cũng
sẽ không đến nỗi yêu đương đồng tính như vậy. Nếu đối với Tễ Nguyệt
không có tâm tư bất chính, không thân chẳng quen, làm sao có thể hảo tâm nuôi nấng chiếu cố Tễ Nguyệt lớn lên như vậy?
Móng tay sắc nhọn của Hoàng quý phi đâm thủng lòng bàn tay, máu dính vào móng tay màu đỏ, càng lộ ra vẻ yêu dị.
Hoàng quý phi phân phó thủ hạ đối phó với gia đình kia như thế nào không đề
cập tới, Lâm Uyên nơi này, trong phòng bỗng nhiên tràn vào một đám
người, Lâm Uyên theo bản năng đem Tễ Nguyệt chắn ở phía sau, trong lòng
dự cảm không ổn, kẻ đến không có ý tốt.
Mấy người này dù ngoài miệng nói mời, nhưng loại thái độ cường thế kia rõ ràng không đi liền sẽ áp giải đi.
Lúc Lâm Uyên dắt Tễ Nguyệt đi vào phòng Ngụy Lăng Dược, mấy người quen đều ở đây, Ngụy Lăng Phong ngồi ở chủ vị, Ảnh Nhất đứng ở phía sau Ngụy Lăng
Dược. Trong phòng còn có mấy vị thái y đang đứng, vừa thấy Tễ Nguyệt sắc mặt đều kích động, ánh mắt nhìn Tễ Nguyệt giống như chó nhìn thấy thịt.
Mà sư phụ bọn họ bị chen trong góc, vẻ mặt xám xịt.
Lâm Uyên vừa nhìn thấy tình hình như thế, trong lòng đại khái đã hiểu được
chuyện gì đang xảy ra. Trong viện bọn họ có tai mắt Hoàng quý phi sắp
xếp nằm vùng, động tĩnh vừa rồi Hoàng quý phi nhất định sẽ nhận được tin tức, chỉ cần hắn kéo dài thời gian, không sợ chờ không đợi được Hoàng
quý phi xuất hiện ngăn cản.
"Hiệu quả của dược huyết cũng chỉ ghi lại trong y thư, không thể tùy tiện dùng cho Ngũ điện hạ."
"Có thể tìm người đến thử thuốc trước, cho dù có dược huyết, các loại thảo
mộc cụ thể khác phải phối hợp như thế nào chúng ta cũng không rõ ràng
lắm."
Mấy thái y vây quanh cùng một chỗ nghị luận sôi nổi, hoàn toàn không để ý tới ý nguyện của Tễ Nguyệt.
Ánh mắt Ngụy Lăng Phong phức tạp, nhưng vẫn trầm mặc không ngăn cản hành
động của các thái y. Cho dù trong lòng hắn đối với Tễ Nguyệt có chút
tình cảm khác thường, nhưng Ngụy Lăng Dược là hoàng đệ của hắn, vì hắn
mới bị thương trúng độc, hắn không có khả năng mặc kệ Ngụy Lăng Dược.
Nhưng nếu Tễ Nguyệt có thể giải độc cho Ngụy Lăng Dược, nể tình công lao này, hắn có thể không ghét bỏ xuất thân cùng thân thể không sạch sẽ của Tễ
Nguyệt, thu y vào hậu cung cho nhiều chút sủng ái là được.
Lâm
Uyên chịu đựng lời ong ong bên tai, âm thầm trấn an Tễ Nguyệt. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Hoàng quý phi liền mang theo người tới.
"Hoàng nhi đây là làm sao vậy? Cơ thể lại không thoải mái?" Trong lòng Hoàng
quý phi cực hận Ngụy Lăng Dược, nhưng trên mặt lại từ ái lo lắng nhìn
Ngụy Lăng Dược, tựa như một mẫu thân yêu thương hài tử.
"Mẫu phi, các thái y đang thương nghị phương thuốc giải dược."
Hoàng quý phi nhìn về phía một thái y hỏi thăm, thái y liền đem chuyện trước mắt đại khái nói ra.
