Cách một tầng màn che, Tễ Nguyệt cũng không nhìn thấy Hoàng Quý Phi tôn quý có dáng dấp ra sao, bất quá trong mắt y tất cả tâm thần đều đặt ở
trên người Lâm Uyên.
Dưới vạt áo rộng lớn của hai người, Tễ Nguyệt len lén câu ngón tay của Lâm Uyên chơi đùa quên cả trời đất.
Lâm Uyên chú ý đến chung quanh, phân ra một phần tâm thần đặt ở trên người
Tễ Nguyệt, cúi đầu liếc mắt nhìn Tễ Nguyệt, bắt lấy bàn tay đang làm
loạn của Tễ Nguyệt, xoa xoa lòng bàn tay y vài cái.
"Khụ khụ" Y
Thánh ho khan vài tiếng thu lại gối bắt mạch, "Chiếu theo đơn thuốc mà
uống, sau ba ngày lão phu lại đến nhìn xem hiệu quả."
"Làm phiền thần y, không biết Ngũ Hoàng Tử thân thể như thế nào rồi?"
"Lão phu đã kê đơn thuốc tiêu độc, điện hạ khôi phục không tệ. Về sau điều dưỡng thật tốt là được."
"Y Thánh quả nhiên là diệu thủ hồi xuân, may mắn có thần y ở đây."
"Nương nương quá khen, là do lúc trước liệt đồ đã kịp thời cứu trị, nếu không
chậm trễ quá lâu, lão hủ cũng bất lực. Chẳng qua liệt đồ tính tình
ngang bướng, từ nhỏ lớn lên ở trên núi, có hơi lỗ mãng vô lễ, nếu có lỡ
đắc tội hoàng tử điện hạ, còn mong nương nương thứ tội."
Nha
hoàn bên cạnh đem màn che vén lên, lộ ra khuôn mặt như hoa sen, hoàn
toàn nhìn không ra đã có một nhi tử lớn như vậy, trên thân mang cung
trang hoa lệ, phong vận vẫn còn, ngón tay lướt qua, thoáng thấy màu đỏ chót trên móng tay như hạt đậu.
"Tiểu thần y tuổi còn trẻ,"
Hoàng Quý Phi liếc qua Tễ Nguyệt ánh mắt dừng lại, "Tiểu thần y dáng dấp anh tuấn, bao lớn rồi? Phụ mẫu là người nơi nào?"
"Cùng tuổi với Ngũ Hoàng Tử. Tiểu thần y bộ dáng như thế, chỉ sợ phụ mẫu dáng dấp cũng tốt."
Tễ Nguyệt không trả lời, vẫn là Y Thánh tiếp lời nói, "Hồi nương nương,
liệt đồ từ nhỏ được ta thu dưỡng, luôn ở trên núi, chưa thấy qua phụ
mẫu."
Hoàng Quý Phi chuyển động ánh mắt, ngón tay mảnh khảnh ấn
ấn huyệt thái dương, "Các ngươi đi xuống trước đi, bản cung mệt rồi. Chờ Ngũ Hoàng Tử khôi phục, luận công hành thưởng, bản cung sẽ không bạc
đãi các ngươi."
Tễ Nguyệt nghe xong liền không kịp chờ đợi muốn cùng Lâm Uyên rời đi, y chán ghét bầu không khí ngột ngạt này.
Đi trên đường, Y Thánh dặn dò: "Tiểu Nguyệt, chớ đắc tội với quý phi nương nương, nếu có thể loạt vào mắt xanh của nương nương, có lẽ có thể bảo đảm một mạng cho ngươi."
Tễ Nguyệt sắt mặt suy sụp, "Sư phụ, ta không muốn ở trong cung, muốn cùng sư huynh về núi."
"Đáng đời, ai bảo ngươi nói lung tung, bình thường ta dặn dò ngươi thế nào?
Uyên Nhi cũng thế, nó không hiểu chuyện ngươi cũng không hiểu sao? Sao
lại không quan tâm nó?"
Tễ Nguyệt ủ rủ cúi đầu, được Lâm Uyên sờ tóc cũng không cao hứng trở lại.
