Đối
phương tựa như không ngờ hắn đột nhiên quay lại nên thần sắc có chút
chật vật, vội vàng lau nước mắt rồi nghiêng mặt sang bên.
Yến Ngọc Hiên kinh ngạc nhìn y chằm chằm, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lâm Cẩn Chi chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt hắn. Người này quá mạnh mẽ, năm đó cùng hắn ra chiến trường trúng một mũi tên trí mạng, quân y nhổ
mũi tên ra khiến y đau đến chết đi sống lại mà cũng không chịu rên một
tiếng. Mấy năm nay trong cung lời đồn đại ác ý bên tai không dứt, đối
phương cũng chỉ im lặng, chưa bao giờ ủy khuất kể lể với hắn một câu.
Thậm chí có khi trên giường bị ức hiếp cũng chỉ đỏ lên hốc mắt, quật
cường không chịu xin tha, để Yến Ngọc Hiên vừa yêu vừa hận.
Nhưng bây giờ Lâm Cẩn Chi lại khóc.
Y nghiêng mặt, hốc mắt ửng đỏ, dù đã cố hết sức khống chế mình nhưng nước mắt lại trái ý muốn của chủ nhân nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn kia, thầm nói lên thân thể này đang gánh chịu nỗi bi ai và tuyệt
vọng tột cùng.
Yến Ngọc
Hiên lập tức bị chấn động bởi dáng vẻ yếu đuối chưa bao giờ thấy của y,
trong lòng hỗn loạn, đưa tay ôm chặt y vào ngực, ngữ khí trở nên ôn nhu
hiếm thấy: "Sao lại khóc thế này? Nói trẫm nghe, làm sao vậy?"
Người trong ngực dường như xấu hổ vì sự thất thố của mình nên lặng lẽ quay
đầu tránh né, lại bị Yến Ngọc Hiên giữ chặt cằm bắt y nhìn vào mắt hắn:
"Cẩn Chi, trong lòng ngươi vẫn đang trách trẫm phải không?"
"...... Thần không dám."
"Trẫm muốn nghe lời thật." Yến Ngọc Hiên trầm giọng nói, chợt cảm thấy ngữ
khí của mình quá nghiêm khắc nên dịu giọng lại, "Còn nữa, ngươi không
cần xưng thần với trẫm."
Người trong ngực do dự một chút, cuối cùng nói giọng khàn khàn: "Thần......
Ta biết mình không nên ghen ghét, nhưng ta không khống chế được. Bệ hạ
tìm được người mình thật sự yêu thì ta phải chúc phúc mới đúng. Nhưng ta không làm được, bởi vì......"
Yến Ngọc Hiên nhìn y như đang khích lệ y nói tiếp.
Người trong ngực nhắm mắt lại tỏ vẻ cam chịu, cởi bỏ vỏ bọc cứng rắn của mình để lộ sự yếu đuối ẩn sâu bên trong: "Bởi vì ta cũng rất yêu bệ hạ. Ta
không muốn nhường bệ hạ cho người khác."
Cho tới nay Lâm Cẩn Chi chỉ yên lặng cố gắng, rất ít khi biểu lộ yêu thương với Yến Ngọc Hiên, càng không bao giờ nói ra lời như vậy. Yến Ngọc Hiên lần đầu tiên thấy y làm nũng chẳng những không ghét mà trái lại còn
thấy trong lòng vui vẻ lạ thường: "Vậy sao lúc nãy ngươi không nói?"
"Người bệ hạ thích vốn cũng không phải ta. Ta nói ra chẳng phải càng khiến bệ hạ thêm chán ghét sao?"
Thì ra là vậy. Trên mặt Yến Ngọc Hiên hiện lên ý cười, hắn đã biết Lâm Cẩn
Chi yêu mình như thế thì sao có thể thờ ơ? Hắn tự tay lau khô nước mắt
cho đối phương rồi ôn nhu nói: "Không đâu. Mặc dù trẫm yêu Tiểu Kha Nhi
nhưng ngươi đã ở bên trẫm rất lâu, trẫm làm sao vứt bỏ chán ghét ngươi
được?"