"Không tốt!" Hoàng quý phi nghe xong thốt ra, lông mày mảnh khảnh nhíu lại
cùng một chỗ, "Thứ gì đó không có chứng thực, nghe qua liền thấy vớ vẩn, quả thực chính là vô căn cứ." Hoàng quý phi hận không thể tự tay xử trí Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược còn không biết tốt xấu, muốn dùng máu
của nhi tử nàng, nằm mơ giữa ban ngày.
Ngụy Lăng Dược không nói gì, nhìn Ảnh Nhất liếc mắt một cái.
Ảnh Nhất quỳ xuống nói: "Hồi bẩm nương nương, chủ tử lúc ở Thánh Sơn đã
từng mệnh treo một đường, sau khi dùng máu của Tễ Nguyệt, thân thể tốt
hơn phân nửa, mới có thể có tinh thần chống đỡ đến khi trở về Hoàng
cung. Hơn nữa Tễ Nguyệt chính miệng nói, máu của y có thể giải bách
độc."
"Cái này dù sao cũng không đáng tin cậy, vẫn là dùng cách
khác. Bổn cung đi cầu Bệ hạ mấy vị cống dược, để thái y kê đơn thuốc cho ngươi."
Ánh mắt Ngụy Lăng Dược nghi hoặc nhìn Hoàng quý phi,
theo y nghĩ, Hoàng quý phi căn bản không có lý do phản đối, có thể giải
độc cho y, cho dù chỉ là thử, cũng không có tổn thất gì, y không rõ vì
sao Hoàng quý phi lại cố ý phản đối.
Hoàng quý phi nhìn Y Thánh nhẹ giọng hỏi: "Nếu như dùng máu, Tễ Nguyệt sẽ như thế nào? Có ảnh hưởng đến y không?"
"Tễ Nguyệt thân thể vốn đã suy yếu không chịu nổi, toàn bộ đều dựa vào
những loại thuốc này treo mạng y. Nếu lấy máu, Tễ Nguyệt chỉ sợ, không
còn sống được mấy ngày."
Y Thánh vừa dứt lời, các thái y vừa rồi vẻ mặt còn kích động đều dừng lại, biểu tình hưng phấn cũng thu liễm một chút.
Ánh mắt Ngụy Lăng Phong vừa động, hiện lên một tia thống khổ cùng giãy dụa, tầm mắt không dấu vết quét qua Tễ Nguyệt nhiều lần.
Hoàng quý phi trên mặt không lộ ra, nhưng trong lòng lại bi ai phẫn hận không thôi. Nếu không phải hộ gia đình kia bỏ rơi Tễ Nguyệt, để y suýt nữa
chết ở ven đường, nếu ngay từ đầu đã ở chỗ Y Thánh điều dưỡng, thân thể
Tễ Nguyệt cũng sẽ không kém như thế. Mà bây giờ lại còn muốn dùng nhi tử nàng lấy mạng đổi mạng, trong lòng Hoàng quý phi đừng nói có bao nhiêu
ghen ghét.
Ngụy Lăng Dược nhìn quanh một vòng, ánh mắt đặt trên
người Tễ Nguyệt vài giây, hiện tại đã trở mặt với ba thầy trò kia, để
tránh đêm dài lắm mộng, sau này xảy ra biến cố, hôm nay y nhất định sẽ
đạt được mục đích.
"Mẫu phi, nhi thần mệnh đồ nhiều chông gai,
chỉ sợ sau này không thể ở trước mặt ngài tận hiếu, hoàng huynh sau này
phải thay ta chiếu cố mẫu phi." Sắc mặt Ngụy Lăng Dược bỗng nhiên trắng
bệch, tay vuốt ngực liền ho ra một ngụm máu lớn, vẻ mặt héo úa hôn mê
bất tỉnh.
"Nương nương, điện hạ thân thể thiên kim, cho dù chỉ
có một tia hy vọng, cũng nên thử." Ảnh Nhất vừa nói xong, đám thái y
phía dưới cũng gật đầu phụ họa. Một người vô danh tiểu tốt, có thể cứu
mạng hoàng tử, cũng là phúc khí của hắn.
