Trong tình huống này sao có thể nói "không cần" chứ!?
Say rượu táo bạo hẳn lên, Đường Cửu vứt bỏ sĩ diện nói thẳng một chữ
"muốn". Hắn bị Bùi Hàn ôm vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn vàng ấm cúng, vầng sáng lan tỏa từng vòng như
sóng nước chậm rãi loang ra, Đường Cửu chỉ thấy đầu váng mắt hoa như
đang trôi nổi giữa biển mây, trong mắt dần hiện ra ánh nước long lanh,
cuối cùng nắm chặt ga giường rên khẽ một tiếng rồi cuộn mình lại.
Bùi Hàn ôm hắn vào phòng tắm lau rửa sơ qua rồi đặt lại xuống giường, dịu dàng hôn một cái lên mắt hắn: "Ngủ đi."
Toàn thân Đường Cửu mềm nhũn, rất muốn ngủ ngay nhưng vẫn quan tâm đến đối phương: "Anh không khó chịu à?"
"Đợi lát nữa sẽ hết ngay thôi." Bùi Hàn hôn lên má hắn, thấp giọng nói, "Nếu đêm nay giày vò em thì em cũng đừng mong ngủ."
Đôi mắt ướt sũng của Đường Cửu nhìn y một hồi, đột nhiên nhổm dậy xoay
người ngồi lên chân Bùi Hàn. Bùi Hàn còn tưởng hắn uống say làm loạn nên buồn cười hỏi hắn: "Sao vậy?"
Đường Cửu không nói lời nào mà cúi xuống kéo một cái, sau đó hạ thấp đầu.
Bùi Hàn run lên, cơ bắp toàn thân đột nhiên căng cứng, y chống tay ngồi dậy kéo Đường Cửu: "Đừng ——"
Đường Cửu ngẩng đầu, cánh môi đỏ thắm, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn y chằm chằm rồi thè ra đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm khóe môi.
"Em cũng muốn làm anh dễ chịu."
"Ầm" một tiếng, tất cả lý trí đều hóa thành hư vô.
——
Hôm sau tỉnh lại Đường Cửu chỉ thấy cổ họng đau rát, hắn ôm đầu mê man ngồi dậy, nhất thời không nhớ được hôm qua xảy ra chuyện gì.
Hắn mơ màng xuống giường vào phòng vệ sinh, nhìn thấy trên bồn rửa mặt có
cốc và bàn chải đánh răng đã lấy sẵn kem, thế là tự nhiên cầm lên đánh
răng.
Bàn chải đánh răng
luồn vào khoang miệng đụng trúng vách trong đau điếng, lúc này Đường Cửu mới hoàn toàn tỉnh táo, trừng mắt nhìn vào gương, phát hiện môi mình
sưng lên, còn có mấy vết nứt nhỏ.
Ký ức đêm qua đột nhiên ùa vào đầu, tay Đường Cửu run lên một cái, nước trong cốc văng ra ngoài hơn phân nửa.
A a a a rượu giả hại người!!
Hôm qua hắn đã làm gì!!
Trong lòng hắn đang gào thét thì Bùi Hàn mở cửa bước vào. Mặt Đường Cửu lập
tức nóng ran, né tránh không dám nhìn thẳng nhưng lại bị Bùi Hàn nhẹ
nhàng nắm cằm bắt quay lại, y dịu giọng dỗ dành: "Há miệng anh xem nào."
Đường Cửu nhịn xuống xấu hổ há miệng, trông thấy Bùi Hàn nhíu mày thở dài:
"Xin lỗi...... Đêm qua anh không nhịn được, sau này sẽ không thế nữa."
Trên mặt y lộ vẻ áy náy, Đường Cửu đau lòng vội vàng nói: "Không sao...... là em tự nguyện mà."
Ban đầu là tự nguyện, ai ngờ về sau Bùi Hàn phát điên làm hắn khó chịu phát khóc, lúc đó Bùi Hàn mới tìm về lý trí dừng lại.
Bùi Hàn ôm eo hắn hôn nhẹ một cái lên khóe môi: "Ừ. Sau này dùng chỗ khác."
Đường Cửu: "......"
Uổng công đau lòng. Đúng là đại lưu manh mà!
——
Điểm hối hận của Thôi Tử Minh đã lên đến 25, nhưng Đường Cửu biết đối phương không phải hối hận vì ngoại tình mà vì ăn vụng không chùi mép để hắn
phát hiện. Hắn cắt đứt mọi tài nguyên của Thôi Tử Minh, Thôi Tử Minh rơi vào đường cùng đi tìm Hàn Thiến muốn mượn quan hệ của Hàn thị giúp mình đi đường tắt, kết quả bị đánh cho một trận, nghe nói phải nằm trong
bệnh viện cả tuần lễ.
Đương nhiên đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Đường Cửu chẳng buồn quan tâm đến Thôi Tử Minh, tiếp tục ôm máy tính bảng xem "Hành trình điều tra".