Yến Ngọc Hiên cũng hồi tưởng lại mấy năm nay Lâm Cẩn Chi đối tốt với mình thế nào, cảm
thấy chuyện này đúng là khiến y ủy khuất rất nhiều, nghĩ ngợi một lát
rồi lại nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Ngươi vẫn là hoàng hậu của
trẫm, trẫm không bạc đãi ngươi đâu."
Hôm nay hắn đến đây vốn định khuyên Lâm Cẩn Chi nhường lại ngôi vị Hoàng
hậu cho Thẩm Kha, nhưng giờ cảm thấy Tiểu Kha Nhi vẫn chưa quen với
chuyện hậu cung, xuất thân cũng không thể thuyết phục mọi người, chi
bằng để Lâm Cẩn Chi tiếp tục giữ phượng ấn, chờ Tiểu Kha Nhi đứng vững
trong cung rồi hãy giao lại hậu vị cho y.
Lâm Cẩn Chi nhẹ nhàng tránh ra khỏi ngực hắn rồi cúi đầu tạ ơn.
"Bệ hạ đến với Thẩm quý phi đi." Y nói khẽ, "Các ngươi xa cách đã lâu mới
gặp lại, chắc hẳn có rất nhiều lời muốn nói. Thẩm quý phi còn chưa quen
hoàn cảnh trong cung, có lẽ cần bệ hạ ở bên cạnh mới an tâm."
Rõ ràng trong lòng y đang ủy khuất khổ sở mà vẫn quan tâm chu đáo như thế, tuy Yến Ngọc Hiên rất hài lòng nhưng lại càng thương xót y hơn, trong
khoảnh khắc thậm chí còn có ý nghĩ ở lại đây với y, nhưng nhớ tới Thẩm
Kha đang chờ hắn nên cuối cùng vẫn nói: "Vậy trẫm đi trước, mấy ngày nữa lại đến thăm ngươi."
Yến Ngọc Hiên rời đi.
Lại mở bảng ra xem, giá trị hối hận của Yến Ngọc Hiên đã tăng tới mười lăm điểm.
233 nãy giờ vẫn nín thở xem Đường Cửu diễn kịch, giờ rốt cuộc nhịn không
được reo hò ầm ĩ, trong đầu hoan hô không ngớt: 【Ký chủ ngài thật sự quá lợi hại rồi!(≧▽≦)】
【
Bình thường thôi ~】 Bốn bề vắng lặng, Đường Cửu hờ hững phất tay, trở
lại dáng vẻ tươi cười, 【 Một nửa công lao là nhờ mẹ tôi chuyên xem phim
cung đấu, nửa còn lại phải cảm ơn cửa hàng thời không của các bạn.】
Trước đó 233 nói với hắn trong hệ thống có cửa hàng thời không, có thể dùng
giá trị may mắn để đổi lấy đạo cụ. Đường Cửu là người mới nên được tặng
500 giá trị may mắn làm quà, thế là lúc nãy đã dùng 50 giá trị may mắn
đổi lấy biểu lộ đặc hiệu【 Hoa lê đẫm mưa 】, nếu không hắn đã chẳng có
cách nào khóc thành như thế trước mặt Yến Ngọc Hiên.
233 tò mò hỏi: 【 Sao ngài muốn dùng cách này để công lược tra công thế?】
Đường Cửu: 【 Bởi vì trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn.】
Lâm Cẩn Chi chưa từng biết cúi đầu, vì vậy thỉnh thoảng yếu đuối một lần
trái lại sẽ tạo ra hiệu quả kinh người. Nếu lúc trước Lâm Cẩn Chi có thể thỏa hiệp với Yến Ngọc Hiên, có lẽ cuối cùng sẽ không rơi vào kết cục
bi thảm như vậy.
Nhưng Đường Cửu có thể hiểu được lựa chọn của y.
Tính cách của hắn và Lâm Cẩn Chi một nóng một lạnh, tuy tính cách hoàn toàn
khác biệt nhưng thực chất bên trong lại giống nhau. Đường Cửu chưa bao
giờ tỏ vẻ yếu đuối đáng thương để níu kéo những kẻ phản bội hắn, Lâm Cẩn Chi cũng vậy.