Trong mắt mọi người,
cho dù là vì hoàng tử mất đi tính mạng, cũng là chuyện đương nhiên. Bất
quá loại chuyện này không thể nói ngoài mặt, đối với thanh danh hoàng
gia không tốt lắm. Trên mặt đều kéo một tầng vải che xấu hổ tốt đẹp, sau đó ban thưởng cho rất nhiều, phong tước cho thân nhân tiến vị, có mỹ
danh là có công cứu giá.
Mắt thấy Ngụy Lăng Dược càng ngày càng suy yếu, hơi thở mong manh, nhóm thái y vội vàng nói: "Nương nương suy nghĩ kỹ a."
"Kính xin nương nương mau chóng đưa ra quyết định, điện hạ không có thời gian."
Lâm Uyên lạnh lùng nhìn trò khôi hài trước mắt, tầm mắt của một đám người đều tập trung trên người Hoàng quý phi.
Mồ hôi lạnh sau lưng Hoàng quý phi từng tầng từng tầng toát ra, nhìn Ngụy
Lăng Dược, lại đem tầm mắt đặt ở trên người Tễ Nguyệt, trên mặt Tễ
Nguyệt một chút bối rối cũng không có, an tĩnh đứng ở phía sau Lâm Uyên.
Bàn tay dưới ống tay áo hoàng quý phi nắm chặt thành nắm tay,
môi đều run rẩy nhẹ, hạ quyết tâm, "Giải độc cho điện hạ." Con trai của
nàng chỉ có thể là Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược là con của nàng, Ngụy
Lăng Dược không thể chết, nàng cũng không thể nhận về Tễ Nguyệt, làm như vậy là tốt nhất.
Chỉ là lại một lần nữa vứt bỏ Tễ Nguyệt thống
khổ so với lần trước còn sâu hơn, lần này là nàng tự mình hạ mệnh lệnh
muốn giết con ruột của nàng a, vì cứu một người nàng chán ghét phẫn hận, loại tra tấn này quả thực giống như có đao đâm vào ngực nàng.
Ánh mắt Lâm Uyên lạnh lẽo, nhìn Hoàng quý phi và Ngụy Lăng Phong trầm mặc, ngăn cản thái y muốn đi lên lấy máu cho Tễ Nguyệt.
"Ta tự mình đến." Lâm Uyên bắt lấy cổ tay gầy gò của Tễ Nguyệt, ý bảo người bên ngoài cầm chén tới. Nếu Hoàng quý phi muốn vứt bỏ Tễ Nguyệt lần thứ hai, vậy nàng sẽ vì hành vi của mình mà trả giá đắt.
Còn có
Ngụy Lăng Dược ngoài miệng nói lời thiện lương nhân từ, mỗi hành động
đều biểu thị muốn sinh mệnh của Tễ Nguyệt, dối trá đến cực điểm. Chỉ sợ
sau khi y giải độc cũng sẽ biểu hiện ra biểu tình áy náy bất an, làm cho người khác đều cho rằng y được cứu là do bắt đắc dĩ, y cũng không muốn
như vậy. Kẻ xấu đều do người khác làm, còn y chỉ là đóa hoa sen trắng
thuần khiết thiện lương. Còn phải an ủi y không được áy náy, phải sống
hạnh phúc, mới có thể không phụ Tễ Nguyệt trả giá cùng hy sinh, thật làm cho người ta buồn nôn!
Lâm Uyên cầm chủy thủ, phía trên phản xạ hàn quang, Tễ Nguyệt vươn tay trái ra, vẻ mặt sợ hãi vùi mặt vào ngực
Lâm Uyên, tay phải ôm chặt eo Lâm Uyên, không nhìn cảnh chủy thủ cắt đứt cổ tay mình.
Trong chén chứa một ít nước sạch, là Lâm Uyên cố ý phân phó, nói là vì phòng ngừa máu đông lại.