"Sư huynh, đều tại ta, còn liên lụy ngươi bị sư phụ mắng."
"Tễ Nguyệt, ngươi có muốn tìm mẫu thân ngươi không?"
Tễ Nguyệt một mặt không hiểu nhìn Lâm Uyên, "Không muốn, ta muốn mẫu thân làm cái gì, có sư huynh đã đủ rồi."
Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt đi dạo vườn hoa, gặp Ngụy Lăng Phong đang được tôi tớ vây chung quanh. Tễ Nguyệt đối với Ngụy Lăng Phong không có hảo
cảm, nhưng cũng sẽ không chủ động gây chuyện.
"Tiểu thần y, cảm ơn ngươi đã chữa độc kịp thời cho Tiểu Dược trước khi quá trễ. Nếu
những hạ nhân này chiêu đãi không chu đáo, ngươi cứ nói cho bản hoàng
tử. Không biết ở đây đã quen thuộc chưa?"
"Đa tạ hoàng tử chiêu đãi."
"Lâm Huynh, kinh đô mỹ nhân đông đảo, khi nhàn hạ vẫn nên đi ra ngoài nhìn
một chút. Phong cảnh ở kinh đô phồn hoa hơn trên núi rất nhiều."
Lâm Uyên thấy Tễ Nguyệt hơi có chút động tác, liền đụng bả vai y, Lâm Uyên
thấp giọng trách mắng: "Làm sao đứng cũng không vững vậy." Sau đó quay
đầu đối Ngụy Lăng Phong chắp tay nói: "Sư đệ thật vụng về, để hoàng tử
chê cười rồi."
Ngụy Lăng Phong nở nụ cười gằn, cũng không cùng bọn họ so đo, mang theo một đám gỗ mục xoay người rời đi.
Tễ Nguyệt có chút chột dạ, an tĩnh đứng ở một bên. Lúc bọn người rời đi,
Lâm Uyên mới giận tái mặt, chuẩn bị giáo huấn tốt người nào đó một chút, để y nhớ kỹ.
Tễ Nguyệt bị nắm vai, giãy dụa mấy lần, mông không nhẹ không nặng bị vỗ một cái, Tễ Nguyệt liền bất động, nghẹn ngào nói:
"Choáng đầu, đau bụng."
"Yếu ớt!" Lâm Uyên ngoài miệng ghét bỏ,
vẫn đổi một cái tư thế, đem người ôm ngang trước ngực, Tễ Nguyệt buồn
bực ôm cổ Lâm Uyên.
Lâm Uyên đi vài bước liền dừng lại, hắn rõ
ràng muốn đem người kéo vào phòng hỏi tội, nhưng loại hành động này
không giống hỏi tội, liền đặt người xuống, tự mình đi về phía trước. "Tự mình đuổi theo."
Tễ Nguyệt giống tiểu tức phụ bị đối xử lạnh nhạt, y cũng biết mình làm sai, thành thật đi theo Lâm Uyên.
Lâm Uyên ngồi trên ghế nhìn người đứng trước mặt, "Đã biết sai chưa?"
Tễ Nguyệt có chút không phục, "Nhưng ta cũng không định tổn thương đến
tính mạng hắn, độc kia chỉ làm hắn ăn chút khổ, lại không có lấy mệnh
của hắn."
"Ta dặn dò ngươi thế nào?"
"Không thể hạ độc
hắn." Tễ Nguyệt buồn bực nói: "Nhưng hắn đáng ghét như vậy, ta chỉ muốn
để hắn ăn chút đau khổ, lại không có tổn thương tính mạng hắn, ta không
thể trút giận một chút sao?"
Lâm Uyên cười xùy một hồi, điểm
điểm cái mũi Tễ Nguyệt, "Ngươi thành có lý rồi? Đi theo bên cạnh hắn có ám vệ cùng thị vệ, với thủ đoạn vụng về kia của ngươi, còn sợ người ta
không nhìn ra? Lúc đó trị ngươi tội hành thích, ta làm sao cứu ngươi?"