Những kẻ rác rưởi kia không xứng.
233: 【 Vậy sau này ngài sẽ dùng cách này để tăng giá trị hối hận của Yến Ngọc Hiên sao?】
Dùng sự dịu dàng ngoan ngoãn để cảm hóa tra công, tận tâm tận lực đối tốt
với tra công, để tra công cảm thấy áy náy với nguyên chủ, từ đó hối hận
những chuyện mình đã làm trước kia cũng có thể xem là một cách hoàn
thành nhiệm vụ.
Đường Cửu lại cười, trong nụ cười hiện lên vẻ giảo hoạt và hung ác như sói con
mới ra đời đạp trúng điểm yếu của kẻ thù: 【 Sao có thể? Vậy thì quá tiện nghi cho hắn rồi.】
Yếu
đuối chỉ là cách tạm thời, vết xe đổ của Lâm Cẩn Chi vẫn còn đó, hắn
muốn đạt được quyền tự do lớn hơn, chỉ có giả vờ nghe lời mới có thể làm Yến Ngọc Hiên lơ là cảnh giác.
Hơn nữa Đường Cửu cũng thấy rõ Yến Ngọc Hiên không yêu Thẩm Kha nhiều như
hắn nói. Nếu không thì làm sao ngoài miệng nói thích mà thân thể lại
thành thật đi ngủ với người khác? Đơn giản là thứ không có được mới là
thứ tốt nhất, Thẩm Kha là ánh trăng sáng mà Yến Ngọc Hiên nhớ mãi không
quên, nhưng Lâm Cẩn Chi cũng rất tốt, hắn cũng không nỡ bỏ, cho nên vọng tưởng để Lâm Cẩn Chi toàn tâm toàn ý yêu hắn như trước.
Bắt cá hai tay thật là tốt.
Đường Cửu nghiến răng cười lạnh.
Điều kiện tiên quyết là ngươi phải giác ngộ và trả giá xứng đáng.
——
Qua mấy ngày là đến Tết Nguyên Tiêu.
Khi hoàng hôn buông xuống, Hoàng đế mở tiệc Thượng Nguyên ở lầu Thanh Huy.
Vương công quý tộc, trọng thần trong triều, hậu cung phi tần ngồi vào
chỗ, Hoàng đế và Hoàng hậu sóng vai ngồi trên cao.
Đèn lồng vừa thắp, cổ nhạc cùng vang lên, tiệc tối bắt đầu. Đủ món sơn hào
hải vị bưng lên tới tấp, cung nữ của Giáo Phường Ti mặc trang phục mỹ lệ nhảy múa trong tiếng nhạc du dương. Giữa lúc ăn uống linh đình, Yến
Ngọc Hiên đột nhiên cười nói: "Thẩm quý phi đến ngồi cạnh trẫm đi."
Thẩm Kha vốn đang ngồi trong đám phi tần, nghe vậy lộ vẻ mặt thụ sủng nhược
kinh, thấy Hoàng đế bình tĩnh nhìn mình như đang chờ đợi thì vừa ngượng
ngùng vừa mừng rỡ đứng dậy đi đến chiếc ghế bên trái Hoàng đế trong ánh
mắt ao ước của các phi tần.
Trong bữa tiệc mọi người đều thấy rõ Hoàng đế đối với Thẩm quý phi có thể nói là sủng ái đến cực điểm, khi thì tự mình gắp thức ăn rót rượu cho y,
khi thì cùng y thấp giọng thì thầm, trêu chọc Thẩm quý phi cười e thẹn.
Mà hai người càng thân mật thì Hoàng hậu ngồi bên phải Hoàng đế lại càng cô đơn chiếc bóng.
Phải biết ngày này năm ngoái người được Hoàng đế sủng ái như vậy vẫn là vị Lâm hậu kia.