"Hành trình điều tra" là show động não và mạo hiểm mà Diệp Doanh sản xuất năm mười sáu tuổi, mỗi kỳ phát sóng đều rất hot, hiện giờ đang chuẩn bị cho kỳ thứ tư. Bùi Hàn diễn xong "Ám Hỏa" không còn lịch trình nào khác,
khi tìm tài nguyên mới cho y Đường Cửu đã nhìn trúng show này.
Hình thức của nó là đưa khách mời đến hiện trường gây án chân thực nhất để
khách mời tự tìm ra manh mối và tiến hành phân tích, vạch trần chân
tướng sự việc, cuối cùng tìm được hung thủ thật sự. Không có kịch bản,
trong quá trình tham gia ê-kíp cũng sẽ không nhắc nhở bất cứ điều gì,
tất cả đều phải dựa vào trí thông minh của khách mời và đoàn kết hợp tác để phá án, bảo đảm mang đến cho khán giả hiệu ứng chân thực nhất. Từng
có một nhóm khách mời đi suốt ba ngày đều không phá được án, ban đêm
phải ngủ lại hiện trường, ngủ dậy thì tiếp tục phá án, cuối cùng gần
kiệt sức mới tìm ra chân tướng. Vì vậy rất nhiều người chỉ trích ê-kíp
khắt khe đặt ra độ khó quá cao, nhưng sau khi lên sóng lại đạt tỷ lệ
người xem cao kỷ lục.
Các show có kịch bản đi theo lối mòn đã quá nhàm chán với khán giả, ai cũng muốn tìm kiếm cảm giác kích thích mới lạ, "Hành trình điều tra" đã đáp
ứng khẩu vị và nhu cầu của họ. Vì vậy dù điều kiện tiết mục gian khổ và
độ khó cao thì vẫn có vô số minh tinh tranh nhau lọt vào danh sách khách mời.
Đường Cửu đang xem
"Hành trình điều tra" kỳ thứ ba với chủ đề thám hiểm nhà ma ban đêm.
Trong màn hình, nhóm khách mời đang săm soi cái tủ của chủ nhân nhà ma,
trong tủ kiếng có một bộ xương trắng hếu, khách mời đang cố gắng tìm ra
manh mối từ trên người nó, khi nhìn đến hộp sọ thì trong hốc mắt trống
rỗng đen thui đột nhiên xuất hiện hai con mắt điện tử màu đỏ sáng rực.
Nhạc nền ma quái đúng lúc này vang lên, sống lưng Đường Cửu lạnh toát, vội vàng ném máy tính bảng sang ghế salon bên kia.
Bùi Hàn bưng khay trái cây đi tới, buồn cười nhặt máy tính bảng lên: "Đã bảo em sợ thì đừng xem rồi mà."
"Em, em đang tìm hiểu trước cho anh đó." Đường Cửu ôm chặt Bùi Hàn như bạch
tuộc, Bùi Hàn ngồi xuống ghế salon, ôm hắn vào ngực vuốt tóc rồi cho hắn ăn ô mai xem như an ủi.
"Nếu anh đi show thì tạm thời không được gặp anh nữa rồi." Đường Cửu thở
dài. Hắn có thể để Bùi Hàn không cần làm gì, mỗi ngày chỉ ở nhà với hắn, nhưng nếu thế sẽ biến thành bao nuôi đúng nghĩa, hắn cảm thấy như vậy
là không tôn trọng Bùi Hàn.
Hơn nữa còn phải cho tất cả mọi người thấy Bùi Hàn đẹp trai tài giỏi đến mức nào.
Bùi Hàn hôn hắn: "Đừng lo. Anh sẽ cố gắng hoàn thành ghi hình trong vòng sáu tiếng."
Đường Cửu: "......"
Chợt cảm thấy độ thử thách trí thông minh mà ê-kíp bày ra đang bị khiêu khích.
——
Mỗi kỳ có năm khách mời, khi Bùi Hàn đến hiện trường thì đã thấy ba người.
Một là Uông Tần năm nay ba mươi tuổi, nam chính quen mặt trong các phim
cổ trang, là mỹ nam cổ trang được yêu thích nồng nhiệt. Hai là nữ ca sĩ
trẻ Tống Dao, còn có một tiểu hoa đang nổi là Ôn Ngữ Liễu, tuổi khoảng
hai lăm hai sáu, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, là nữ thần
trong mộng của vô số người.
So với ba người này, Bùi Hàn chỉ là diễn viên vô danh chưa từng nghe
tiếng. Nhưng khi y xuất hiện, ánh mắt mọi người đều vô tình bị y thu
hút, dù y không nói lời nào nhưng khí chất trên người vẫn chẳng hề thua
kém bất kỳ minh tinh nổi tiếng nào ở hiện trường.
Ôn Ngữ Liễu tò mò nhìn y rồi chủ động hỏi: "Anh là Bùi Hàn đóng phim "Ám
Hỏa" đúng không? Tôi có nghe đạo diễn Lưu nhắc đến anh, khen diễn xuất
của anh rất vững."