Tễ Nguyệt đi về phía trước một bước, đứng ở giữa hai chân Lâm Uyên, ôm cổ
Lâm Uyên, cuối người đụng trán với Lâm Uyên, mềm giọng nói: "Sư huynh,
ta biết sai. Ngươi không nên tức giận."
Bộ dạng này của Tễ Nguyệt, làm Lâm Uyên có muốn dạy dỗ y cũng nói không nên lời. "Ngoài miệng nói thật dễ nghe."
Tễ Nguyệt bĩu môi hôn Lâm Uyên hai lần, "Miệng ta không chỉ nói chuyện êm tai, mà còn ngọt."
Lâm Uyên liền không thể tiếp tục bày mặt lạnh.
Hiện giờ Ngụy Lăng Phong ngoài mặt đối với bọn họ là chiêu đãi, nhưng trên
thực tế là đang quản thúc bọn họ. Ví như bản thân Ngụy Lăng Phong bị
giết, Lâm Uyên cũng không thể mang theo Tễ Nguyệt trốn thoát khỏi kinh
đô, hiện tại cũng chỉ hi vọng sư phụ có thể trị hết cho Ngụy Lăng Dược,
hai người kia sẽ không còn ngấp nghé máu của Tễ Nguyệt, thả bọn họ bình
yên xuất cung.
Lâm Uyên còn nhớ rõ Tễ Nguyệt lúc trước ao ước
được mặt y phục trắng giống Ngụy Lăng Dược, liền mang theo y đi hiệu may mua mấy bộ.
Tễ Nguyệt mặt đỏ bừng vì hưng phấn, mặc quần áo mới xoay vài vòng, "Sư huynh, ngươi nhìn ta xem có thấy đẹp không?"
"Đẹp lắm." Thiếu niên mặc áo trắng, khuôn mặt như vẽ, nói cười yến yến như thần tiên đạp trăng mà đến, môi hồng răng trắng, động tác liếm môi
trong lúc lơ đãng giống như tiểu yêu tinh giữa rừng núi hồn nhiên ngây
thơ, rung động lòng người.
"Nhưng màu trắng rất dễ bẩn, hái thuốc cùng làm việc cũng không thể mặc."
"Ta giặc cho ngươi. Mà sao ta lại không biết ngươi có làm việc?"
"Hì hì, sư huynh là phu quân tốt nhất nha." Tễ Nguyệt khịt mũi cười haha.
Xa xa Ngụy Lăng Phong thấy cảnh này, ánh mắt thâm trầm hơn mấy phần. Sau
khi hồi cung hắn đã vụng trộm tìm mấy nam sủng, nhưng luôn cảm thấy
không hợp ý, hắn mỗi lần đều sẽ vô thức lấy những người đó cùng Tễ
Nguyệt ra so sánh. Nam sủng không phải đối với hắn khúm núm, thì chính
là nịnh nọt lấy lòng, không có ai xán lạn lại thẳng thắn giống như Tễ
Nguyệt. Đối với hắn giống như đối với Lâm Uyên hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại. Nếu, nếu như...
Mà ở một bên khác, Hoàng Quý Phi trong
thần sắc có chút phiền muộn, hỏi ma ma thiếp thân bên cạnh nàng, "Tô ma
ma, ngươi nói, đứa bé kia bây giờ cũng lớn như vậy đi."
"Nương nương, bằng không nô tỳ đi hỏi thăm tình huống nhà kia một chút?"
Biểu tình Hoàng Quý Phi giãy giụa một chút, "Quên đi, không muốn phiền phức, không thể lộ ra dấu vết."
"Vâng. Nương nương đừng lo lắng, thường ngày nô tỳ thường phái người âm thầm
cho gia đình kia rất nhiều tiền bạc, đủ để tiểu chủ tử cơm ngon áo đẹp
lớn lên, tiểu chủ tử biết, cũng sẽ thông cảm cho khổ tâm của nương
nương."
Hoàng Quý Phi hai mắt nhắm nghiền, khẽ thở dài, nói:
"Đứa bé kia thân thể không tốt, uống thuốc cũng không biết phải tốn bao
nhiêu bạc."