Vô số ánh mắt đồng tình, thương hại, giễu cợt, châm chọc nửa công khai nửa lén lút đâm tới Đường Cửu, Đường Cửu chỉ xem như không thấy mà giữ
nguyên dáng vẻ cao quý lãnh diễm, ngồi thẳng lưng ở đó như ánh trăng
sáng lạnh khiến thần thánh không thể khinh nhờn, tựa như thần tiên hạ
phàm.
Thẩm Kha tuy xuất
thân quý tộc nhưng vì lưu lạc ở vùng quê nhiều năm nên dáng vẻ và khí
chất kém Lâm Cẩn Chi rất xa. Nhiều người nhìn Lâm hậu rồi nhìn lại Thẩm
quý phi, nhịn không được nói thầm trong lòng sự chênh lệch này cũng đâu
phải một hai bậc, Hoàng đế ăn sơn hào hải vị ngán quá nên muốn đổi sang
rau xanh củ cải hay sao......
Bỏ qua ánh mắt muôn hình muôn vẻ của đám đông, Đường Cửu lại rót cho mình
một chén nhỏ rượu mơ. Rượu này là cống phẩm bên dưới dâng lên, được ủ vô cùng tốt, trong vị trái cây ngọt ngào mang theo mùi rượu nồng đậm,
thanh ngọt sướng miệng, hắn mới nếm thử một hớp đã thích mê. Nói đến
cũng buồn cười, sở thích của Đường Cửu hoàn toàn giống như tên mình, một là thích ăn đồ ngọt, hai là thích uống rượu, chỉ là tửu lượng quá kém
nên mỗi lần đi quán bar đều không quá ba ly, cuối cùng mười lần thì hết
chín lần được Tạ Lâm khiêng về.
Nhớ tới tri kỷ của mình, Đường Cửu không khỏi có chút hụt hẫng. Nhiệm vụ
này không biết phải làm bao lâu, hắn chỉ sợ một thời gian rất dài sẽ
không gặp được Mr. Krabs nhà mình.
Đang ngẩn người thì Đường Cửu chợt cảm thấy một ánh mắt nóng rực rơi vào
người mình, nhịn không được chuyển mắt nhìn sang mới phát hiện là Yến
Ngọc Sâm.
Có lẽ vì chiếc
đèn cung đình bên cạnh nam nhân kia quá sáng nên Đường Cửu thấy rõ ràng
ánh mắt y. Ánh mắt sâu thẳm như biển đang cất giấu thứ gì đó.
Là chiếm hữu và khao khát.
Đường Cửu và y nhìn nhau mấy giây liền không chịu nổi, có chút bối rối lảng
tránh ánh mắt y, bưng chén lên uống một hớp rượu trái cây, kết quả uống
vội quá nên sặc một cái, mặt cũng hơi đỏ lên.
Chuyện gì thế này, Yến Ngọc Sâm sẽ không thật sự có ý đồ với Lâm Cẩn Chi đấy chứ!
Dù sao Lâm Cẩn Chi cũng là Hoàng hậu đương triều, Vương gia này cũng quá
xấu xa rồi, không chỉ ngấp nghé hoàng vị mà còn ngấp nghé cả nam nhân
của Hoàng đế!
Nhưng Đường Cửu vốn háo sắc lâu năm nên hoàn toàn không có sức chống cự trước người đẹp trai, bị nam nhân dùng ánh mắt như vậy tán tỉnh khiến trái tim bé
nhỏ lập tức nhảy loạn chẳng chút tiền đồ.
Hắn nhịn không được lại lặng lẽ nhìn Yến Ngọc Sâm, đối phương đã cúi đầu
không nhìn hắn nữa, nhưng bên môi lại hiện lên ý cười rõ ràng, ngửa đầu
uống một chén rượu, hiển nhiên đã thấy hết vẻ bối rối lúc nãy của hắn.
Người trong buổi tiệc quá đông, Hoàng đế lại đặt cả trái tim trên thân Thẩm
Kha nên không ai chú ý ánh mắt khác thường của bọn họ. Sau khi buổi tiệc kết thúc, Yến Ngọc Hiên bảo đám người tự do ngắm đèn lồng, hắn cũng nắm tay Thẩm Kha chẳng biết đi đâu.
