Âu Dương Hiên bị khiển trách một trận, quân chủ nhiều lần ra lệnh cho gã nhất định phải ở cùng một chỗ với Lâm Uyên, nếu không sau này sẽ không
kế thừa được vị trí quân chủ. Âu Dương Hiên bức xúc trước tình thế ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại càng không cam lòng, càng thêm căm hận Lâm Uyên bằng vào thân phận cùng sủng ái trói buộc gã, trong lòng cũng càng thêm chán ghét Lâm Uyên.
Thân phận của gã cao quý, dựa vào cái
gì phải vì một Lâm Uyên nhiều lần nhượng bộ, bị quản chế? So sánh hai
người, Âu Dương Hiên càng thích Bạch Lan ôn nhu săn sóc, nhu thuận hiểu
chuyện, nào giống Lâm Uyên, ngang ngược ương ngạnh, điêu ngoa tùy hứng,
còn muốn gã nâng niu mới được.
Đến ngày huấn luyện sinh tồn, tập
hợp ở học viện, mấy chiếc phi thuyền cỡ lớn đưa các bạn học đến, mỗi
người đều có định vị trong quang não, nếu gặp nguy hiểm có thể phát tín
hiệu cầu cứu, nhưng đồng thời, thành tích cũng bị hủy bỏ.
Tễ
Nguyệt một thân đồng phục học sinh gọn gàng, ở trong đám người cùng
trang phục hết sức xinh đẹp, cao ngất tuấn tú, trong mắt Lâm Uyên, bối
cảnh nghìn bài một điệu, một mình Tễ Nguyệt ở trong mắt hắn phát ra ánh
sáng ôn nhuận.
Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Lâm Uyên, Tễ
Nguyệt âm thầm cầm tay Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: "Anh đừng sợ, tôi nhất
định sẽ bảo vệ tốt anh, cũng sẽ giúp anh đạt được hạng nhất."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt một cái không nói gì, bên kia đạo sư giảng giải
xong những việc cần chú ý trước khi huấn luyện bắt đầu, học sinh liền
lục tục đi vào. Bên trong giống như rừng rậm, cây cối tươi tốt, che
khuất bầu trời, xanh um tươi tốt, bụi cây thấp bé khắp nơi đều có thể
nhìn thấy, ngăn cản tầm mắt, còn có tảng đá trên đường không bằng phẳng, ngay cả một con đường đàng hoàng cũng không có.
Gia thế sinh
viên Học Viện Đế Quốc bình thường đều không tệ, đều sinh ra và lớn lên ở Thủ Đô Tinh phồn hoa hoặc là các tinh cầu trọng yếu khác, sống an nhàn
quen rồi, rất không thích ứng với tất cả mọi thứ ở nơi này, càng không
nói đến những hùng tử được nuông chiều. Chỉ vừa mới bắt đầu, đã có mấy
hùng tử ngồi xổm khóc, cự tuyệt đi vào bên trong.
Nhiệm vụ của
bọn họ không phải đều giống nhau, nhiệm vụ của hùng tử có thu thập dược
thảo, có thu thập mẫu vật, còn có lấy một ít đồ vật trên người dị thú,
không đồng nhất. Nhiệm vụ của thư tử là bảo vệ hùng tử và sự an toàn của chính mình, còn có trợ giúp hùng tử hoàn thành nhiệm vụ của mình, chấm
điểm dựa trên thu hoạch và hiệu suất.
Tễ Nguyệt một tay cầm tay
Lâm Uyên, tay kia giúp Lâm Uyên xử lý cành cây dây leo và các chướng
ngại vật khác trên đường, thời khắc nhìn chằm chằm dưới chân, nhắc nhở
Lâm Uyên không bị tảng đá làm cho vấp ngã. Tễ Nguyệt nhìn con đường
quanh ngược bất định ở xa xa, ngồi xổm xuống, "Tới, tôi cõng anh."
"......"
Học sinh vào cửa vốn đã nhiều, còn có rất nhiều hùng tử không tiếp nhận
được do dự không dám đi vào trong, nhìn thấy một màn này đều sửng sốt,
sau đó theo bản năng nhìn đồng đội của mình.
Nhóm thư tử: "..." Muốn đánh cậu ta thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Uyên tính tình tốt sờ sờ tóc Tễ Nguyệt, "Không cần, tôi tự đi. Em phải bảo tồn thể lực, còn vài ngày."
Tễ Nguyệt cười đến ánh mặt trời rực rỡ, "Thể lực của tôi rất tốt, hoàn
toàn không có vấn đề gì. Những con đường đầy đá và bùn không nên để anh
đi, bàn chân của anh mềm mại như vậy, chắc chắn sẽ bị thương."
