"Ngươi điên rồi sao?" Hắn vội vã nhìn lướt qua nội điện vắng vẻ không người
rồi hoảng hốt nói, "Bị bệ hạ phát hiện sẽ có hậu quả gì, ngươi có nghĩ
tới không?"
Yến Ngọc Sâm vẫn ung dung nhìn hắn, thế mà còn cười vui vẻ: "Ngươi đang lo cho ta đấy à?"
Không đợi Đường Cửu xù lông lên, y lại an ủi: "Yên tâm đi. Hoàng huynh đang ở ngự thư phòng tiếp Lưu các lão nên không rảnh đến đây bắt chúng ta
đâu."
...... Lời này giống như bọn họ đang làm việc gì không thể lộ ra ngoài vậy!
Đường Cửu bị y chọc tức điên, muốn nổi giận nhưng lại sợ làm ầm ĩ khiến người ta chú ý nên chỉ có thể ngồi trừng y.
"Ta đã dám vào thì đã hoàn toàn chắc chắn rồi." Yến Ngọc Sâm nói, "Không ai phát hiện đâu, ngoan nào đừng sợ."
Nghĩ cũng đúng, lén lút vào Trường Nhạc Cung không biết phải tránh đi bao
nhiêu tai mắt, Yến Ngọc Sâm đã bình thản như vậy thì chắc hẳn đã thu xếp chu toàn.
Xem ra trước kia y cài người vào cung không chỉ có mỗi mình Tiểu Thuận Tử.
Sau khi tỉnh táo suy nghĩ rõ ràng, lúc này Đường Cửu mới trầm tĩnh lại,
trên lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Yến Ngọc Sâm đưa tay sửa tóc mai lòa xòa cho hắn rồi hỏi: "Lúc nãy kiểm tra thấy ngươi hết sốt rồi. Thân thể còn chỗ nào khó chịu không?"
Đường Cửu hơi nhíu mày tỏ vẻ không thích cử chỉ quá thân mật của y, lui ra sau giữ khoảng cách rồi lạnh nhạt nói: "Không sao."
Không đợi Yến Ngọc Sâm nói gì, hắn lại nói: "Cám ơn ngươi đến thăm ta. Nhưng
hành động lần này của Đoan Vương rất không ổn, đừng có lần sau nữa."
Thái độ của hắn lạnh lùng xa cách nhưng Yến Ngọc Sâm tựa như không bị đả
kích, chỉ lấy từ trong ngực ra một cái hộp tinh xảo, không biết bên
trong đựng thứ gì.
Đường
Cửu nhịn không được tò mò nhìn thoáng qua, thấy Yến Ngọc Sâm mở hộp ra,
bên trong là từng lớp bánh ngọt được sắp xếp chỉnh tề, bánh Như Ý, bánh
đường xốp giòn, bánh hoa mai...... Từng cái khéo léo đẹp đẽ, mùi thơm
nức mũi.
Hai mắt Đường Cửu nhìn hau háu.
Đồ! Ngọt!
Hắn bao lâu rồi chưa được ăn đồ ngọt!
Lâm Cẩn Chi tính tình nhạt nhẽo mà khẩu vị cũng nhạt nhẽo, bình thường ăn
cơm ít dầu ít muối, mặn cay xin miễn, với đồ ngọt lại càng không có hứng thú. Trước kia Yến Ngọc Hiên cưng chiều y nên dặn dò đầu bếp trong cung làm đồ ăn theo khẩu vị của y, mấy năm nay người ở Trường Nhạc Cung đều
biết thói quen ăn uống của Hoàng hậu. Đường Cửu sợ mình đột nhiên thay
đổi khẩu vị sẽ khiến người ta hoài nghi nên mỗi ngày chỉ có thể rưng
rưng gặm các loại rau xanh, cảm thấy mình sắp biến thành thỏ đến nơi
rồi!
Yến Ngọc Sâm: "Trong phủ mới tuyển đầu bếp là người phương Nam, am hiểu làm điểm tâm ngọt,
ta thấy hương vị cũng không tệ lắm nên nhân tiện mang đến cho hoàng tẩu
nếm thử."
Đường Cửu cố
kiềm chế móng vuốt ngo ngoe muốn động của mình, Lâm Cẩn Chi không thích
thứ này nên hắn cũng phải lạnh lùng nói không thích, nhưng mùi thơm của
bánh ngọt không ngừng dụ dỗ hắn, Đường Cửu giãy dụa nửa ngày cũng không
thốt ra được nửa chữ.
"Nếm một cái được không? Biết đâu sẽ thích thì sao." Yến Ngọc Sâm nhón tay cầm một cái bánh hoa quế đút cho Đường Cửu.
Làm tốt lắm! Như vậy ta đành phải cố mà ăn thôi!!
Đường Cửu vừa mừng thầm trong lòng vừa duy trì dáng vẻ lạnh nhạt ghét bỏ, cau mày nhìn cái bánh kia ba lần bảy lượt mới miễn cưỡng há miệng nuốt vào.