Khắp nơi trong cung đều trưng bày đèn lồng Nguyên Tiêu tinh xảo, ngoảnh nhìn lại biển đèn rực rỡ đẹp không sao tả xiết. Đường Cửu uống mấy chén rượu trái cây nên hơi lâng lâng, ở chỗ đông người càng khó chịu, hắn cho
cung nhân lui hết rồi tìm hành lang yên tĩnh hóng gió lạnh cho tỉnh
rượu.
Tiếng người huyên
náo chung quanh dần biến mất như thuỷ triều xuống, bên tai rốt cuộc yên
tĩnh trở lại. Hành lang này nối liền với đình Thưởng Tâm dành để ngắm
hoa sen mùa hè, còn mùa đông rất ít người đến, vì vậy đêm Nguyên Tiêu
chỉ treo tượng trưng mấy ngọn đèn cung đình, đèn đuốc yếu ớt hầu như
không có tác dụng chiếu sáng nên cả ngôi đình bị bao phủ trong bóng đêm
nặng nề.
Đường Cửu từ nhỏ đã sợ tối nên không dám đi lên phía trước, cảm giác đầu óc đã tỉnh táo
hơn lúc nãy nên chuẩn bị trở về. Đúng lúc này, cánh tay hắn đột nhiên bị nắm chặt, cả người bị kéo vào chỗ tối trong đình rồi đè sát vào vách
tường lạnh buốt.
Đường Cửu giật mình suýt nữa hét lên nhưng đã bị người kia lấy tay bịt kín miệng.
"Đừng sợ, là ta."
Tiếng nói trầm thấp vang lên trong bóng đêm, lòng bàn tay to lớn ấm áp của
người kia mang theo hương rượu trái cây nhàn nhạt, là mùi rượu mơ lúc
nãy Đường Cửu vừa uống.
Nỗi sợ hãi của Đường Cửu lúc này mới dần biến mất, hắn thở phào một hơi,
nghe thấy giọng nói và mượn ánh trăng lọt vào mới thấy rõ hình dáng
người kia: "...... Đoan vương?"
Biết mạo phạm mà ngươi mẹ nó lần nào cũng làm vậy!!
Nhưng Đường Cửu có thể đoán được ý đồ y đến đây nên thấp giọng hỏi: "Ngươi nhận được tin rồi à?"
Hai ngày trước Đường Cửu sai Tiểu Thuận Tử gửi cho Yến Ngọc Sâm một tờ giấy.
"Hợp tác." Yến Ngọc Sâm nói, "Hoàng tẩu viết hai chữ này cho thần đệ là có ý gì?"
"Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc." Đường Cửu nhỏ giọng nói, "Ngày đó
ngươi nói đúng, bệ hạ hắn...... quả thật đã thay lòng. Ta không muốn làm hoàng hậu gì cả, cũng không muốn ở lại trong cung. Nhưng bệ hạ không
đồng ý cho ta xuất cung, vì vậy ta muốn nhờ ngươi giúp ta."
Yến Ngọc Sâm lẳng lặng nhìn hắn.
"Đương nhiên ta cũng sẽ giúp ngươi." Đường Cửu ném ra mồi nhử, "Thứ ngươi muốn ta cũng sẽ giúp ngươi đạt được."
Trong bóng tối, khóe môi Yến Ngọc Sâm nhẹ nhàng nhếch lên: "Hoàng tẩu biết ta muốn gì sao?"
Nói nhảm. Từ xưa đến nay chẳng phải loạn thần tặc tử đều muốn làm Hoàng đế
sao? Loại nghề nghiệp Vương gia này chính là dùng để tạo phản!
Yến Ngọc Sâm dường như đọc hiểu ý nghĩ của hắn nên cười khẽ: "Hoàng tẩu đoán sai rồi. So với hoàng vị......"
Y đột nhiên vươn tay áp tường Đường Cửu rồi cúi đầu ghé vào tai hắn nói bằng giọng khàn khàn: "Ta càng muốn ngươi hơn."