Ha ha mềm mại! Lâm Uyên sải bước đi ra ngoài, rất ổn định lại rất linh mẫn đi thuận buồm xuôi gió. Tễ Nguyệt ngây người một chút, vội vàng đứng
lên đuổi theo Lâm Uyên, "Lâm Uyên, anh đừng tức giận, tôi không phải xem thường ý tứ của anh, anh là người lợi hại nhất ưu tú nhất, thư tử đều
kém hơn anh. Tôi chỉ không muốn thấy anh bị mệt mỏi."
Chỉ sợ Tễ Nguyệt cho rằng hắn đang hiếu thắng, không muốn thừa nhận không bằng thư tử, mới cự tuyệt Tễ Nguyệt chiếu cố.
"Tễ Nguyệt, sau khi huấn luyện xong còn hai tháng nữa tôi liền tốt nghiệp."
Tễ Nguyệt quả nhiên bị dời đi lực chú ý, trong lòng đều muốn nhắc tới,
trước kia Lâm Uyên ở hang ổ của y đã nói hắn phải trở về học viện, sau
khi tốt nghiệp có thể kết hôn sớm, mà không cần đợi đến 25 tuổi, hiện
tại ý của Lâm Uyên là, thật sự muốn thực hiện sao?
"Em muốn loại
nghi thức khế ước gì? Sau khi tốt nghiệp không cần phải sống trong ký
túc xá của trường, em muốn sống ở Lâm gia hay chúng ta mua một ngôi
nhà?"
Trái tim Tễ Nguyệt "phanh" nhảy dựng lên, "Anh là muốn ở
nhà hay là muốn chúng ta ở riêng?" Nếu Lâm Uyên không bỏ được gia đình,
cho dù y cảm thấy có chút không thoải mái, chỉ cần Lâm Uyên cao hứng y
liền không sao cả. Tễ Nguyệt âm thầm lên kế hoạch, chờ sau khi trở về y
phải cố gắng kiếm tinh tệ, chuẩn bị phòng ốc cùng các loại đồ vật dùng
cho nghi thức kết khế ước. Chỉ cần là Lâm Uyên muốn, y đều sẽ nâng đến
trước mặt Lâm Uyên.
"Còn em thì sao? Em muốn ở Thủ Đô Tinh hay
trở về?" Lâm Uyên đối với ở nơi nào không có yêu cầu gì, mục đích của
hắn chỉ có một mình Tễ Nguyệt.
"Tôi muốn ở bên anh. Anh muốn đi đâu, tôi sẽ đi theo anh."
Lâm Uyên nhịn không được nở nụ cười, số lần hắn ở thế giới này không nói
nên lời rất nhiều, nhưng số lần cười cũng rất nhiều, Tễ Nguyệt luôn đáng yêu như vậy, "Năng lực nói lời âu yếm ở thế giới này rất không tồi."
Tễ Nguyệt nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, bên miệng nhàn nhạt cười của Lâm Uyên làm cho lòng y ngứa ngáy, tiến lên hôn trộm một chút, biện giải
cho mình: "Tôi chưa bao giờ nói cái loại lời âu yếm tao khí này, tôi nói đều là sự thật."
Đến trước một tảng đá, mặt trên vừa vặn bị lá
cây che khuất ánh mặt trời chói mắt, "Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một hồi." Tễ Nguyệt từ nút không gian lấy ra một cái đệm sạch sẽ mềm mại, trải
trên tảng đá, mới cho Lâm Uyên ngồi lên, sau đó lại lau mồ hôi nhỏ trên
mặt Lâm Uyên, lại lấy máy vệ sinh lau tay cho Lâm Uyên, lấy ra quả sữa
mà hùng tử thích ăn đưa cho Lâm Uyên.
Lâm Uyên vừa rồi đã bắt đầu khiếp sợ nhìn Tễ Nguyệt lấy ra các loại đồ vật lộn xộn, "Bên trong nút
không gian của em đều chứa những thứ này?" Thư tử khác chuẩn bị đều là
vũ khí cùng đồ đạc phòng ngự, cũng chỉ có Tễ Nguyệt mang theo những thứ
này.
"Còn mang theo tùy ngộ phòng, bên trong là gối đầu cùng chăn anh quen ngủ, buổi tối hẳn là sẽ không quá khó chịu. Tôi còn mang theo
gia vị, chờ lát nữa sẽ bắt cho anh một con Khiêu Khiêu Thú làm thịt
nướng ăn."