Nhiều năm như vậy, mặc dù nàng không có hỏi thăm
tình trạng sinh hoạt của người nhà kia, nhưng cũng sai người âm thầm
tiếp tế cho nhà kia, chỉ hi vọng con của nàng có cuộc sống tốt hơn,
cũng không biết bây giờ thân thể như thế nào, có còn sống hay không.
Nếu không phải nàng nhìn thấy đứa bé Tễ Nguyệt kia mặt mày cùng nàng có
chút giống nhau, cũng sẽ không bị câu lên những ký ức đã bị dằn xuống
sâu trong đáy lòng.
Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt chơi một ngày,
mặc dù phía sau bị người bí mật giám thị có chút mất hứng, may là Tễ
Nguyệt không nhận ra, chỉ cần y vui vẻ là được.
Trở về tắm rửa xong, Tễ Nguyệt co quắp trên giường, trong miệng rên hừ hừ, "Sư huynh, chân ta đau quá."
Đôi chân Tễ Nguyệt trắng nõn thẳng tắp, trên đùi lông tơ thưa thớt, gần như nhìn không thấy.
Tễ Nguyệt đem chân đặt trên đầu gối Lâm Uyên, để hắn xoa xoa.
"Phiền phức!"
"Dù có phiền phức thì cũng là tiểu tức phụ của ngươi, đáng đời ngươi." Tễ Nguyệt lắc đầu lè lưỡi.
Hai người đang đùa giỡn, hoàn toàn không biết chuyện phát sinh kế tiếp.
Y Thánh bị người bên cạnh Ngụy Lăng Dược sốt ruột gọi dậy có chút buồn
bực, theo lý thuyết không nên xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn mới
đúng. Y Thánh đi theo một tiểu thái giám bước nhanh đi qua, lúc bắt mạch thần sắc càng ngày càng ngưng trọng. Nâng bút viết một đơn thuốc, dặn
dò Ngụy Lăng Dược uống nhiều nước, thả lỏng tâm tình.
"Thần y, điện hạ có chỗ nào không ổn?"
"Điện hạ không cần quá sầu lo, ưu tư thương tâm, hao tổn tâm thần. Thân thể Điện hạ không chịu nổi."
Y Thánh trong lòng lo sợ. Điều này đáng ra không nên xảy ra, theo mạch
tương hiện tại của Ngụy Lăng Dược, dược vật cùng độc trong người y đối
nghịch nhau, lúc trước ông đã hỏi rõ ràng về các loại dược liệu mà Tễ
Nguyệt đã sử dụng qua, không lẽ ông đã quên mấy vị thuốc trong đó? Đương nhiên, loại chuyện này không thể nói được, Y Thánh lựa chọn một số từ
toàn năng không tìm ra lỗi để đáp lại, chỉ chờ tự mình đi hỏi Tễ Nguyệt
kỹ càng một chút.
Chờ khi Y Thánh biết ngọn nguồn sự việc, chỉ
muốn đưa tay cho Tễ Nguyệt một cái tát, "Ngươi lần trước chỉ nói bị bọn
hắn biết tác dụng của máu, cũng không nói ngươi đã cho Ngụy Lăng Dược
dùng qua máu."
Lâm Uyên ngăn lại sư phụ, "Sư phụ, người đừng
nóng giận, không phải Tễ Nguyệt tự nguyện, ta bị dẫn tới dưới núi, Ngụy
Lăng Phong dùng lời nói uy hiếp Tễ Nguyệt, nên mới như vậy."
Y Thánh lui về sau một bước, ngồi xuống ghế, giống như già đi mấy tuổi.
"Vốn là có thể giải độc, thế nhưng sau khi Ngụy Lăng Dược dùng qua máu của
ngươi, trong cơ thể mới phát sinh biến dị, đơn thuốc giải dược không đủ
triệt để để giải độc. Dược tính trong máu của ngươi cùng dược thảo bình
thường sao có thể so sánh, ngươi để ta cầm dược thảo gì đi thay thế
đây?"