Bánh hoa quế xốp giòn thơm ngọt vô cùng, vào miệng tan ra ngay, ngon đến nỗi Đường Cửu muốn phát khóc. Hắn nuốt ực bánh ngọt, ánh mắt lại thèm
thuồng nhìn chiếc hộp kia.
Yến Ngọc Sâm cong khóe môi đặt chiếc hộp vào tay Đường Cửu: "Hoàng tẩu thích thì tốt. Lần sau lại mang thêm cho ngươi."
Đường Cửu vừa định "ừ" một tiếng thì trong đầu kéo căng dây cung khiến hắn
kìm lại được, nghiêm mặt nói: "Không có lần sau! Không cho ngươi......"
"Vậy không được." Yến Ngọc Sâm nói, "Không gặp được ngươi sẽ nhớ ngươi. Trước kia ta nhịn quá lâu, giờ ta không muốn nhịn nữa."
Đường Cửu lại bị những lời to gan lớn mật của y làm cho á khẩu, đang không
biết phản ứng ra sao thì chợt thấy Yến Ngọc Sâm duỗi ngón tay nhặt mảnh
vụn bánh ngọt trên khóe môi mình.
Sau đó ngậm ngón tay kia vào miệng mút một cái, ánh mắt phong lưu mỉm cười nhìn hắn: "Ừm, đúng là rất ngọt."
Đường Cửu sửng sốt, chỉ cảm thấy hơi nóng từ từ dâng lên, gương mặt lập tức
ửng đỏ, một lúc sau mới luống cuống chân tay phản ứng lại: "Ngươi......
làm càn!"
Nói xong ngay
cả hắn cũng thấy chẳng có sức uy hiếp gì, bởi vì chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hình như hắn đã nói câu này với nam nhân trước mặt rất nhiều lần.
Quả nhiên Yến Ngọc Sâm khẽ cười, đôi mắt hẹp dài đen láy nhìn hắn chằm chằm với vẻ thích thú, không lùi mà tiến tới hỏi: "Còn có làm càn hơn nữa.
Hoàng tẩu muốn thử không?"
Không đợi Đường Cửu kịp phản ứng, y đột nhiên chống tay lên giường áp sát nửa người trên vào Đường Cửu.
Khuôn mặt nam nhân phút chốc được phóng to ngay trước mắt, sống mũi thẳng
tắp, lông mi dài rậm, mắt hai mí hơi mỏng, đôi môi ưu mỹ...... Đầu óc
Đường Cửu trống rỗng, nhất thời quên né tránh, ngơ ngác nhìn nam nhân
càng lúc càng đến gần.
Khi đã gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Yến Ngọc Sâm đột
nhiên dừng lại rồi cười khẽ: "Hoàng tẩu đang chờ mong gì vậy?"
Đường Cửu bừng tỉnh, lúc này mới phát giác vừa rồi mình quên hít thở, cả lồng ngực đều nghẹn đến đau nhức, thấy ánh mắt trêu chọc của nam nhân thì
gương mặt lập tức đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ nhưng không biết làm sao,
đang muốn cắn răng lạnh mặt đẩy nam nhân xấu xa này ra thì đối phương
lại đột nhiên chồm tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hôn chụt một cái lên má hắn.
"Thật là thơm."
Không đợi Đường Cửu đang ngây người có phản ứng gì, nam nhân sờ môi mình cười nhẹ một tiếng rồi lui lại hai bước, lẳng lặng trèo qua cửa sổ đi mất.
——
Vào mùa đông hàng năm, nước Đại Lương đều tổ chức "chơi băng" truyền thống. "Chơi băng" chính là các hoạt động giải trí trên băng với đủ loại hình, không chỉ thịnh hành,trong dân gian mà còn dần tiến vào cung đình, trở
thành trò tiêu khiển ưa thích của Hoàng gia quý tộc.
Lúc này trên sân băng ở hoàng cung Tây Uyển đang hừng hực khí thế tiến hành cuộc tranh tài "đánh cầu trên băng". Người dự thi mang giày trượt băng
vừa trượt vừa ném bóng. Đường Cửu tràn đầy phấn khích đứng trên đài xem
nửa ngày, phát hiện trò này rất giống khúc côn cầu trên băng thời hiện
đại, chỉ là không dùng gậy đánh bóng mà dùng tay chuyền bóng cho đồng
đội để quăng vào cầu môn của đối phương phân thắng bại.
Người dự thi chia làm hai đội đỏ xanh, phần lớn là con em quý tộc và cấm quân thị vệ. Đám nam nhi ai nấy đều có thể lực tràn đầy, tinh thần phấn
chấn, tranh nhau đoạt bóng không ai nhường ai. Trong đội đỏ có một bóng
dáng hết sức chói mắt, vai rộng eo hẹp chân dài, thân thủ nhanh nhẹn dễ
dàng cướp bóng từ tay đối phương, sau đó nhoáng một cái tránh thoát hai
người chặn đường, tiêu sái quăng bóng vào cầu môn của đối phương.
Chính là Yến Ngọc Sâm.