Thư tử đi ngang qua vẻ mặt khổ sở, Tễ Nguyệt chính là
khắc tinh của thư tử, vốn ngoài ý muốn gặp được còn rất cao hứng muốn
đến chào hỏi, thuận tiện khoe khoang một chút bầu không khí giữa hắn và
hùng tử rất tốt, tiến triển không tệ. Nhưng hùng tử vừa rồi còn hài lòng với hắn, ánh mắt nhìn hắn đều là bất mãn, ngay cả hoa hắn vừa hái trong tay cũng ghét bỏ vứt đi.
"Trong này của ta đều là năng lượng và
vũ khí của cơ giáp, không giống hắn, trang bị một ít đồ vật hoa lệ mà
không thực tế chiếm cứ không gian, về sau nếu gặp phải nguy hiểm cần
dùng đến vũ khí thì y chỉ có khóc. Nếu cầu cứu để học viện tới cứu,
thành tích bị hủy bỏ, mấy ngày nay có thoải mái đến đâu còn không phải
là vô dụng sao?"
Sắc mặt hùng tử tốt hơn một chút, trong lòng vẫn có chút bất mãn, anh nhìn những thư tử khác xem?
Còn có một đôi vừa nhìn liền thập phần thân mật, không giống như vừa mới
quen biết, động tác của hai người rất quen thuộc, hùng tử liền lập tức
bất mãn nhéo lỗ tai thư tử, "Anh đi mà học thư tử nhà khác đi, sao tôi
lại xui xẻo không gặp được chuyện tốt như vậy? Anh có mang theo tùy ngộ
phòng không?"
Thư tử cẩn thận đem lỗ tai mình về, "Nhẹ, nhẹ một chút. Tùy ngộ phòng thể tích lớn, vừa chiếm đất lại vô dụng."
"Vô dụng? Anh để tôi ngủ ở đâu vào ban đêm?"
"Tôi có mang theo túi ngủ."
"Tại sao tôi lại số khổ coi trọng anh như vậy, dã ngoại hoang dã anh để cho tôi ngủ trong túi ngủ?"
Thư tử cay đắng ha ha xin tha, cách khoảng không oán giận trừng mắt nhìn Tễ Nguyệt.
Lâm Uyên thấy Tễ Nguyệt nhìn một đôi náo loạn bên cạnh, trong mắt tràn đầy
hâm mộ, còn không tự giác vuốt lỗ tai mình, sau đó quay đầu lại trông
mong nhìn hắn. Thư tử kia bị hùng tử của hắn tùy ý thân mật nhéo lỗ tai, quan hệ thoạt nhìn thập phần thân cận, thật đúng là vận may!
Ánh mắt Lâm Uyên cứng đờ, lại nhìn động tác của hùng tử kia, không, hắn cự tuyệt.
Trong mắt Tễ Nguyệt từ chờ mong biến thành mất mát, làm bộ vui sướng khi
người gặp họa trêu ghẹo nói: "Thư tử kia thật đáng thương, hùng tử của
hắn quá hung dữ, lỗ tai vừa nhìn liền biết rất đau." Hùng tử có chỗ nào
bất mãn liền trực tiếp oán giận, hai người tuy rằng nhìn như đang cãi
nhau, nhưng tình cảm vừa nhìn liền rất sâu.
Mà Lâm Uyên đối với y một chút yêu cầu cũng không có, cũng không nói y làm sao chọc hắn mất
hứng, Tễ Nguyệt chẳng những không cảm thấy cao hứng, ngược lại trong
lòng rất sợ hãi, luôn cảm thấy Lâm Uyên là đem bất mãn ghi nhớ trong
lòng, chờ tích góp đủ thất vọng liền buông tay với y, sẽ làm cho y ngay
cả chết như thế nào cũng không biết. Y tình nguyện Lâm Uyên giống như
hùng tử kia, tức giận mắng y vài câu, nhéo lỗ tai hoặc đánh y vài cái,
có thể làm cho y biết y sai ở chỗ nào, có chỗ nào khiến Lâm Uyên không
hài lòng.
Ánh mắt Tễ Nguyệt sáng lên, dựa vào tảng đá bên cạnh Lâm Uyên, còn cố ý hạ thấp thân thể để lỗ tai ngang với Lâm Uyên.
Lâm Uyên sờ vài cái, sau đó thăm dò hôn một cái lên vành tai mượt mà của Tễ Nguyệt, "Tất cả mọi thứ của em vừa vặn đều là bộ dáng tôi thích. Thật
sự là không tìm được lý do để bắt nạt nó."