Tễ Nguyệt cảm thấy tay đau, bởi vì là Lâm Uyên làm, nên Tễ Nguyệt mới khắc chế động tác thu tay theo bản năng, y sợ nhất là đau, nhất định phải
được thân thân nhiều nhiều mới có thể bù lại.
Tễ Nguyệt chính
mình không có kêu ra, bên tai lại truyền đến tiếng Ngụy Lăng Phong thống khổ kinh hô, còn có âm thanh ồn ào bốn phía, Tễ Nguyệt có chút nghi
hoặc ngẩng đầu lên nhìn xem, sư huynh y mặt mày lạnh nhạt đang bôi thuốc băng bó cho y, mà những người khác đều chen chúc cùng một chỗ nhìn cái
chén kia, sắc mặt mang theo hoảng sợ.
Lâm Uyên không mặn không
nhạt nói lời thỉnh tội, "Vừa rồi là thảo dân quá mức khẩn trương, không
cẩn thận đả thương điện hạ, kính xin điện hạ thứ tội."
Lâm Uyên
vừa rồi sau khi lấy máu của Tễ Nguyệt, cổ tay vừa động, liền đâm thủng
tay Ngụy Lăng Phong bên cạnh, máu vừa vặn rơi vào trong chén, trước mắt
bao người, cùng máu của Tễ Nguyệt lúc trước chậm rãi dung nhập cùng một
chỗ.
Một phỏng đoán vớ vẩn hiện lên trong lòng mọi người, đều nơm nớp lo sợ không dám nói.
Lâm Uyên liếc Hoàng quý phi, nữ nhân kia lúc này sắc mặt trắng bệch, hoang
mang lo sợ. Mà tầm mắt kinh nghi của Ngụy Lăng Phong lưu chuyển trên
người Tễ Nguyệt, Ngụy Lăng Dược và Hoàng quý phi. Hắn lên Thánh Sơn gặp
Tễ Nguyệt lần đầu tiên liền cảm thấy người này quen mắt, hiện tại hắn
rốt cục biết cùng ai giống nhau, rõ ràng liền cùng Hoàng quý phi mặt mày tương tự nhau, hơn nữa máu của hắn cùng Tễ Nguyệt dung hợp cùng một
chỗ, chẳng lẽ, hắn cùng Tễ Nguyệt có quan hệ huyết thống gì?
Thái y cùng hạ nhân nha hoàn ở đây đông đảo, cũng không phải đều là người
của Hoàng quý phi, manh mối bậc này chỉ dựa vào một mình Hoàng quý phi
vô luận như thế nào cũng không đè xuống được. Giết người diệt khẩu càng
là chuyện không thể, nếu chỉ có một hai thái y, có chết cũng không làm
người ta chú ý. Nhưng hiện tại thái y đông đảo, những cung nhân khác
cũng đều biết là tới giải độc cho ngũ hoàng tử, không có khả năng đem
toàn bộ giết hết.
"Tễ Nguyệt là một cô nhi, làm sao có thể cùng
Hoàng tử tôn quý có huyết thống thân cận, có thể là hiểu lầm? Có lẽ đã
nhầm lẫn ở đâu đó." Lời của Y Thánh đập vào lòng mọi người, người khác
chỉ là trong lòng có phỏng đoán này, nhưng đại sự bực này bọn họ không
dám nói ra, nhưng Y Thánh lại không quan tâm những thứ này, không có
tình huống nào tệ hơn trước mắt, ông cũng không biết thân thế của Tễ
Nguyệt, bất quá đem nước quấy đục, Tễ Nguyệt còn có một đường sinh cơ,
cho dù có thể kéo dài một chút thời gian cũng tốt, ông liền có thời gian cùng người khác thương nghị, cứu hai đồ nhi của ông xuất cung.
Trong cung không có tường nào không lọt gió, chỉtrong chốc lát, một ít tin
tức liền truyền khắp nơi, Hoàng đế càng không có khảnăng không biết. Bất quá hắn cũng có chút tò mò, không biết là huyết mạch hoànggia nào lưu
lạc bên ngoài.