Vừa nhìn thấy y, Đường Cửu chợt nhớ lại nụ hôn trộm của nam nhân kia vài
ngày trước, nhịn không được đưa tay sờ lên má phải, cảm thấy nơi đó đột
ngột nóng ran.
"Hay không?"
Bên cạnh vang lên một thanh âm mềm mại, Đường Cửu nhìn lại, đúng là Thẩm Kha.
Thẩm Kha ôn hòa nhìn hắn với vẻ mặt rất ngây thơ, nhưng lời nói ra lại không được như vậy: "Chuyện nhân sâm ngàn năm là ngươi cố ý đúng không? Cố ý
tính toán kỹ mọi chuyện, sau đó nhìn ta từng bước giẫm vào cạm bẫy, có
phải rất thú vị, rất vui vẻ không?"
Đường Cửu thả tay xuống lạnh lùng nhìn y: "Lời ngươi nói ta nghe không hiểu."
Thẩm Kha siết chặt tay, chung quanh không có ai, y dứt khoát không nể mặt
mũi: "Đến giờ mà ngươi còn giả bộ à? Lâm Cẩn Chi, ngươi lợi hại lắm, tâm cơ sâu như thế mà cứ tỏ ra thanh cao, còn lừa gạt được mọi người, ngay
cả bệ hạ cũng tin tưởng ngươi mà không nghi ngờ gì......"
"Nhưng ngươi chớ đắc ý." Y ôn nhu nói, "Đừng quên ngươi chỉ là kẻ thế thân, bệ hạ là của ta, vị trí của ngươi cũng là của ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ
khiến ngươi chật vật ngã xuống."
Đường Cửu: "Ta bây giờ cũng có thể khiến ngươi chật vật ngã xuống đấy."
Thẩm Kha sững sờ, còn tưởng đối phương đang khiêu khích mình nên giận quá
hóa cười muốn đánh, nhưng thấy Yến Ngọc Hiên đi tới bên này nên đành
phải tạm thời nhịn xuống, nở nụ cười ôn nhu hành lễ: "Bệ hạ."
Yến Ngọc Hiên ừ một tiếng, hắn từ xa trông thấy hai người này đứng chung
một chỗ, sợ bọn họ không hợp nhau nên tới xem thử, không ngờ bầu không
khí vẫn rất tốt, thế là hỏi: "Các ngươi đang nói chuyện gì đấy?"
Thẩm Kha vừa định đáp lời thì Đường Cửu đã nói: "Thần và Thẩm quý phi thấy
trò đánh cầu trên băng này rất thú vị nên đang muốn thỉnh cầu bệ hạ đồng ý cho chúng ta chơi thử."
Nụ cười trên mặt Thẩm Kha cứng đờ.
"Được đấy." Khi Yến Ngọc Hiên chưa lên ngôi cũng rất hứng thú với mấy loại
thi đấu này, nhưng vì thân phận tôn quý nên không thể tự mình xuống
chơi, thế là tràn đầy phấn khởi nói, "Các ngươi đi đi, thay trẫm chơi
cho thỏa thích."
Thẩm Kha đối với loại vận động này vừa không hứng thú vừa không hiểu biết, nhưng lại không dám làm Yến Ngọc Hiên mất hứng nên chỉ có thể miễn cưỡng cười đáp ứng.
Biết Lâm Cẩn
Chi và Thẩm Kha muốn tham gia, vẻ mặt các huynh đệ trên sân băng hết sức vi diệu. Tuy ngoài mặt bọn hắn không nói gì nhưng trong lòng rất khinh
thường hai người này.
Nam nhi tốt chí ở bốn phương, dù không thể ra chiến trường chinh chiến bảo
vệ đất nước thì ít nhất cũng phải vào triều đình lập công, tình nguyện
gả vào thâm cung làm phi tử giống như nữ nhân là cớ làm sao? Đúng là làm mất mặt nam nhân bọn hắn!
"Hai vị nương nương nghĩ thế nào mà lại vào đây chơi? Trò này khá nguy hiểm, các ngươi da mịn thịt mềm, nếu bị xô đẩy nguy hiểm tính mạng sẽ không
ổn. Ta thấy vẫn là ngồi xe trượt tuyết thích hợp với các ngươi nhất."
Người vừa nói chính là thống lĩnh cấm quân Lưu Bình Lâu, hắn đi theo Yến Ngọc Hiên mười năm nay rất được trọng dụng, tính tình chính trực ngay thẳng, hoàn toàn không sợ đắc tội hai người được sủng ái ở hậu cung này. Ngồi
xe trượt tuyết đều là nữ quyến hậu cung, lời này của Lưu Bình Lâu rõ
ràng là xem bọn họ như nữ nhân. Trong đám người truyền đến vài tiếng
cười nhạo, sắc mặt Thẩm Kha lập tức trở nên khó coi, Đường Cửu chỉ lạnh
nhạt liếc mắt nhìn Lưu Bình Lâu, thậm chí còn nhếch môi cười nói: "Lưu
Thống lĩnh tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu lát nữa bị thua dưới tay
người hậu cung như ta thì ngươi tự xử thế nào đây?"