Bùi Hàn: "Cám ơn."
Mặc dù y lịch sự gật đầu cám ơn nhưng ngay cả nụ cười cũng không có, trong
lòng Uông Tần lập tức cười nhạo. Tính tình khô khan thế kia bảo sao
không nổi tiếng được.
Ôn
Ngữ Liễu cũng chẳng để ý mà quay sang thì thầm với Tống Dao, loáng
thoáng nghe ra mấy chữ "ngầu quá", "đẹp trai thật". Đợi thêm một hồi,
khách mời thứ năm đến.
Đó là một nam sinh mặc trang phục bình thường màu xanh trắng, khuôn mặt
non mềm có thể bóp ra nước, nhìn rất hoạt bát năng động. Bùi Hàn nãy giờ không có biểu cảm gì thấy người tới thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt lập tức hiện lên ý cười, chủ động đi tới thấp giọng hỏi: "Sao em
lại tới đây?"
"Đến tham gia chung với anh nha." Đường Cửu cười hì hì ngửa đầu nhìn y, "Em nghĩ kỹ rồi, sáu tiếng cũng không thể xa anh được."
Tim Bùi Hàn nóng lên, lại nhịn không được nhắc nhở: "Em không sợ bị hù dọa à?"
Đường Cửu thản nhiên nói: "Chẳng phải có anh rồi sao?"
Bùi Hàn bật cười đưa tay xoa đầu Đường Cửu.
Thấy ba người kia đều đang ngó mình, Đường Cửu đi qua tươi cười chào hỏi:
"Chào soái ca, chào hai nữ thần tỷ tỷ, em là Diệp Doanh, xin mọi người
chỉ giáo nhiều ạ!"
Cậu bé đáng yêu như thế ai mà không thích, Tống Dao cười hỏi: "Tiểu soái ca ở đâu ra thế này, trưởng thành chưa đấy?"
Đường Cửu: "Em mười chín rồi ạ."
Nhìn hắn hệt như học sinh, ba người kia đều không phải nghệ sĩ Tinh Doanh
nên dù biết tên hắn cũng không ngờ được đây chính là Tiểu Diệp tổng
trong truyền thuyết, cứ đinh ninh hắn là người mới vào nghề.
Ôn Ngữ Liễu: "Chị nhớ ra rồi, có phải em đóng chung với Bùi Hàn trong "Ám Hỏa" không?"
Đường Cửu không ngờ lại có người biết mình nên cười ngượng ngùng: "Chỉ diễn mười mấy phút thôi ạ."
"Đạo diễn Lưu nghiêm khắc lắm, diễn viên được ông ấy chọn nhất định rất lợi
hại." Ôn Ngữ Liễu cười nói, "Chị rất thích phim này, đang mong tới ngày
ra rạp đây!"
Mấy người
xúm lại tán gẫu, Đường Cửu ngoan hiền lại dẻo miệng nên Tống Dao và Ôn
Ngữ Liễu rất thích hắn, hai đại soái ca còn lại đều bị vứt sang một bên. Ngoài mặt Uông Tần mỉm cười nhưng trong lòng lại cực kỳ khinh thường.
Bùi Hàn thì thôi đi, giờ còn nhét thêm một lính mới ngay cả tên cũng
chưa từng nghe qua, hắn chỉ mong lát nữa mấy người này đừng làm vướng
chân mình.
Người đã đến
đông đủ, tiết mục chính thức bắt đầu. Có staff xuất hiện bịt mắt năm
người rồi dẫn họ vào một tòa nhà, sau đó đóng cửa lui ra.
Tiếng loa vang lên trên đầu: "Xin khách mời tháo khăn bịt mắt ra."
Đường Cửu tháo khăn xuống, trông thấy bọn họ đang đứng trong một hành lang âm u, bóng đèn sắp hư lúc sáng lúc tối, phát ra tiếng ù ù rất nhỏ. Trước
mắt có dựng một tấm bảng nhắc nhở, phía trên viết chủ đề tra án kỳ này
bằng mực đỏ: "Ban đêm đến bệnh viện tâm thần."
Đường Cửu: "......"
Bỗng dưng hối hận thì làm sao bây giờ.
Bùi Hàn yên lặng đi tới nhẹ nhàng nắm tay hắn. Trong lòng Đường Cửu lập tức can đảm hơn nhiều, tiếp tục đọc tóm tắt vụ án bên dưới.
"Vương Phán Đệ năm nay mười sáu tuổi, một tháng trước bị rối loạn tâm thần nên được cha mẹ đưa tới bệnh viện này chữa trị. Sáu giờ sáng hôm qua được
nhân viên căn tin bệnh viện phát hiện chết cóng trong tủ lạnh nhà bếp.
Trên tủ lạnh không có dấu vân tay của thủ phạm, nhưng đây cũng không
giống một vụ tự sát."
"Hung thủ thật sự giết chết Vương Phán Đệ là ai? Xin hãy tìm kiếm manh mối và vạch trần chân tướng."